Đi ra đến cổng, xe của Diệp gia đã chờ sẵn ở đó.
Cô bảo hai anh trai lên xe trước còn mình đi ra nói chuyện với Tử Đằng:
“Hôm nay cảm ơn anh đã giải vây cho tôi, nếu không tôi quả thật đã xấu mặt ở đó rồi.”
“Tôi thấy em rất tự tin đấu khẩu với cô gái kia, tôi cũng chỉ là vẽ hoa lên gấm, thừa nước đục thả câu một chút thôi.
Không ngờ lại nhận được lời cảm ơn từ em.” Tử Đằng đứng dựa người vào tường, hai chân vắt chéo, khuôn mặt bày ra bộ dạng cà lơ phất phơ trêu đùa cô.
Diệp Tư Hạ không nói gì nhiều, cô cười mỉm một cái cho có lệ, “Dù sao cũng cảm ơn anh.” Cô tạm biệt Tử Đằng rồi quay người đi về phía xe.
Đi được một đoạn thì từ sau lưng vang lên giọng nói trầm ổn:
“Nếu hắn không thể cho em hạnh phúc liệu em có thể cho tôi cơ hội đó được không?”
“Tử Đằng, có một ngày anh sẽ tìm được một cô gái thật sự xứng đáng với anh.” Lời từ chối đã quá rõ ràng.
Cô không thể làm thì chắc chắn sẽ không hứa hẹn, đặc biệt là những chuyện liên quan đến tình cảm.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Về đến nhà, Diệp Tư Hạ thả người nằm dài trên sofa.
“Mệt mỏi quá! Giờ em chỉ muốn ngủ một giấc thật say.
Ngay mai các anh dặn người làm đừng gọi em dậy sớm nhé.” Dứt lời, cô nhấc người dậy khỏi ghế, loẹt quẹt chiếc dép đi lên tầng.
Diệp Hạo Hiên và Diệp Hạo Thành nhìn theo bóng lưng em gái mình mà lòng tràn đầy thương xót, khó chịu.
Diệp Hạo Thành ném mạnh chiếc áo vest lên ghế, lòng đầy tức giận:
“Thằng nhóc họ Bạch đáng chết đó, em sẽ không tha cho nó đâu.”
Lời nói đi cùng với hành động, Diệp Hạo Thành cầm chìa khoá xe đi về phía cửa.
Cũng may giọng nói của Diệp Hạo Hiên cất lên ngăn lại hành động của anh ta:
“Em định làm gì? Đi đánh nhau sao? Vậy thì có tác dụng gì không?”
Diệp Hạo Thành trong lòng vẫn tràn đầy lửa giận nhưng anh trai đã nhắc nhở như vậy, anh ta tự biết không nên hành động lỗ mãng.
Diệp Hạo Thành quay trở lại ngồi xuống ghế, giọng điệu kìm nén tức giận hỏi anh trai:
“Anh dặn dẫn theo người của ông ngoại là phòng cho trường hợp này hay sao? Có phải chuyện này anh đã biết rõ từ trước? Diệp Hạo Hiên, anh trả lời đi!”
Câu nói cuối của Diệp Hạo Thành nói lớn hơn, gằn mạnh từng chữ đầy tức giận.
Anh ta vốn đã khó chịu với chuyện của Bạch Kỳ Thiên, giờ lại biết được Diệp Hạo Hiên đã nắm rõ những gì xảy ra trong bữa tiệc thì càng bực tức hơn.
“Biết rõ mà anh không một mực ngăn cản hay sao? Anh chỉ khuyên một câu bâng quơ coi như xong chuyện? Anh cả, anh điên thật rồi! Lẽ nào anh muốn thấy Tiểu Hạ rơi vào tình trạng bốn năm trước sau khi Kha Luân chết?”
Diệp Hạo Thành tiến lên túm lấy cổ áo của Diệp Hạo Hiên, càng lúc anh ta càng không thể khống chế cảm xúc và hành động của mình.
Đối diện với những chất vấn hay hành động lớn mật của Diệp Hạo Thành, Diệp Hạo Hiên không hề trách cứ.
Anh biết em trai cũng như mình, vô cùng lo lắng và quan tâm tới Diệp Tư Hạ vì họ có mỗi đứa em gái này.
Anh đẩy đôi tay trên cổ áo của mình ra, vỗ vào vai Diệp Hạo Thành trấn an:
“Ra ngoài đừng có hành động lỗ mãng.
Có những chuyện càng biết ít thì càng an toàn.”
Diệp Hạo Hiên bỏ lại Diệp Hạo Thành đứng đó, sải bước lên trên gác.
Trước khi khuất bóng khỏi lối rẽ cầu thang, anh quay xuống nhìn Diệp Hạo Thành nói:
“Không chỉ có mỗi em cảm thấy khó chịu khi thấy Tiểu Hạ như vậy nhưng nó đã không còn là cô gái non dại của bốn năm trước nữa.
Chúng ta không thể bao bọc Tiểu Hạ mãi, phải để nó học cách trưởng thành, học cách đối diện.”
Diệp Hạo Thành nằm dài trên ghế sofa nhắm mắt định thần, anh ta coi như không nghe thấy lời nói của Diệp Hạo Hiên cũng như không đáp lại.
Diệp Hạo Hiên không so đo nhiều, anh đi thẳng về phòng vì hiện tại có một số việc buộc phải xử lí gấp không thì Tiểu Hạ của anh em họ sẽ chỉ thêm đau khổ.