Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Cuối tuần không được phép về trường học đi loạn khắp nơi với mấy bạn bè không tốt kia, nếu không có chỗ nào đi, sau này chỗ này là nhà của em.”
An Hảo sửng người, con ngươi giật giật, chuyển mắt thấy tấm thẻ vàng và chìa khóa kia, lại kinh ngạc nhìn Tả Hàn Thành: “Nhà tôi?”
Tả Hàn Thành nhẹ nhàng xắn tay áo sơ mi cao cấp, khéo léo giản lược như người khác nhưng trông rất phi phàm.
“Em có thể xem nơi này là nhà tân hôn của chúng ta, tất cả phòng lầu 2 tùy em sử dụng, sau này không được phép đến quán bar nữa, nếu không muốn nhận tiền của Cố gia, hãy dùng tấm hể này.”
An Hảo không tin nổi, cầm tấm thẻ vàng kia lên nhìn, đây là thẻ phụ dưới tên anh, nói cách khác, trong thẻ này không hề có giới hạn, cô có thể tùy tiện xài…
“Tại sao phải tối với tôi như vậy?”
Cô sững sờ, nhất thời hỏi ra vấn đề ngu ngốc này, thậm chí chuyện mình vừa bị cưỡng hôn cũng quên.
Tả Hàn Thành nhìn cô: “Bởi vì bây giờ em là Tả phu nhân.”
An Hảo kinh ngạc, trong đầu rất nhiều dấu hỏi quanh quẩn, nhưng còn chưa kịp hỏi, Tả Hàn Thành đã rời đi.
Cô vội vã chạy đến bên cửa sổ, mở cửa sổ sát đất ra, nhìn thấy tài xế mở cửa một chiếc xe thương vụ cao cấp, anh ngồi lên, anh không lái xe của mình đi.
Mắt thấy chiếc xe kia dần cách xa, An Hảo vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Cho đến khi chuông điện thoại cô vang lên ầm ĩ, cô mới chợt phục hồi tinh thần, vội vàng chạy đến mép giường lấy điện thoại.
“A lô! An Hảo! Nghe nói cậu không bị trường học và đồn cảnh sát xử phạt có phải không? Hôm nay cuối tuần không có tiết, chúng ta đi chúc mừng đi!”
An Hảo nhướng mày: “Vậy thì đi thôi…” Bỗng nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn tấm thẻ và chìa khóa chia.
“Cuối tuần không được phép về trường học đi loạn khắp nơi với mấy bạn bè không tốt kia, nếu không có chỗ nào đi, sau này chỗ này là nhà của em.”
Lời của Tả Hàn Thành vẫn còn bên tai, nhưng Cố An Hảo cô dĩ nhiên sẽ không ngoan ngoãn nghe lời như vậy.
Nhưng bây giờ dáng vẻ mình con gái như vậy, cô quả thật không thể đi ra ngoài gặp người.
Bất luận là trường học hay là chị em, hay là anh em tốt trong trường, nếu nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cô nhất định sẽ cho là ngày tận thế sắp tới.
Cô dừng một lát, nói: “Được rồi, hôm nay mình không đi, cho dù không xảy ra chuyện gì, cũng gây ầm ĩ, mình đang rất loạn.”
“Hả? Đổi tính? Không phải cho tới nay cuối tuần cậu đều không ở yên trong TSo? Không muốn uống rượu? Vậy chúng ta đi…”
“Không đi, đâu cũng không đi, cho mình yên tĩnh chút.”
“…”
Hoàng A Mao và Thần Thần bên kia điện thoại đều là đồng đảng kiêm bạn tốt của An Hảo mấy năm, lần đầu tiên nghe An Hảo dùng giọng không chút lưu luyến này nói chuyện, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?”
An Hảo nhức đầu che trán: “Có chút việc, mấy ngày nữa cậu sẽ biết, bây giờ để mình yên tĩnh trước đi.”
Không đợi Hoàng A Mao tiếp tục hỏi, An Hảo tùy tiện tìm một lý do cúp điện thoại.
Cũng không biết hôm nay tại sao mình phải nghe lời Tả Hàn Thành, rõ ràng anh không ở nhà, cô muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, anh cũng không can thiệp được, nhưng vừa nghĩ tới anh nói sau này đây sẽ là nhà của cô, hạt giống phản nghịch trong lòng cô lại hiếm có bị đè xuống một lần.
Kệ, nể tình hôm qua anh giúp cô giải quyết vấn đề ở đồn cảnh sát, cô nhịn anh hai ngày, không phải chỉ có một cuối tuần!
Lần đầu tiên cuối tuần không có chuyện làm, bình thường học sinh lớp 12 cuối tuần đều đến trường học thêm, chỉ có An Hảo không chỉ có cúp cua, học thêm cuối tuần chưa từng đi.
Lúc này rảnh rỗi tới trưa, An Hảo ở nhà xem TV, cảm thấy mình sắp lên mốc, liếc nhìn tấm thẻ vàng trên bàn trà kia, do dự hồi lâu, dù sao người ta cũng muốn thực hiện nghĩa vụ làm chồng, cho nên lấy thẻ, nếu cô không đi tiêu ít tiền thì có phải cũng quá không khách sáo rồi không.
Thật sự cho rằng Cố An Hảo cô là loại người ngu ngốc đối mặt với sự hào phòng của người khác sẽ xấu hổ từ chối: “Không được, tôi tự có tiền, có thể xài tiền mình.” Sao?
Vả lại, ở cùng mái nhà với anh, cô bị anh dọa sợ, cơ tim sắp tắt nghẽn rồi, cô phải an ủi lòng mình mới phải!
Vì thế, cô lấy chìa khóa, vô cùng vui sướng chạy ra cửa.
…
Phòng làm việc Tổng giám đốc Tập đoàn Thịnh Lăng.
Trợ lý Mạc Bạch và thư ký Lâm Thanh nhìn nhau, sau đó quay đầu nhìn Tổng giám đốc đang xem báo cáo hội nghị lại len lén nhìn điện thoại trên bàn làm việc chưa tới mấy phút liền rung kia.
Thật kỳ lạ, điện thoại riêng của Tả tổng rất ít có tin nhắn. Sao trong vòng một tiếng, điện thoại luôn thỉnh thoảng rung lại rung, hẳn là tin nhắn ngắn.
Bây giờ thời đại nào rồi, ai còn gửi tin nhắn, nhưng với tần suất này, không phải điện thoại riêng của Tả tổng bị người nào dùng phần mềm tiến hành quấy rầy oanh tạc chứ?
“Mạc Bạch, cậu nhớ kỹ mấy chỗ cần phải sửa.” Tả Hàn Thành hoàn toàn không bị điện thoại quấy rầy đặt tài liệu trong tay xuống.
Mạc Bạch lấy giấy bút tiến lên trước.
Thấy Tả Hàn Thành đã xem tài liệu xong, thư ký Lâm Thanh tiến lên cung kính nói: “Tả tổng, hôm nay là thứ bảy, Triệu tổng bên Tấn Hoa có thể tới gặp mặt anh, đã hẹn trước nửa tháng, tối nay anh không có lịch trình gì, hay là sắp xếp gặp mặt Triệu tổng?”
Tả Hàn Thành nhìn Lâm Thanh không nói gì, thuận tay cầm lên điện thoại liên tục báo tin nhắn trên bàn, nhìn thấy mười mấy tin nhắn đều là báo cáo chi tiêu thẻ phụ.
Nhiều tin như vậy, còn tưởng rằng An Hảo đến trung tâm thương mại mua những quần áo xách tay hoặc trang sức châu báo phụ nữ đều thích kia, kết quả…
Số cuối của bạn là 8808 mua năm bịch bánh tôm ở siêu thị XX, 20 đồng.
Số cuối của bạn là 8808 mua ba phần trái cây đông lạnh ở siêu thị XX, 15.9 đồng.
Số cuối của bạn là 8808 mua khoai tây chiên ở siêu thị XX, 6 đồng.
Số cuối của bạn là 8808 mua 4kg nho, 3kg táo, 2kg ô mai ở siêu thị XX, 58 đồng.
… Một hộp mặt nạ giấy, hai hộp sữa chua… 12 đồng.
… 3.5 đồng.
… 8.8 đồng.
… 17 đồng..
Biểu tình trên mặt Tả Hàn Thành giờ phút này hơi phong phú.
Ngay cả Mạc Bạch và Lâm Thanh đi theo anh nhiều năm cũng không khỏi tò mò nội dung những tin nhắn kia, vậy mà khiến Tạ tổng trước giờ vui giận không biểu lộ ra lại có biểu tình dở khóc dở cười.