"Đủ rồi, em không cần nói thêm nữa."
Anh hạ thấp tầm mắt nhìn cô, giọng nói đã nhẹ hơn rất nhiều mà ngay cả chính anh cũng không phát giác ra, anh giơ tay lên xoa xoa đỉnh đầu cô, như muốn trấn an cô, lại vừa như là lời xin lỗi vì vừa nãy đã hù dọa cô.
Trong lòng An Hảo dần ấm lại, nhưng cô vẫn buồn bực phản kháng: "Có thể đừng sờ đầu tôi như sờ đầu cún được không, tôi cũng không phải là cún con."
Tả Hàn Thành khẽ cong môi, anh rất là tự giác hạ tay xuống hông cô, cách áo choàng tắm, anh dùng phương thức thân mật hết sức là mập mờ mơn trớn eo cô: "Vậy thì phải làm thế nào, như thế này à?"
An Hảo đỏ bừng mặt lên trong nháy mát, rồi đỏ dần đến tận mang tai, lúc tay anh sắp cởi áo choàng tắm của cô ta, cô vội vàng nâng tay lên che mặt: "Mặt tôi đau "
Tỉnh rượu xong thì đã trở thành con người đứng đắn, ngược lại với con người đáng yêu mới say rượu vừa nãy, dám xông vào đẩy ngã anh lên ghé salon, lại còn cắn môi quyết rũ anh nữa chứ.
Tả Hàn Thành không trêu chọc cô nữa, anh tiện tay mở cửa phòng ngủ sau lưng cô ra.
An Hảo thừa dịp lui về phía sau một bước, trước khi anh bước theo vào, thì anh xoay người nói: "Trên tủ đầu giường trong phòng ngủ có một hộp thuốc nhỏ, em tìm xem trong đó có thuốc có thể sử dụng được hay không, mặt đã bị thương thành như vậy rồi, chườm đá cũng không có hiệu quả gì, em tự bôi thuốc rồi đi ngủ."
Cô không ngờ là anh lại dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy, có lẽ là do biết thương trên mặt mình quá nổi bật.
Dù Tả Hàn Thành có cầm thú như thế nào đi chăng nữa, thì có lẽ cũng không thể hôn xuống khuôn mặt đã sưng thày như nửa cái đầu heo này của cô.
An Hảo tự cho là như vậy, cô cũng giơ tay lên vỗ ngực an ủi mình, mặc dù trên mặt bị thương, nhưng cô vẫn phải bo bo giữ mình, không thể để mình bị sói xám nuốt mất được.
Hữu kinh vô hiểm, hữu kinh vô hiểm(*)!!
(*)Hữu kinh vô hiểm: có kinh ngạc và sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm
Tả Hàn Thành vốn không quay đầu lại nhìn cô, cứ như vậy ngẩng đầu lên đi về phía trước, cánh cửa sổ sát đất phản chiếu cái bóng của cô đang vỗ ngực như dáng vẻ thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, cô nhanh chóng lắc mình vào phòng ngủ, rồi đóng cửa lại, lại rất không hợp lý mà một lần nữa nhốt chủ nhà chân chính là anh ở ngoài cửa.
Tối nay anh đã không còn hứng thú trêu chọc cô nhóc này nữa rồi.
Vừa nãy, lúc An Hảo lặng lẽ nắm tay thành quyền nhỏ giọng kể chuyện cũ khi còn bé, cái biểu tình bị xúc phạm đó đã vô hình hung hăng đâm vào trong đáy mắt của anh.
Anh vốn tưởng rằng mình chỉ cưới một cô mèo nhỏ thích giương móng vuốt, sau khi về nhà thì lấy chuyện chăm sóc dạy bảo cô mèo nhỏ không nghe lời này làm niềm vui, dù anh biết cô không được yêu thích ở Cố gia, trước đó cũng đã điều tra ngành học ở trường cũng như thành tích của cô.
Tuy nhiên, anh lại không dám thử thăm dò quá khứ của cô.
Cô nhóc Cố An Hảo này như tự bọc mình vào trong kén tằm, không cho bất cứ thứ gì động vào mình vậy.
Cô sẽ cười tự giễu, cũng sẽ đùa bỡn khôn vặt làm ra tất cả những hành động nhặt nhạnh ở trước mặt anh, cô sẽ làm ra dáng vẻ và thái độ ‘Tôi rất mạnh mẽ’ để nghênh đón tất cả những lời phê bình châm chọc với cô.
Cho dù là người ở trong trường học có những lời nói bóng gió hay là người của Cố gia không ngừng hãm hại mắng chửi cô, thì cô đều có thể hoàn toàn không thèm chú ý đến.
Dường như tất cả những sóng gió đó đã mài giũa thế giới của cô thành một lớp vỏ cứng rắn, khiến cho người bên ngoài không thể thăm dò vào vào thế giới thực sự bên trong, càng không để cho ai đến gần nó.
Sâu hơn nữa, Dịch Trạch Dương gọi điện thoại tới mang theo giọng điệu lo lắng và trách móc. Mới đầu, An Hảo còn định giấu giếm quan hệ giữa cô và Dịch Trạch Dương, nếu như cô và Dịch Trạch Dương thực sự chỉ là quan hệ anh em đơn thuần, thì sao cô có thể ấp úng nửa ngày cũng không chịu nói như vậy.
Cô nhóc này, thật sự nghĩ anh dễ bị lừa như vậy sao.
Lúc nhận được điện thoại của Tả Hàn Thành, Mạc Bạch rất kinh ngạc nhìn vào thời gian, bình thường Tả Tổng sẽ tuyệt đối không gọi điện thoại cho anh vào thời gian này.
"Ôn Nạp Nhĩ vẫn còn nghỉ phép ở Luân Đôn?"
Đầu tiên thì Mạc Bạch hơi sửng sốt, sau đó anh ta đáp lại: "Đúng vậy Tả Tổng, Ôn Nạp Nhĩ tiên sinh đã đi Luân Đôn hai tháng, có lẽ là sắp trở lại rồi, muộn nhất thì không quá một tuần nữa."
"Chờ cậu ta trở lại, thì bảo cậu ta lập tức đi điều tra người."
"Bây giờ Ôn Nạp Nhĩ tiên sinh không thể nào nhận được điện thoại của anh, chờ sau khi tiên sinh trở lại tôi sẽ lập tức chuyển đạt ý của Tả Tổng cho anh ấy." Mạc Bạch nghiêm túc nói: "Tả Tổng, anh muốn điều tra người nào "
"Cố An Hảo, quá khứ từ nhỏ đến lớn của cô ấy, sự thay đổi thân phận của cô ấy từ Dịch gia đến Cố gia, tất cả điều phải cặn kẽ, bao gồm cả Dịch Trạch Dương."
Mặc dù Mạc Bạch kinh ngạc, nhưng anh không dám thờ ơ, nhiều năm qua anh đã sớm quen với tác phong làm việc của Tả Tổng rồi. Anh sẽ tuyệt đối không quan tâm, sẽ không điều tra những chuyện không quan trọng, lại càng không tùy tiện vận dụng kho tài liệu và mạng lưới giao thiệp của Ôn Nạp Nhĩ tiên sinh.
Mạc Bạch không dám hỏi nhiều, chỉ cung kính đáp: "Tôi sẽ mau chóng liên lạc với Ôn Nạp Nhĩ tiên sinh, xin Tả Tổng yên tâm."
May hôm sau là chủ nhật, sau khi An Hảo tỉnh lại nhìn mình trong kính. Cô nghĩ, mặt mình đã sưng thành như vậy rồi, nếu mình mà xuất hiện ở trong trường học, nhất định sẽ bị người ta cười đến rụng răng.
Ngược lại, có vẻ như Tả Hàn Thành hoàn toàn không hề quan tâm đến gương mặt này của cô, cũng không hỏi cô bị ai đánh, chẳng lẽ anh cũng giống như Dịch Trạch Dương đều đã đoán ra vết thương ngày xuất phát từ bàn tay đen của Cố phu nhân?
Thừa dịp buổi sáng Tả Hàn Thành phải đến công ty mở cuộc họp xuyên quốc gia, không có thời gian ở nhà với cô, An Hảo len lén ôm máy vi tính trong thư phòng của anh, lên Internet tìm kiếm cái tên Tả Hàn Thành.
Cô muốn biết là ảnh chụp mà anh bị đám ký giả kia chụp ở khách sạn Đế Uy Tư đã bị toàn bộ thành phố biết chưa, nếu như Qủa Thần Thần và Hoàng A Mao nhìn thấy mặt của Tả Hàn Thành trên tin tức, nhận ra anh chính là người trong bệnh viện ngày đó, khẳng định là lúc này bọn họ đã phát điên lên rồi.
Vừa nghĩ đến biểu hiện của hai người đó bây giờ, An Hảo đã thầm thoải mái.
Nhưng mà cô lên mạng tìm tòi nửa ngày, cũng chỉ tìm thấy cái tên Tả Hàn Thành có liên quan tới những tin tức kinh doanh nghiêm chỉnh, còn có ảnh chụp một bên mặt bị trang tin tức nào đó chụp trước kia.
Mà tin tức mới nhất có liên quan chính là chuyện có nữ minh tinh nhảy lầu tự sát, kèm theo đó là đủ các loại suy đoán của giới truyền thông.
Mà chuyện liên quan anh và người phụ nữ kia đi ra khỏi thang máy của khách sạn Đế Uy Tư ngày hôm qua, thì lại không có một bức ảnh nào, thậm chí ngay cả tin tức liên quan cũng không có nốt.
Chẳng lẽ máy vi tính của anh lại có chức năng tự động che giấu scandal, An Hảo nửa tin nửa ngờ cầm điện thoại lên mạng tra xét nửa ngày, vẫn ra kết quả giống nhau.
Đã xảy ra chuyện gì vậy? Rõ ràng là ngày hôm qua Tả Hàn Thành đã bị nhiều ký giả chụp ảnh như vậy, đến bây giờ cũng đã qua hai mươi mấy giờ rồi, sao lại không có chút tin tức nào vậy?
Gặp quỷ à?
Cô đổi hết máy này đến máy kia để tìm kiếm, mà không có chút tin tức nào liên quan đến sự kiện kia.
Lúc cô đang nghi ngờ là có phải thật sự gặp quỷ hay không, thì Tả Hàn Thành bỗng nhiên đẩy cửa bước vào, An Hảo khiếp sợ nhìn anh.
Vào bước vào cửa đã nhìn thấy cái biểu tình như vừa nhìn thấy quỷ của Cố An Hảo, Tả Hàn Thành liếc nhìn cô, thấy tay cô đang cầm điện thoại di động, trên bàn uống trà nhỏ còn để máy vi tính giống như là đang tìm kiếm cái gì đó.
Anh đi thẳng tới, An Hảo còn đang nhìn anh đến xuất thần, quên mất chuyện tắt trang tìm kiếm đi, đến khi Tả Hàn Thành lại gần thì cô mới chợt phục hồi lại tinh thần, nhưng mà... đã quá muộn...
Chỉ thấy trên trang tìm kiếm của máy vi tính hiện ra ba chữ rõ to ‘Tả Hàn Thành’.