An Hảo bị nhìm chằm chằm mà có chút sợ hãi, theo bản năng lùi về sau một bước.
Trong khi mái tóc Cố An Hảo vì gió thổi mà trở nên rối tung, thì đầu óc Dịch Trạch Dương dội vang ầm ầm, giống như từ trên người cô nhìn thấy một bóng hình khác, bàn tay dằn lấy vai cô không hề giảm sức, nhíu chặt mày.
“Thật không trách anh ta sẽ lấy em...”
Không rõ tại sao đột nhiên anh ta lại thốt ra câu như vậy, tuy nhiên Cố An Hảo có chút lờ mờ: “Cái gì?”
Nhìn thấy ánh mắt đầy hiếu kì nhưng vẫn ngập tràn non nớt của Cố An Hảo, nhưng vì lực tay của anh ta rất lớn, vừa vặn hôm nay An Hảo lại đánh phấn, tuy nhiên nếu cẩn thận quan sát thì vẫn có thể nhìn ra sắc mặt cô vì đánh mà mơ hồ có chút tái nhợt.
Ngay lập tức Dịch Trạch Dương buông cô ra, tuy nhiên vào thời điểm cô bước lui vài bước thì đột nhiên bắt lấy tay cô, ánh mắt xưa nay đều ôn hòa giờ khắc này hiện ra vẻ sắc bén, lời cất ra khỏi miệng cũng gần như là một mệnh lệnh.
“An Hảo, nghe anh, lập tức ly hôn, Tả Hàn Thành tuyệt đối không phải là người tốt, đừng để bản thân rơi vào cái hố của anh ta.”
Biết trước nhất định thế nào anh ta sẽ nói như vậy, rốt cuộc Cố An Hảo cũng không thể nhịn nữa hất phắt cánh tay của anh ta ra, lui về phía sau liên tục mấy bước.
Lần nữa trong ánh mắt ôn hòa đó hiện ra một tia kinh ngạc khác thường, dễ thấy rằng cái nhìn ngạc nhiên đó xuất phát từ hành động tránh né đột ngột của cô kèm theo thanh âm lạnh lẽo cứng ngắc.
“Em có ly hôn hay không, không phải chuyện anh có thể quyết định, cũng không phải là chuyện em có thể quyết định.”
Cô vẫn giữ bình tĩnh, đôi mắt trong veo nhìn anh: “Em biết là anh muốn tốt cho em, nhưng trước giờ em chưa hề xem Tả Hàn Thành là một người tốt.”
“Từ sau khi anh xuất ngoại vào năm năm trước, Dịch gia bắt đầu đuổi hai mẹ con em ra ngoài, vào giây phút đó em không còn mong đợi trong tương lai sẽ có bao nhiêu chuyện thuận buồm xuôi gió! Kể cả là tình yêu, hay cả là chuyện hôn sự, em nghĩ em đã không thể giao cả chân tâm ra cho bất kì người nào nữa, vì vậy, vì vậy cho dù Tả Hàn Thành có là người như thế nào, em cũng không quan tâm.”
“An Hảo, em có biết em đang nói cái gì hay không?” Dịch Trạch Dương nghiêm túc nhíu mày: “Chính là em đang đem cuộc đời của mình ra đùa bỡn!”
“Lúc đó nếu không phải là một Tả Hàn Thành, thì cuộc đời của em cũng đã bị một Cố Thi Thi phá hủy! Ít nhất anh ấy cũng sẽ không nhân lúc người khác gặp khó khăn mà lợi dụng! Những gì anh vừa nói em đều hiểu, anh muốn nói với em, trong lòng anh ta có ai đó, phải không? Nhưng chuyện này không có liên
“Không có tình cảm làm tiền đề thì nhất định cuộc hôn nhân kia của em sẽ bị phá hủy, An Hảo, không cần chỉ vì một phút tùy hứng, em cho anh chút thời gian, chờ anh đem Dịch gia...”
Bỗng nhiên An Hảo bật cười.
“Không có tình cảm làm tiền đề thì hôn nhân của em sẽ bị phá hủy, nói đúng hơn thì là yêu một người đàn ông sắp kết hôn với người khác mới chính là phá hủy em!”
“Em...”
“Dịch Trạch Dương, hãy chăm sóc tốt vị hôn thê của anh, bắt đầu từ giây phút này, chúng ta ai trở về nhà người đó, đường nhà ai người nấy về, em sẽ không dây dưa với anh nữa, cũng xin anh không cần phải vì em mà ở lại khu nhà A, tạm biệt!”
Nói xong, Cố An Hảo dứt khoát xoay người rời đi.
“An Hảo!” Dịch Trạch Dương bước đến nắm lấy cổ tay cô: “Tin tưởng anh, theo Tả Hàn Thành sẽ không có kết quả tốt, em còn trẻ, còn quá nhỏ, ở trước mặt anh ta thật sự đơn thuần! Nếu như em còn xem anh là anh Trạch Dương, thì hãy nghe đến lời khuyên của anh, rời xa anh ta!”
Nói tới nói lui, cũng chỉ là một câu khuyên cô rời khỏi Tả Hàn Thành.
Vốn dĩ Cố An Hảo không quá hi vọng cuộc hôn nhân khó hiểu này của mình sẽ xảy ra điều kì diệu nào đó, cái gọi là tình yêu thật sự hay là kết quả mỹ nguyện.
Và, Dịch Trạch Dương cũng đã nói sai, trên thực tế Cố An Hảo cô đây chưa hề đơn thuần!
Cô rút tay mình khỏi tay anh ta, tự cảnh cáo bản thân rằng phải nhớ kĩ anh ta là người đã đính hôn.
Cũng phải nhớ đến hành động cố tình gây sự của bản thân trong quán bar đêm hôm đó.
Ầm ĩ đủ rồi thì nên kết thúc thôi!
Chỉ vài tháng nữa là cô sẽ tròn hai mươi, cô cũng đã xác định không thể buông thả bản thân trong đoạn tình cảm không có bao nhiêu vui vẻ này, không thể cứ mãi xem mình là một đứa nhóc mà tùy ý làm nũng.
Cố An Hảo đẩy cánh tay muốn chặn cô lại của anh ra, không muốm nói thêm, cũng không muốn nhìn thêm, chỉ cần liếc một cái cũng đủ khiến cả lòng như bị người ta xát muối.
Cuối cùng Cố An Hảo cũng có thể chạy ra khỏi khu rừng nhỏ, trở lại thư viện lấy vài cuốn sách, không dừng lại mà trở về phòng ngủ ngay.
Không phải là cô không muốn cho Dịch Trạch Dương cơ hội, mà đích xác ra là cô không muốn cho bản thân thêm một cơ hội buồn phiền, càn quấy đêm hôm đó, giờ đã có thể kết thúc tất cả!
...
Trước giờ tự học của tối hôm sau, vị Mạc Bạch gọi một cuộc điện thoại kia đến cho cô nói về chuyện sắp xếp gia sư, hẹn năm rưỡi chiều đến Lưu Cảnh Viên gặp mặt.
Rút cuộc bởi vì Cố An Hảo xuất phát muộn, nên lúc đến được Lưu Cảnh Viên đã là sáu giờ, đi tới cửa thì nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi trên mặt đeo cặp kính gọng vàng đứng ở đó.
Đến gần hơn thì, người đàn ông kia xoay đầu lại phía cô, liếc qua tư liệu trong di động, xác nhận đúng là cô, liền bày ra một mặt hòa nhã cười nói: “Xin chào, bạn học đây chính là Cố An Hảo?”
An Hảo sững người, người đàn ông này trông qua rất trẻ tuổi, nhiều nhất cũng chỉ hai lăm, hai sáu, dáng người cao gầy, tướng mạo ôn hòa, lại đeo kính, có thể dùng cụm từ trắng nõn thanh tú để miêu tả người đàn ông này, vừa nhìn chính là người có lối sống cẩn thận nghiêm túc rất có tố chất ăn học.
Loại người như thế này khá là có sức thuyết phục ở trước mặt Cố An Hảo, trong khoảnh khắc cô thực sự khâm phục Mạc Bạch lại có thể tìm đến cho cô một gia sư hợp mắt như thế này.
Có tố chất, có bằng cấp, có kiên trì, có nhan sắc, đồng thời cũng chính là đàn ông.
Lúc này cô rướn môi cười: “Xin chào, tôi là Cố An Hảo, thật là xấu hổ, bởi vì đi phương tiện công cộng nên bị kẹt xe, trễ mất hai mươi phút mới tới được đây.”
Trên thực tế chính là cô vô cùng xấu hổ khi nói cho người ta, rằng chiếc thẻ Tả Hàn Thành đưa đã bị cô làm mất, mỗi ngày trên người cô chỉ được cầm theo ba mươi đồng, căn bản lúc đến đây không có cách nào bắt taxi, chỉ có thể dùng thẻ học sinh chen lên bus, cho nên mới đến muộn thế này.
“Không có gì, đúng thật trước giờ tự học buổi tối chính là đỉnh điểm của việc kẹt xe, tôi có thể tránh thời gian ùn xe mà đến, nhưng em vì giờ tự học buổi tối mà không có cách đến sớm, tôi có thể hiểu.” Người đàn ông ấy cũng rất khách sáo giơ tay ra với cô: “Tôi họ Tần, gọi là Tần Phong, em cứ gọi thầy Tần là được.”
Hai người tùy ý qua lại vài câu, cũng xem như là đã có thể quen biết nhau, xác định người trước mắt chính là do Mạc Bạch giới thiệu, Cố An Hảo cảm thấy cần gọi cho Mạc Bạch một cuộc điện thoại cảm ơn anh ta, thuận tiện hỏi lại có phải chính xác Tần Phong là một gia sư cẩn trọng hay không.
Sau khi xác nhận xong, Cố An Hảo cùng với anh ta đi vào tiểu khu.
Vào nhà, ở trên lầu hai sắp xếp lại công việc vào ngày cuối tuần, vì vậy tạm thời ngày hôm nay anh ta chỉ có thể ở trong phòng sách.
Tần Phong cũng rất quy cũ không đi thăm quan xung quanh, An Hảo mời anh đi đâu anh ta liền đi đến đó, cuối cùng bọn họ vào phòng sách tìm một cái ghế ngồi xuống.
Sau khi nhìn qua bảng điểm của An Hảo trong vòng mấy năm qua, tựa hồ Tần Phong có chút không hình dung ra.
An Hảo cũng không giải thích nhiều, chỉ nói câu: “Ba năm cấp ba đều không học hành nghiêm túc, hiện tại chính là nước đến chân mới nhảy, vì vậy mới cần đến gia sư.”