LỆNH VỢ SỐ 1! CHỒNG TỔNG GIÁM ĐỐC, Ở TRÊN CAO

Phát hiện sự tình phát triển vượt qua dự đoán của anh ta, Dịch Trạch Dương nhanh chóng lái xe tới trường A, tìm trong sân trường nửa ngày cũng không thấy bóng dáng cô.

Thần Thần và Hoàng Mậu cũng cảm giác được Dịch giáo sư lo lắng, vội vã khoác thêm áo khoác chạy ra ngoài cùng tìm, nhưng điện thoại An Hảo luôn không thể nào gọi, không thấy người, điện thoại cũng không liên lạc được.

Dịch Trạch Dương lục soát trong và ngoài trường một lần, chuẩn bị đến đồn cảnh sát tìm người, đang trên đường đến đồn cảnh sát, điện thoại An Hảo rốt cuộc gọi được.

Bên kia điện thoại không có hồi âm, Dịch Trạch Dương khẽ nhíu mi tâm lạnh lùng: “An Hảo, nói chuyện! Em ở đâu? Không phải nói sẽ về phòng ngủ sao? Sao không thấy bóng dáng em?”

Thanh âm Dịch Trạch Dương có chút nổi giận từ bên kia điện thoại truyền tới.

Tả Hàn Thành liếc mắt An Hảo đang cầm túi nước đá đặt trên trán mình, chốc lát tỉnh bơ đứng lên, giọng trầm thấp mở miệng.

“Nghe nói gần đây Dịch thiếu được trường A mời đến làm giáo sư thỉnh giảng, không ngờ tới đêm hôm khuya khoắc anh sẽ quan tâm an nguy của một nữ sinh như vậy.”

Dịch Trạch Dương đang đi tới bãi đậu xe, chợt dừng chân.

Giọng nói này…

Tả Hàn Thành?

Tại sao điện thoại của An Hảo ở trong tay Tả Hàn Thành? Sao có thể? Chẳng lẽ anh ta nghe lầm?

Tả Hàn Thành bên kia điện thoại xác minh suy đoán của anh ta, trầm giọng nói: “Tôi là Tả Hàn Thành, cô ấy ở chỗ tôi.”

Đúng lúc đó, truyền tới tiếng hừ hừ khó chịu của An Hảo sau lưng Tả Hàn Thành.

Dịch Trạch Dương ở đầu bên kia điện thoại nghe tiếng hừ của An Hảo, sắc mặt trong nháy mắt như rơi vào hầm băng.

“Tả tổng?”

Anh ta nhớ An Hảo đã say không có sức lực đi qua đi lại, lý trí tin chắc chuyện này không tệ hại như trong tưởng tượng của anh ta, mở miệng khách sáo nói: “Tại sao An Hảo lại ở chỗ anh? Anh và cô ấy…”

Là quan hệ gì.

Lời đến khóe miệng lại không hỏi ra, chỉ hung hăng nhíu mày.

Chỉ vì bên kia điện thoại, An Hảo bỗng nhiên khó chịu hừ một tiếng, càng giống như là tiếng rên, sau đó là giọng mềm nhũn: “Tả Hàn Thành…”

Một tiếng kia mềm nhũn làm người nghe cảm thấy yếu mềm đến tận xương tủy.

Tả Hàn Thành nhìn An Hảo từ trên sofa lăn xuống, đoán được nguyên nhân Dịch Trạch Dương bỗng nhiên trầm mặc.

Không khỏi liếc mắt nhìn vật nhỏ không để cho người khác tỉnh tâm kia, cúi người kéo cô lên, nhưng vật nhỏ hiển nhiên bị ngã mà bất mãn, đưa tay quơ loạn trong ngực anh: “ Tôi thật khó chịu…”

“Muốn nôn?”

An Hảo nhắm mắt lắc đầu.

“Nhức đầu?”

An Hảo gật đầu, lại lắc đầu, giơ tay vuốt dạ dày: “Chỗ này cũng đau…”

Từ mùi rượu trên người cô có thể ngửi ra nồng độ rượu whisky rất cao, với thân thể nhỏ này của cô, không bị k!ch thích đến đau dạ dày mới là lạ.

Tả Hàn Thành nhẫn nhịn, đè cô xuống sofa, lại cầm lên điện thoại đặt bên tai: “Dịch thiếu có chuyện gấp tìm cô ấy sao? Nếu không có chuyện gấp, chờ ngày mai cô ấy tỉnh rượu rồi gọi lại anh được không?”

“Bây giờ cô ấy thế nào?”

Dịch Trạch Dương nóng lòng muốn biết tình trạng của An Hảo, dù sao vừa rồi nghe cô nói khó chịu, nói đau.

Tả Hàn Thành liếc mắt An Hảo tựa vào trong ngực, đầu tựa vào khuỷu tay anh nhắm mắt vẫn nhỏ giọng hừ hừ: “Uống say, còn có thể thế nào.”

“An Hảo còn là học sinh, tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, nếu có chỗ nào đụng phải Tả tổng, xin Tả tổng nể mặt Dịch mỗ đừng so đo với cô ấy.”

Dịch Trạch Dương vừa nói vừa bước nhanh ra xe mình, mở cửa xe, tiếp tục nói về phía điện thoại: “Phiền Tả tổng nói vị trí hiện tại của hai người, tôi sẽ đến đón cô ấy.”

“Đón cô ấy thì không cần.”

Thanh âm Tả Hàn Thành vẫn ôn ôn lành lạnh như cũ, không nghe ra ưu tư của anh, cũng không nghe ra rốt cuộc anh và An Hảo là quan hệ gì.

Dịch Trạch Dương ngồi vào trong xe chạy: “Tả tổng vẫn nên nói vị trí của anh đi, An Hảo ở chỗ anh sẽ quấy rầy đến anh, tôi sẽ đón cô ấy đi, anh có thể được thanh tĩnh.”

Nghe ra kiên quyết trong lời nói Dịch Trạch Dương, Tả Hàn Thành cười khẽ, mở miệng giọng khinh thường, tứ lượng bát thiên kim (lấy nhu thắng cương) phá vỡ hồ nước yên tĩnh trong thế giới của Dịch Trạch Dương.

“Từ ngày Cố An Hảo trở thành Tả phu nhân, tôi chưa từng nghĩ tới có thể có cuộc sống thanh tĩnh gì.”

Xe đã chạy mười mấy thước, trong nháy mắt truyền tới tiếng thắng xe chói tai.

Tả Hàn Thành không để ý phản ứng của Dịch Trạch Dương bên kia, cũng không đợi anh ta tiếp lời, chỉ nói: “An Hảo là vợ tôi, khi Dịch thiếu quan tâm nữ sinh cũng nên giữ khoảng cách.”

Dứt lời, trực tiếp cúp điện thoại, tiện tay tắt máy, ném qua một góc sofa.



Từ ngày Cố An Hảo trở thành Tả phu nhân, tôi chưa từng nghĩ tới có thể có cuộc sống thanh tĩnh gì.

Một câu nói, không ngừng vang vọng bên tai Dịch Trạch Dương.

Quá hoang đường, An Hảo mới 19 tuổi, cách sinh nhật tròn 20 tuổi của cô còn ba, bốn tháng, cô chưa tới tuổi pháp định kết hôn, sao có thể đã kết hôn!

Nhưng lời này từ trong miệng Tả Hàn Thành.

Dịch Trạch Dương chậm rãi để điện thoại xuống, nhìn màn hình đã tối đi, đậu xe ở ven đường, con đường mênh mông trống trải, chợt có mấy chiếc xe chạy ngang qua, mở đèn lớn vội vã đi.

“Tả Hàn Thành… Tôi thật khó chịu…”

Với tính tình hiện tại của An Hảo, cô tuyệt đối sẽ không nói ra thống khổ của mình với một người không liên quan, cho dù sau khi say rượu không thoải mái, cô cũng sẽ không nói.

Cô lại hôn, lại gặm, lại cắn ở trước mặt anh ta, mượn men rượu mà bá vương ngạnh thượng cung cũng dám làm, nhưng một câu than khổ cũng không nói trước mặt anh ta, thậm chí khi cô không nhịn được rơi nước mắt cũng né tránh tầm mắt anh ta, cứng rắn thu nước mắt về.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Sao cô có quan hệ với Tả Hàn Thành? Sao bỗng nhiên biến thành Tả phu nhân? An Hảo rõ ràng còn là một học sinh trung học 19 tuổi.

Đến tột cùng là anh ta uống sau hay là thế giới này quá hoang đường!

Dịch Trạch Dương giơ tay lên, xoa mi tâm, mở cửa xe đi xuống, lấy thuốc lá trong túi quần ra, đầu ngón tay dập tắt ngọn lửa nhỏ, càng nghĩ càng cảm thấy hôm nay An Hảo không bình thường.

Lại nghĩ tới lúc hai người gặp lại mấy ngày trước, cô tận lực cách anh.

Dù anh nói anh trở lại, sẽ chăm sóc cô thật tốt, sẽ không để cho cô chịu uất ức nữa, nhưng cô chỉ lắc đầu, không giải thích gì, chỉ đẩy anh ta xa hơn.

Phải bắt chính miệng An Hảo nói rõ ràng, ở nước M rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Lại gọi điện thoại, nhưng giọng nữ máy móc lặp đi lặp lại: “Thật xin lỗi, số máy bạn gọi đã tắt máy.”

Ngón tay kẹp điếu thuốc run rẩy, cuối cùng khẽ mắng: “F*ck!”

Điện thoại bị ném ra giữa đường.

An Hảo! Nha đầu em tại sao không có kiên nhẫn như vậy! Anh ở Mỹ mở rộng kinh doanh từng bước từng bước, thật vất vả thuận lợi về nước.

Chỉ thiếu chút nữa là có thể tra rõ chân tướng chuyện mẹ con em năm đó, chỉ thiếu chút nữa là có thể thoát khỏi trói buộc và cái gọi là vị hôn thê trên danh nghĩa, nói rõ ràng tất cả mọi chuyện với em!

Chỉ kém một bước đó, anh đã có thể nói cho em câu trả lời của anh năm năm trước!

Tại sao còn kém một bước như vậy?

Đột nhiên ph@t tiết, uống rượu điên cuồng trước mặt anh, đột nhiên cưỡng hôn anh, ra vẻ muốn bá vương ngạnh thượng cung, chính là vì để cho anh thấy rõ khoảng cách của anh và em hiện tại?

Chính là vì làm ra cách nói lời từ biệt của một người điên sao?

Cố An Hảo, em điên rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc