LẮNG NGHE TỪNG HƠI THỞ CỦA ANH



“Tiểu thư, cô đang làm gì vậy? Chúng ta mau chóng về thôi, Diệp chủ tịch vừa gọi bảo tôi nhanh chóng đưa tiểu thư về.”
Diệp Tư Hạ đang ở bên phía đối diện quán cafe vừa Bạch Kỳ Thiên bước ra.

Cô muốn tiến lên hỏi anh cho ra nhẽ về mối quan hệ giữa anh và người phụ nữ kia nhưng Cơ Uy đã giữ cô lại.
Lúc này Diệp Tư Hạ mới phát giác ra hành động thất thố của mình, cô nhận ra mình rốt cuộc đã là gì của anh đâu mà đòi ra đó chất vấn.

Diệp Tư Hạ quay người ngồi vào trong xe, nhắm mắt tĩnh tâm một chút.
"Cơ Uy, vừa nãy cảm ơn anh."
Vừa nãy nhờ có người vệ sĩ này ngăn lại nên Diệp Tư Hạ mới không đi đến chỗ Bạch Kỳ Thiên chất vấn.

Dù gì cô cũng phải cảm ơn một câu.
Diệp Tư Hạ ngồi trong xe để bình ổn lại tâm trạng rối bời của mình nhưng trong đầu cứ quanh quẩn hình ảnh của Brian và cô gái lạ mặt kia.

Cô lấy máy điện thoại ra soạn một dòng tin nhắn: “Tối nay gặp mặt một chút đi” và định gửi cho trợ lý kia thì chợt nghe thấy giọng nói từ phía ghế lái:
“Tiểu thư mấy ngày nay tin đồn thất thiệt về cô dù đã được xoá đi nhưng tai mắt khắp nơi vẫn hướng về cô.

Tôi nghĩ tiểu thư nên chú ý một chút.”
Diệp Tư Hạ hiểu được hàm ý trong câu nói của Cơ Uy.

Có lẽ anh quan sát và đoán được cô định gửi tin nhắn cho Brian nên mới mở lời nhắc nhở.


Diệp Tư Hạ nhăn mày, khuôn mặt đầy sự khó chịu, nhanh tay xoá tin nhắn kia đi rồi ném chiếc điện thoại sang một bên.
Vì tâm trạng không tốt, ánh mắt cô trở nên sắc lạnh hơn.

Cô nhìn thẳng vào gương chiếu hậu phía trên, lời nói cất lên đầy ý cảnh giác:
“Cơ Uy, anh được ba và anh tôi sai đi quản tôi sao?”
Cơ Uy là một vệ sĩ đương nhiên chỉ làm đúng chức trách của mình là bảo vệ Diệp Tư Hạ.

Đối với việc vừa rồi chính là một cách bảo vệ cô khỏi tin tức xấu lan truyền.

Vậy nên Cơ Uy rất bình tĩnh trả lời trước sự chất vấn của Diệp Tư Hạ:
“Tiểu thư, trách nhiệm của tôi là bảo vệ an toàn cô khỏi những nguy hiểm, kể cả nguy hiểm từ báo chí rình rập.”
Diệp Tư Hạ biết rõ Cơ Uy vốn là do ba và anh cả Diệp Hạo Hiên lựa chọn làm vệ sĩ cho cô nên việc anh ta giám sát chặt chẽ mọi việc làm của Diệp Tư Hạ phần nhiều là ý của ba và anh trai.

Cô nở một nụ cười như có như không, nói thẳng:
“Tôi biết anh nhận lệnh từ ba và anh cả nên cũng chẳng trách anh được.

Bắt đầu từ mai mọi hoạt động của tôi ở bên ngoài, anh đều đến đưa đón như lúc trước đi.

Bây giờ tôi chỉ cần ra khỏi nhà một bước chẳng lường được có bao nhiêu paparazzi và phóng viên rình rập.”
Sau khi nghe câu đáp “Vâng” của Cơ Uy, Diệp Tư Hạ lại chìm vào yên lặng.

Cô nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, chợt nhớ tới lời nhắc nhở của anh cả Diệp Hạo Hiên tối qua:
“Em hãy cẩn thận với cậu trợ lý của mình một chút.

Có lẽ cậu ta không đơn giản như vậy đâu.

Hồ sơ lí lịch sạch tới nỗi khiến ai cũng phải nghi ngờ.”
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Tại quán bar Devil
Bạch Kỳ Thiên trầm tư vừa uống rượu vừa chìm vào dòng suy nghĩ của mình.

Anh lặng yên ngồi giữa một phòng toàn âm thanh nhốn nháo của mấy người bạn đang đà đưa câu chuyện.

Chợt có người gọi giật anh lại hỏi han:

“Kỳ Thiên, lần này cậu về nước đã im hơi lặng tiếng không cho bọn tôi biết chút tin tức gì, giờ lại yên lặng ngồi đó à.

Nào ra uống chút với chúng tôi.”
Câu nói kia đã kéo Bạch Kỳ Thiên ra khỏi những suy nghĩ của mình.Trước lời mời của mấy người bạn, Bạch Kỳ Thiên vẫn thản nhiên ngồi đấy, anh nâng ly rượu của mình lên mời và đáp lại vài câu hời hợt cho có lệ.
Đến cuối cùng, khi tất cả giải tán hết, trong phòng chỉ còn lại ba người, Bạch Kỳ Thiên, Lâm Ảnh Quân và Trác Phong\- một người bạn thân khác của Bạch Kỳ Thiên.
Trác Phong ngồi xuống bên cạnh Bạch Kỳ Thiên, vỗ vào vai anh một cái, nhướn nhẹ chân mày lên hỏi:
“Sao vậy, cậu mắc bệnh gì sao? Mai qua bệnh viện, tôi xem có chữa nổi cho cậu không?”
Lâm Ảnh Quân thấy trò vui cũng phải góp mặt.

Anh ta nhìn vào Trác Phong nhưng ý nói lại hướng về Bạch Kỳ Thiên:
“Bệnh người ta là bệnh tương tư.

Bác sĩ khoa ngoại thần kinh như cậu chữa được hả?”
Sau câu nói của Lâm Ảnh Quân là một trận cười lớn của họ, đương nhiên Bạch Kỳ Thiên là ngoại lệ.

Trác Phong nén cười, chỉ tay về phía Bạch Kỳ Thiên hỏi:
“Núi băng ngàn năm cũng mắc bệnh tương tư sao? Nói cho tôi biết cậu đang tương tư ai vậy?”
Nghe được ý trêu đùa của hai người bạn của mình, Bạch Kỳ Thiên cũng không chấp nhặt.

Trong cuộc sống luôn đấu đá tranh giành, chỉ khi họ ngồi uống rượu nói chuyện với nhau mới có thể buông lỏng cảnh giác được.
Bạch Kỳ Thiên thở dài, anh đặt ly rượu xuống bàn, nhìn Trác Phong và Lâm Ảnh Quân, nghiêm túc nói:
“Tôi sắp quay trở về Bạch gia rồi!”
Một câu nói không cao không thấp nhưng đã thu hút sự chú ý của Lâm Ảnh Quân và Trác Phong.

Cả ba người bọn họ đều hiểu, cuộc trở về này của Bạch Kỳ Thiên sẽ gây ra nhiều sóng gió trong Bạch gia.


Điều đó đồng nghĩa với việc phong ba trong giới thương trường sắp sửa ập đến, một cuộc chuyển giao địa vị đầy máu tanh sắp sửa xảy ra.
Lâm Ảnh Quân trước giờ là người đón chào thử thách bằng thái độ dửng dưng.

Khi nghe Bạch Kỳ Thiên nói vậy, anh ta vẫn vui đùa nói:
“Nếu sắp trở về làm thiếu gia rồi thì hãy nhớ trả tôi.

Hai lần vừa rồi tôi đã giúp câu xử lí nhanh tin tức liên quan tới Diệp Tư Hạ.

Số tiền không ít đâu, cậu tốt nhất đừng quỵt.”
Trác Phong nắm được trọng điểm trong câu nói của Lâm Ảnh Quân, anh quay ra hỏi Bạch Kỳ Thiên:
“Tin tức gì cơ, vừa mới về cậu đã dính phốt rồi sao Bạch Kỳ Thiên?”
Bạch Kỳ Thiên chỉ lườm Trác Phong một cái, anh chẳng có tâm tình trả lời những thắc mắc này của bạn mình.

Nhưng Lâm Ảnh Quân thì vô cùng hào hứng, anh ta nhanh nhảu trả lời:
“No no.

Là tin tức bôi xấu của Diệp Tư Hạ, còn cậu ta bị đồn là tình nhân nhỏ của nữ tổng tài thôi.”
Sau câu đó là một tiếng cười không ngớt của Trác Phong và Lâm Ảnh Quân, còn Bạch Kỳ Thiên thì mặt mũi đen sì.


Bình luận

Truyện đang đọc