LỆNH VỢ SỐ 1! CHỒNG TỔNG GIÁM ĐỐC, Ở TRÊN CAO

“Đương nhiên là ba không muốn quan tâm đến nó, nhưng ba năm nay, phía bên cục giáo dục cứ hay ý tứ với bố, nói nào là Cố An Hảo ở tòa nhà khu A chuyện xấu chất đầy, thật sự đã đem mặt mặt mũi Cố gia phá nát! Quyết định sai lầm nhất chính là đã giữ con bé ở lại!”

Tuy nhiên Cố phu nhân chỉ hừ lạnh một tiếng: “Anh còn không biết xấu hổ mà nói ra? Nếu như hai mươi năm trước anh không ở bên ngoài làm loạn cùng ả đàn bà kia sau lưng em, thì đã không sinh ra một đứa con hoang cả ngày chỉ biết làm chúng ta mất hết mặt mũi như thế này?”

“Có trách thì đi mà trách chính mình năm đó không sạch sẽ, lúc đó là em còn trẻ, lần nữa tha thứ anh, nhưng đứa con hoang Cố An Hảo kia cả đời em sẽ không bao giờ chấp nhận nó, đứa con hoang do một ả đàn bà thấp kém sinh ra, cũng xứng để tiến vào cửa lớn Cố gia ư, cùng mang họ Cố với con gái chúng ta, hễ nghĩ đến một chút thì cả người em liền khó chịu!”

“Được rồi được rồi, anh vừa mới từ Bắc Kinh trở về, em lại muốn ồn ào với anh?”

Cố Thiên Minh không chút kiên nhẫn liếc mắt nhìn ra vợ và con gái ở phía sau: “Thi Thi này, chuyện con muốn thi ở trường nghệ thuật Canada ba đã cho người ghi danh giúp con, khoảng chừng chưa tới hai cái xuân là con có thể đi Canada, nhưng điều kiện là, con gái nhất định phải khiến cho ba vẻ vang, ở bên đó phải giành một vài giải thưởng hãy trở về.”

“Ba ~ từ bé đến giờ con đã lần nào để người phải nhọc tâm đâu.” Cố Thi Thi đắc ý ngoẹo cổ: “Lần nào thi danh nghệ thuật con chả đứng trong top ba toàn thành phố, đúng không?”

“Ôi ba ơi, con sẽ cố gắng, nhất định sẽ không để ba phải thất vọng...”

Nhìn một nhà ba người bọn họ nói nói cười cười đi vào cửa lớn khách sạn, ánh mắt Cố An Hảo cũng chầm chậm rời khỏi ba người bọn họ.

Sớm đã quen với dáng vẻ thuyết tam đạo tứ(*) của người nhà họ Cố ở phía sau lưng mình, sớm đã quen với sự tồn tại của mình ở trong mắt bọn họ chỉ là một đứa con hoang không hơn không kém, cho nên xưa nay cô cũng chưa từng hi vọng người cha ruột này sẽ có một chút nhân tính hoặc là thương hại dành cho cô.

(*) Cười nói vui vẻ.

Có điều lúc nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ, dường như Cố phu nhân và Cố Thi Thi không nói ra chuyện mà hai người họ đã trù tính và hãm hại cô, hay nói cách khác, chính xác là Cố Thiên Minh không hề biết chuyện cô đã kết hôn.

Biết hay không biết thì có làm sao, ngược lại đối với cô mà nói, có thể sử dụng cách này thoát khỏi Cố gia, dù sao vẫn được coi là tốt đẹp.

Thấy bóng dáng ba người nhà bọn họ biến mất ở cửa khách sạn, Cố An Hảo xốc lại tâm tình, đi vào.

Lần trước đến khách sạn Đế Uy Tư cô đã uống rất nhiều, đi đưa rượu kết quả lại đưa nhầm phòng bị Tả Hàn Thành bắt được, dùng nước lạnh dội lên người cô khiến cô suýt chút nữa bị cảm lạnh.

Lần này lại tiếp tục đến đây, nhất định cô phải cố gắng giăng kín phiền phức cho anh ta, mối thù này đã được cô khắc kĩ, không báo không phải An Hảo!

Tuy nhiên khách sạn này quá lớn, khách mời cùng nhân viên khách sạn cứ bận rộn tới lui, lúc trước Cố An Hảo có gọi điện cho Mạc Bạch, dường như Mạc Bạch cũng đang bận bịu, chỉ nói hôm nay Tả tổng ở khách sạn Đế Uy Tư, không hề nhắc đến là đang ở trong phòng nào hoặc cụ thể là phòng nghỉ ngơi ở đâu, nhân viên lễ tân cũng không thể nói với cô, không còn cách nào cô đành phải tìm kiếm từng tầng một.

Cho đến khi cô leo lên đến tầng bảy, nhìn thấy bản đồ hướng dẫn nội bộ khách sạn ở trong phòng phục vụ.

Vừa nhìn xong, trong nháy mắt cả người liền không còn chút sức lực.

Tòa kiến trúc cao 38 tầng, 18 tầng đầu tiên chính là phòng khách sạn, trên đó có mấy tầng dùng làm hội quán giải trí nổi tiếng, đi lên nữa là phòng gym, phòng tập bơi, rồi câu lạc bộ giải trí khác nhau, còn có mấy tầng thuộc khu đặc biệt chính là nơi họp của các lãnh đạo cấp cao cùng doanh nhân có tiếng trong thành phố, ngoài ra khách sạn còn dành riêng hai tầng làm phòng ăn và đại sảnh!

Trời ạ! Làm thế nào cô có thể tìm ra bây giờ!

Giả sử rằng Tả Hàn Thành tới đây để hội ngộ với một vị lão tổng nào đó, vậy thì sẽ ở tầng 28 đến tầng 35.

Cố An Hảo đi vào thang máy trực tiếp nhấn con số 28, sau khi ra khỏi thang máy mới biết nơi đây dùng để ăn cơm, còn nữa, hầu như tất cả đều là phòng riêng, trong sảnh lớn không có mấy người, cửa phòng riêng đều được đóng kín, không nhìn ra bên trong có hay không có người.

Trong một khoảnh khắc, Cố An Hảo chợt nhận ra.

Với thân phận của Tả Hàn Thành, chỉ cần anh không muốn gặp cô, thì cho dù cô có biết anh đang ở đâu, muốn tìm đến anh, cũng phí công vô ích.

An Hảo hơi nhụt chí, xoay người hướng về phía toilet, sau khi dùng nước lạnh rửa mặt thì xoay người lại muốn đi ra ngoài, nhưng bởi vì đang cúi đầu không chú ý đến người phía trước, cho nên đột ngột va vào người ta... Không, chính xác mà nói thì là người kia chủ động va vào cô.

Cô chợt nâng mắt, hiện ra một màn thế này, Cố Thi Thi đoan chính nhíu mày cười lạnh dòm cô, à, phía sau lưng cô ta còn có Cố phu nhân đang đi tới.

Chết tiệt! Tại sao lại có thể trực tiếp tao ngộ hai mẹ con cô ta như thế này!

Gương mặt An Hảo bỗng có chút cứng nhắc, không hề có ý định chào hỏi bọn họ. Đánh vòng một cái, lắc mình muốn rời đi.

“Ế, đi đâu mà vội thế!”

Cố Thi Thi dứt khoát chắn trước cửa, quay đầu lại nhìn về phía Cố phu nhân.

“Mẹ, mẹ nói xem có trùng hợp hay không, hôm nay ba mới từ Bắc Kinh trở về, thì con nhóc Cố An Hảo này đã chạy đến khách sạn rồi! Mẹ đoán thử âm mưu của con nhỏ này là gì? Có phải cho rằng hai người chúng ta sẽ không tới, cho nên nó muốn tìm một cơ hội để lôi kéo quan hệ với bố, phải không?”

Cố phu nhân ném một ánh mắt khinh thường cho An Hảo: “Đích xác là trùng hợp thật, mới bé tí tuổi đầu đã có thể giấu giếm âm mưu đầu cơ trục lợi, thật sự là kế thừa cái bản tính thuộc về người mẹ đã chết của cô ta, đến tột cùng là có bao nhiêu bỉ ổi.”

Cố phu nhân càng nói càng giống như đang tiếp thêm động lực cho Cố Thi Thi.

Cố Thi Thi đi lên mấy bước, bày ra một tư thế châm biếm đầy ngạo nghễ, dường như muốn dồn ép An Hảo, nói: “Thế nào? Nhờ ơn của tao và mẹ tao, mày mới có cơ hội mà chấm m*t quan hệ cùng Tả tổng của tập đoàn Thịnh Lăng, nhưng căn bản người ta lại không muốn cưới loại con gái rẻ tiền như mày, phải không! Sau khi ra khỏi khách sạn liền mỗi người một ngả chứ gì?”

Trước ánh mắt tràn đầy trào phúng mà đắc ý của Cố Thi Thi, An Hảo không một tia biểu cảm: “Tôi chỉ muốn đến toilet rửa mặt mà thôi, ai biết hai mẹ con chị cứ như đỉa bám lấy rồi còn đột ngột chặn ở cửa.”

“Chúng tôi bám lấy như đỉa? Cố Thi Thi giễu cợt.

“Cố An Hảo! Xin mày nhớ cho rõ! Là chúng tao đưa ba đến đây đón gió tẩy trần, cả nhà ba người ăn cơm vui vẻ, khi nãy bởi vì ba tao nhận một cuộc gọi gấp từ trên Tỉnh Ủy nên đã đi rồi, còn tao và mẹ đến toilet dặm phấn mà thôi, lại va phải một kẻ thấp kém còn xui xẻo như mày! Tao đang nghĩ chính mày mới đích xác là bám dai như đỉa đấy!”’

“Ồ, được vậy thì thật tốt, nếu cả hai chúng ta đều cảm thấy đối phương bám dai như đỉa, nhìn nhau liền chán ghét, vẫn nên tận lực giảm thiểu số lần gặp nhau mới được!”

An Hảo hoàn toàn không quan tâm đến vẻ mặt hung hăng muốn ăn đòn của cô ta: “Cảm phiền nhường đường một chút, chớ chặn ở cửa!”

Tuy nhiên Cố Thi Thi không những không tránh ra, ngược lại còn được đằng chân lân đằng đầu nhướn mày nói: “Cố An Hảo, mày cho rằng chuyện lần trước cứ như vậy liền kết thúc. Đúng rồi, tao đang muốn nói, cách đây vài ngày tao đã cẩn thận mà suy nghĩ lại, hôm đó mày uống say mèm đến dạ tiệc trong quán bar tìm tao, sau khi uống xong ly nước trái cây kia hẳn là phải ói ra chứ? Vì vậy, vốn dĩ mày không có làm ra chuyện gì mất lí trí!”

“Lại nói người đàn ông cực phẩm như Tả Hàn Thành, thì tuyệt đối sẽ không chạm vào mày! Chẳng qua người ta tương đối nghĩa hiệp mà thôi, tùy tiện nói một câu là có thể giải vây giúp mày, đừng có ăn dưa bở rồi nghĩ rằng bản thân đã đạp lên được trời cao!”

Bình luận

Truyện đang đọc