LỆNH VỢ SỐ 1! CHỒNG TỔNG GIÁM ĐỐC, Ở TRÊN CAO

Cô ngước mắt nhìn: "Trăm triệu lần đừng nhé, với tôi mà nói đó chính là con số thiên văn đó. Anh nghĩ tôi là tiểu thư con thị trưởng hào phóng như anh nghĩ sao? Cố Thiên Minh chỉ cho tôi tiền học phí, tiền bạc khác đều dựa vào hợp đồng nuôi dưỡng ép buộc mà cho. Tôi ra ngoài ở trọ cũng chẳng dùng một phân tiền của Cố gia, tôi dựa vào tay mình kiếm tiền, cũng không phải trộm cắp gì, anh cấm tôi tới làm việc ở bar, cuối cùng tôi cũng chỉ muốn tìm cách kiếm tiền mà thôi."

Tả Hàn Thành mím môi, biểu tình lạnh nhạt: "Em cho rằng tin tức của tôi và em có thể tùy tiện đăng lên được sao? Phòng qua hệ xã hội của tập đoàn Thịnh Lăng có thể so với chính phủ F, đám truyền thông chụp được hình vẫn có thể mua lại, có thể áp xuống, toàn bộ đều có thể sóng êm biển lặng, khoản tiền này em muốn kiếm cũng không kiếm được rồi."

Nhất thời An Hảo như bóng cao su xì hơi, vô lực dựa vào ghế sofa.

Qủa nhiên cô đúng là nhỏ tuổi khờ dại.

Loại nhân vật như Tả Hàn Thành, bao nhiêu người muốn chụp được hình của anh, kết quả nhiều năm qua trên mạng tối đa chỉ có hình một bên mặt của anh, thời buổi truyền thông này, cẩn thận nghĩ lại nhất định không được anh cho phép thì đám truyền thông này không dám rối loạn mà chụp hình anh.

Tả đại ông chủ như anh khinh thường xuất đầu lộ diện ở truyền thông, anh tình nguyện khiêm tốn, nhưng mà cứ thế ngăn cản con đường kiếm tiền của cô thì không phải rất vô sỉ hay sao?

Nhưng An Hảo không dám nói một câu phản kháng, chỉ có thể cúi đầu ra sức ôm gối ôm trong lòng, mượn nó để an ủi trái tim nhỏ bé bị tổn thương của mình.

"Em không biết tôi cho em trong thẻ bao nhiêu tiền sao?"

An Hảo trừng anh: "Có bao nhiêu thì liên quan gì tới tôi, cũng không phải là tiền của tôi. Thủ đoạn bịp bợm này thật không có chút khí thế nào."

"Ngụy biện."

"Tôi gọi đó là quang minh chính đại đầy mình."

Tả Hàn Thành hừ cười: "Được, mời em giữ lại sự quang minh chính đại đầy mình của em đi, hiện tại lập tức cút đến thư phòng cho tôi, sao chép môn tiếng Anh 20 lần."

Cả người An Hảo giật mình, cô không nghe nhầm chứ? Chép lại môn tiếng Anh 20 lần?

Ngày hôm qua cô uống rượu hình như nghe anh nói hình phạt tương tự như vậy, sau này còn cho rằng đó ác mộng thôi, không nghĩ tới ác mộng mới hôm qua nay đã đi vào hiện thực.

Cô biết mình vì ham mười triệu mà chụp hình của anh đã khiến anh tức đến dựng lông, anh mới dùng phương thức đó trừng phạt cô.

Lúc này An Hảo ủy khuất mở to mắt, vô tội nhìn anh: "Tôi thu hồi lời vừa nói có được không? Sau này tôi sẽ không vì cái gì mà giải thưởng mà đi chụp hình của anh, tôi cũng không cần quang minh chính đại đầy mình nữa rồi..."

Nhưng mà cầu xin cũng vô dụng thôi, Tả Hàn Thành đã xem cô như không khí rồi.

Huống hồ hiện tại trên đầu còn dính mỡ heo, làm gì có cái gì đệp mà nhìn.

An Hảo bi phẫn kêu to: "Tả Hàn Thành, anh thật ác độc, anh làm vậy là em chết tôi."

Bên ngoài vang lên âm thanh sâu xa trầm thấp của Tả Hàn Thành: "So với chuyện em vì 10 triệu mà dám chạy tới ngoài khách sạn theo dõi chụp hình tôi, vì trong lòng chồng em cảm thấy cực kì tổn thương, chút trừng phạt đó dành cho em thì tính là gì?"

Bị tổn thương em gái anh.

Rõ ràng nhân cơ hội nắm chuôi của tôi, muốn hành hạ tôi đây mà.

An Hảo gạt nước mắt, vô lực dựa đầu vào sách giáo khóa.

Hiện tại cô thà bị người Cố gia và Cố Thi Thi đánh một trận cũng không muốn chép sách tiếng Anh 20 lần, ai tới cứu cô đi!

..............

Buổi tối, An Hảo chép sách đến đỏ cả mắt, làm bộ đáng thương làm người ta đau lòng, nhưng từ đầu tới cuối Tả Hàn Thành vẫn không tiến vào thư phòng nhìn cô một lần.

Mãi đến khi di động của cô vang lên, ngước mắt nhìn điện thoại có người gọi tới, là Mạc Bạch, lúc này cô như nhận được đại xá nhận máy,, không phải Mạc Bạch gọi cho Tả Hàn Thành mà là gọi cho cô, nhất định là có chuyện cần cô ra ngoài nói, rốt cuộc có thể thuận lợi ra cửa rồi.

Hứng khởi nghe máy để lên bên tai: "Alo, anh Mạc."

Mạc Bạch làm trợ lý của Tả Hàn Thành mà đột nhiên biến thành anh Mạc, ở đầu dây bên kia nổi da gà.

Người bên ngoài thư phòng vẫn không có động tĩnh gì, An Hảo vừa cầm điện thoại vừa ra khỏi thư phòng, thấy Tả Hàn Thành đang đọc báo giống như không để ý tới cô đang nghe điện thoại.

Cô đứng bên cạnh cửa sổ, tiếp tục nói lớn: "Anh Mạc, anh gọi cho tôi có chuyện gì không? Có muốn ra ngoài tự nói hay không?"

Mạc Bạch quẫn bách, thật không biết bên cạnh Tả tổng xuất hiện cô nhóc này trong đầu luôn nghĩ tới chuyện gì, miễn cưỡng duy trì trấn tĩnh nói.

"Cố tiểu thư, lúc trước Tả tổng để tôi tìm gia sư cho cô, tôi đã chọn xong, lập tức gửi phương thức liên lạc của người ta cho cô, có lẽ ngày mai gia sư đó có thể tới Lưu Cảnh Viên phụ đạo cho cô học bài giảng 3 năm qua của cô, cô nhớ sắp xếp thời gian của mình."

Trái tim trần đầy vui vẻ nháy nhót rơi bộp một cái, vỡ tan tành.

Suýt chút nữa đã quên chuyện Tả Hàn Thành để Mạc Bạch tìm gia sư cho cô, cô đã nói Mạc Bạch gọi tới cho cô làm gì.

Trách không được anh ta làm trợ lý của Tả Hàn Thành, hai người bọn họ không tốt đẹp gì, thật sư là rắn chuột một ổ.

An Hảo đặt di động xuống, ngước mắt nhìn bóng lưng của Tả Hàn Thành vẫn khí định thần nhàn ngồi trên ghế sofa nhìn báo, hận không thể trừng ra một lỗ thủng trên lưng anh.

Nghĩ nghĩ một chút bỗng nhiên nói: "Cái đó... tôi không thể ra ngoài sao? Một tiếng thôi, một tiếng tôi sẽ trở về."

"Lý do."

An Hảo trừng mắt: "Lần đó tôi ở bar Hoan Mị lấy mấy chai rượu kia, là chai Loiue III, năm chai đấy, tiền bạc tôi vẫn chưa trả lại cho ông chủ, tôi cầm thẻ của anh tới giải quyết một chút, trả tiền cho người ta, dù sao năm qua ông chủ đối với tôi không tệ, tôi cũng không thể trốn đi được..."

Cuối cùng chỉ có thể ủy khuất dứng lên, mè nheo đi về thư phòng, cực ikif không tình nguyện mở sách vở ra nhìn kĩ sách tiếng Anh mà cô đã học.

Năm ba trung học như bọn cô không nhìn kĩ sách giáo khoa của mình là gì, hiện tại nhìn kĩ mới suýt chút nữa dọa vỡ mật.

Nhiều như vậy sao? Dày như vậy sao? Nhiều câu và tự vựng như vậy sao? Còn chép 20 lần.

Bỗng nhiên cô lặng lẽ nhìn thoáng qua Tả Hàn Thành đang ở bên ngoài, xoay người ngồi vào bèn vụng trộm lấy mấy chục tờ giấy sau đó dùng ghim hồ sơ ghim lại, làm như đó là bọc sách, nhất định anh sẽ không nhìn ra.

"Sách tiếng Anh của cô có 98 trang, đừng có nghĩ cách đầu cơ trục lợi, thiếu 1 trang phạt 10 lần, suy nghĩ cho kĩ rồi lại làm."

Tả Hàn Thành không xuất hiện nhưng âm thanh đã truyền tới, lạnh lùng trong trẻo như băng có thể hung hăng đâm vào lòng người.

An Hảo cứng ngắc buông tay đang muốn xé sách, đành ngoan ngoãn mở trang đầu tiên ra, lấy vở bắt đầu cầm bút viết.

Sau khi viết câu đầu tiên, lại nghĩ tới chép cả cuốn, hơn nữa còn 20 lần, nhất thời cảm thấy như có cảm giác không thấy được ánh mặt trời, phát điên dùng sức đập cuốn sách lên bàn hai lần.

Bên ngoài có thể nghe thấy được động tĩnh của cô, không nói gì cũng không đáp lại, xem như mặc kệ để cô phát tiết.

Bình luận

Truyện đang đọc