Sau thời gian dài quấn quýt nhau trên giường, Diệp Tư Hạ tỉnh lại với cả cơ thể đau nhức.
Cô đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại xem giờ, thật không ngờ đã 6h chiều.
Diệp Tư Hạ cố gắng nhấc cơ thể ngồi dậy, bỗng có một dòng nước ấm chảy ra từ phía dưới khiến mặt cô ửng đỏ.
Từ đêm qua tới cả ngày hôm nay, anh đã cho cô quá nhiều rồi.
Chưa kịp bước xuống giường thì cánh cửa phòng ngủ mở ra, Bạch Kỳ Thiên nhàn nhã bước lại gần giường ngủ, ngồi xuống bên cạnh Diệp Tư Hạ.
“Em có đi lại được không?”
Trên người Bạch Kỳ Thiên lúc này toả ra khí thái hoà nhã hơn mọi khi vì hôm nay anh khoác trên mình bộ quần áo ở nhà màu xám tro.
Gương mặt anh tràn đầy hào hứng chứ không lạnh băng như mọi ngày.
Diệp Tư Hạ khó hiểu, không thể ngờ được người đàn ông tao nhã trước mặt khi lên giường hoá sói lại đáng sợ như vậy, dày vò suốt cả đêm qua đến sáng nay vẫn không tha cho cô.
“Tất cả đều tại anh cả đấy!” Giọng điệu của Diệp Tư Hạ chứa đầy trách móc đối với anh.
Bạch Kỳ Thiên biết mình đêm qua có chút “tham ăn” đã khiến cho Diệp Tư Hạ lao lực kiệt sức.
Anh đặt nhẹ lên trán cô một nụ hôn như muốn chuộc lỗi.
Cùng lúc đó bàn tay xấu xa của anh chạm nhẹ trên khuôn mặt cô rồi lướt xuống chiếc cổ xinh đẹp.
Ánh mắt anh loé lên tia thoả mãn khi nhìn thấy những dấu hôn xanh đỏ trên người cô, đây đều là ấn ký anh để lại trên người của Diệp Tư Hạ.
“Do em quá mê người thôi.”
Diệp Tư Hạ bắt lấy đôi tay đang dở trò trên người mình.
Nếu cô không ngăn cản nhanh chắc có khi anh lại tự đốt lửa trên người rồi bắt cô dập mất.
“Đêm qua đã cuồng nhiệt như vậy rồi, em không thể ngờ được sáng nay anh vẫn còn có thể…”
“Em đang coi thường người đàn ông của mình sao?” Bạch Kỳ Thiên không để cô nói hết câu, đưa khuôn mặt mình tiến lại gần Diệp Tư Hạ, đôi mày nhướn lên tỏ vẻ không hài lòng.
May sao Diệp Tư Hạ nhạy bén bắt được ý xấu từ câu hỏi của Bạch Kỳ Thiên.
Cô nở một nụ cười ngây thơ xua tay phản đối: “Làm sao em có suy nghĩ đó được.” Có đánh chết cô cũng chẳng dám coi thường khả năng của Bạch Kỳ Thiên, chứ không Diệp Tư Hạ cô trong ngày hôm nay không ra khỏi phạm vi chiếc giường này mất.
Vẻ mặt biết điều của Diệp Tư Hạ chọc cho Bạch Kỳ Thiên bật cười.
Anh vuốt ve bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy tay mình, đôi môi câu lên đầy thoả mãn.
“Bữa sáng nay là anh ăn bù cho vài hôm tới.
Ngày mai anh tới công ty bàn giao chút việc rồi sẽ bay sang Mỹ tầm ba, bốn ngày xử lí một chút rắc rối bên đó.
Mấy ngày sắp tới không được gặp em, anh sẽ nhớ chết mất.”
Lời thông báo của anh như sét đánh ngang tai, Diệp Tư Hạ giật mình nhìn thẳng vào mắt anh, có vẻ như anh không đùa.
Làm kinh doanh, cô hiểu rõ tính chất công việc khiến anh bận bịu như thế nào, chưa kể đến anh còn là con trưởng của Bạch gia nên trách nhiệm nặng nhọc hơn cả.
Diệp Tư Hạ hôn nhẹ lên má anh an ủi: “Anh cứ tập trung xử lí tốt công việc đi.
Em sẽ chẳng đi đâu vẫn ở đây chờ anh, chỉ sợ người quay lưng đi là anh thôi.”
Gương mặt của Bạch Kỳ Thiên trở nên nghiêm túc, anh nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Diệp Tư Hạ: “Hạ Hạ, em phải nhớ cho kĩ.
Sau này dù bất kỳ chuyện gì xảy ra, người anh yêu chỉ có một mình em, Diệp Tư Hạ.”
Sống mũi cô chợt cay cay, khoé mắt long lanh ngấn lệ.
Câu nói của Bạch Kỳ Thiên như một dòng nước ấm áp chảy qua trái tim của Diệp Tư Hạ.
Cô chui vào lòng anh, ôm lấy eo anh thật chặt, cảm nhận hơi ấm từ vòng ôm rắn chắc này.
Do đắm chìm trong tâm trạng của mình mà Diệp Tư Hạ không để ý đến một tia lạnh lẽo từ đáy mắt của Bạch Kỳ Thiên.
Ôm người con gái mình yêu trong lòng nhưng khuôn mặt anh chứa đầy vẻ suy tư, tính toán.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Kết thúc một ngày nghỉ Tết dương lịch, Diệp Tư Hạ quay trở lại với công việc bận rộn của mình.
Đến giờ nghỉ trưa, cô hơi mệt nên không có tâm trạng ăn uống gì, chỉ ở trong phòng nghỉ ngơi.
Tâm trí cô vô tình nhớ đến Bạch Kỳ Thiên và nhớ đến lời nói bất ngời của anh tối qua.
“Hạ Hạ, sau khi anh đi công tác về, chúng ta tổ chức lễ đính hôn luôn được không? Chờ sau Tết nguyên đán rồi tổ chức đám cưới.”
Câu nói này của Bạch Kỳ Thiên khiến cô hơi ngỡ ngàng.
Tính ra hai người họ mới chính thức yêu đương được gần một tháng, nếu đính hôn luôn liệu có phải nhanh quá không.
Cả đêm qua Diệp Tư Hạ trằn trọc mãi không tài nào ngủ nổi vì mỗi lần nhắm mắt vấn đề này lại quanh quẩn trong đầu cô.
Thở dài một hơi, Diệp Tư Hạ cầm chiếc điện lên xem, từ sáng tới giờ anh chưa gọi hay nhắn tin cho cô dù chỉ một lần.
Lẽ nào thái độ ngập ngừng của cô hôm qua khiến cho anh thất vọng.
Suy nghĩ kĩ lại lần nữa, có lẽ cô có chút sai rồi.
Tình yêu đâu cần phải tính bằng thời gian, tình yêu vốn phải được đong đếm bằng cảm xúc khi yêu cuồng nhiệt của cả hai người.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Diệp Tư Hạ tốt hẳn lên, cô bấm vào một số điện thoại quen thuộc gọi cho Bạch Kỳ Thiên.
Ngay lúc này cô muốn trả lời câu hỏi của anh hôm qua.
Chỉ là chưa kịp bấm gọi thì Diệp Tư Hạ nhận được cuộc gọi từ Diêp Hạo Hiên.
Cô nhanh chóng bắt máy: “Tổng giám đốc, anh có chuyện gì quan trọng hay sao?”
“Mở TV lên đi, có một tin mừng đáng mong đợi đấy.”
Diệp Tư Hạ với tay cầm lấy chiếc điều khiển mở TV.
Ngay lập tức đập vào mắt cô là dòng chữ “Chủ tịch của tập đoàn Kha thị bị bắt vì tội rửa tiền phi pháp đồng thời nghi ngờ là kẻ tung tin đồn hãm hại tiểu thư Diệp Tư Hạ.” Trên TV xuất hiện hình ảnh cảnh sát vào tận công ty bắt chủ tịch Kha về đồn điều tra.
“Bất ngờ lắm đúng không?” Giọng nói từ đầu dây điện thoại bên kia chợt vang lên.
Lúc này Diệp Tư Hạ mới để y mình chưa tắt máy, cô hỏi ngược lại Diệp Hạo Hiên:
“Anh cả, là anh làm sao?”
“Anh chưa kịp ra tay thì có người đã nhanh chân tranh mất việc rồi.”
Trên môi Diệp Tư Hạ nở một nụ cười nhẹ, người làm việc này không phải anh cô thì chắc chắn là Bạch Kỳ Thiên.
Cô tìm cớ nhanh chóng kết thúc cuộc gọi với Diệp Hạo Hiên rồi gọi luôn cho người kia.
Không phải chờ đợi quá lâu, đầu dây bên kia đã bắt máy.
Bạch Kỳ Thiên khi còn làm trợ lý của Diệp Tư Hạ cũng luôn như vậy, chỉ cần cô gọi thì anh sẽ nhanh chóng nghe máy.
“Thiên, là em.”