LẮNG NGHE TỪNG HƠI THỞ CỦA ANH



Buổi tiệc rượu tối nay Diệp Tư Hạ lựa chọn một chiếc váy xoè dài tới đầu gối.

Vì bụng cô chưa to lắm cộng thêm chiếc váy màu đen trông cô vẫn thon thả như trước.

Hôm nay cô lựa chọn cho mình một chiếc giày cao gót chỉ tầm 5 phân đế dày để đảm bảo an toàn lúc đi lại.
Suốt cả bữa tiệc, Diệp Tư Hạ luôn vui vẻ chào hỏi, trò chuyện với mấy đối tác làm ăn nhưng khi được mời rượu thì đều do vệ sĩ nam đi bên cạnh tiếp hộ.

Cô hôm nay cũng thấy được Thạch Thảo nhưng đi bên cạnh cô ta không phải là Bạch Kỳ Thiên mà là em gái ruột Thạch An.

Hai chị em họ liên tục nhìn về phía cô bằng ánh mắt căm ghét nhưng cô cố tình lờ đi, tâm trạng tốt không nên để những kẻ mình ghét phá hoại được.
Phía bên này, Thạch An đứng sát vào chị mình, nói bằng giọng chỉ vừa đủ cho hai người họ nghe:

“Chị nhìn xem, cái bản mặt kia chỉ giỏi quyến rũ đàn ông mà còn làm ra vẻ kênh kiệu, thế mà trước đó còn có ý đồ với anh rể chứ.

Thật đáng ghét.”
“Quan tâm tới cô ta nhiều làm gì, chẳng phải Kỳ Thiên sắp trở thành chồng chị rồi hay sao, chỉ còn 3 ngày nữa thôi.” Thạch Thảo nhếch môi cười đầy đắc ý nhưng thực chất cô ta vẫn quan sát kĩ Diệp Tư Hạ từ lúc đến tới giờ.

Cô ta nghi ngờ việc Diệp Tư Hạ không động vào một chút rượu nào và hành động nôn khan trong nhà vệ sinh hôm trước nên đã cho người điều tra, không ngờ được mọi thông tin về sức khoẻ cô được bảo toàn kĩ lưỡng, dù mua chuộc bác sĩ như thế nào cũng không lấy được.

Hôm nay quan sát cách ăn mặc và hành động của Diệp Tư Hạ thì cô ta càng chắc chắn hơn cho nghi ngờ của mình.
“Chị không cần phải lo, em sẽ dạy dỗ cô ta một bài học thay chị.” Thạch An thấy chị mình thật sự vẫn lo lắng nên cô ta vội an ủi chị mình và thực chất cũng nảy ra ý định trả thù Diệp Tư Hạ một chút.
Thạch Thảo nhăn mày nhìn em gái mình, giọng nói nghiêm khắc hẳn:
“Đừng nghịch linh tinh, chị tự có cách.”
Dứt lời Thạch Thảo bỏ đi mà không để ý tới vẻ mặt tinh quái, bất cần của em gái đằng sau.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Ngày hôm sau trên các trang mạng nổi như cồn với dòng tin tức “Quá khứ của thiên kim Diệp Tư Hạ” cùng với đó chuyện tình chưa được biết đến của Diệp Tư Hạ và Kha Luân thời còn đi học.

Có rất nhiều thông tin khác nhau nhưng chủ yếu nói về việc Diệp Tư Hạ vì yêu mù quáng mà bị Kha Luân lừa cô lấy mất một bản hợp đồng quan trọng của Diệp thị, chủ tịch Diệp khi biết tin này vô cùng tức giận cố tình sai người gây ra vụ tai nạn để hại chết Kha Luân.

Điểm đặc biệt ở tin tức này chính là Diệp Tư Hạ đã từng mắc phải bệnh rối loạn tâm lý nặng và phải sang nước ngoài điều trị do không thể chấp nhận được cái chết của Kha Luân.
Tin tức bùng nổ, ai ai cũng đều biết chủ tịch Diệp có ý đồ mưu sát Kha Luân và Diệp Tư Hạ là người cõng rắn cắn gà nhà.


Những tin đồn ác ý này ảnh hưởng vô cùng lớn tới cổ phiếu Diệp thị.
Thạch Thảo cầm điện thoại đọc những bài báo này, khuôn mặt đầy vẻ hài lòng, cô ta nhìn vệ sĩ bên cạnh:
“Việc tôi giao cho anh làm như thế nào rồi?”
“Thưa tiểu thư, tôi đã xử lí ổn thoả tất cả.” Người vệ sĩ kia cung kính nói.
“Anh có chắc chắn nhắm vào bụng cô ta tấn công không, bắt buộc không thể giữ lại đứa nhỏ đó.”
“Cô yên tâm, chúng tôi đã bịt mắt mang cô ta đưa tới khu nhà hoang và tra tấn bằng gậy sắt, dù cô ta có thể sống nhưng đứa trẻ trong bụng cũng chẳng giữ được.”
Câu nói của người vệ sĩ vừa dứt thì tiếng chuông điện thoại của Thạch Thảo vang lên, nghe xong cuộc điện thoại này, khuôn mặt cô ta vui vẻ vô cùng, cô ta bật cười một cách đầy thoả mãn.
“Phải sửa lại một chút, dù Diệp Tư Hạ không chết thì nửa đời còn lại chỉ có thể sống như người thực vật.”
Cuộc điện thoại vừa rồi là người Thạch Thảo sắp xếp ở bệnh viện theo dõi Diệp Tư Hạ, cô ta lo lắng không thể xử lí tận gốc nên phải chắc chắn rằng đứa bé trong bụng của Diệp Tư Hạ phải mất.

Bây giờ kế hoạch thành công, cô ta vô cùng hào hứng, rót một ly rượu vang tự chúc mừng cho bản:
“Diệp Tư Hạ cô muốn đấu lại tôi, còn non lắm.


Dù cô nằm đó như người thực vật thì Diệp gia cũng chẳng an ổn nổi bởi những tin tức hôm nay tôi tung ra đâu.

Đây chính là hậu quả muốn cướp người đàn ông của Thạch Thảo.”
Cô nhếch môi cười lớn, một nụ cười khiến người khác nổi da gà.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Vài ngày sau, cả thành phố rộn ràng, náo nhiệt bởi liên hôn giữa Bạch gia và Thạch gia, chính là đám cưới của Bạch Kỳ Thiên và Thạch Thảo.

Thạch Thảo bước đi bên cạnh ba cô ta trong bộ váy cưới màu trắng duyên dáng, cô ta nở một nụ cười tươi tắn, khuôn mặt vui vẻ tựa xuân hoa.

Bạch Kỳ Thiên đứng đó, khuôn mặt không lộ rõ vẻ vui hay buồn, anh đưa tay đón lấy bàn tay của Thạch Thảo….


Bình luận

Truyện đang đọc