LONG THẦN Ở RỂ

"Cậu dám!"

Khuôn mặt nhỏ của Lâm Thanh Nhã phát lạnh, giọng nói lạnh băng nói.

Mặc dù lúc ở nhà, cô chướng mắt Diệp Thu các kiểu.

Nhưng nếu đã ra ngoài, thì Diệp Thu chính là chồng cô.

Nếu người khác mà động vào Diệp Thu, thì đó chính là đang đánh vào mặt cô! "Ô, Lâm đại tổng tài lại bảo vệ tên phế vật như này a. Nhưng mà phế vật thì chính là phế vật, chị có tin không, không cần tôi ra tay, tự anh ta đã sợ đến mức cút ra ngoài?"

Lâm Vĩ cười lạnh nói.

Dứt lời, cậu ta quay đầu nhìn về phía Diệp Thu, vẻ mặt khinh thường nói: "Cái loại dân đen hạ đẳng anh, mau chóng cút ra khỏi đây cho bổn thiếu, nếu không bổn thiếu sẽ cho anh đẹp mặt!"

Thế nhưng.

Nghe Lâm Vĩ nói vậy.

Diệp Thi lại không nhúc nhích, sắc mặt lãnh đạm đứng bên cạnh Lâm Thanh Nhã, giống như không nghe thấy vậy.

Kỳ thực, nếu đổi thành người khác, Lâm Vĩ đã là một khối thi thể từ lâu rồi.

Nhưng cậu ta là em họ của Lâm Thanh Nhã.

Nể mặt Lâm Thanh Nhã, Diệp Thu lựa chọn nhường nhịn, chỉ cần có quan hệ với Lâm Thanh Nhã, Diệp Thu đều có thể nhượng bộ.

Vì thế hiện tại anh dứt khoát giả bộ như không nghe thấy gì cả, mặt không đổi sắc, vẫn không nhúc nhích.

Thế nhưng, như này lại càng chọc giận Lâm Vĩ.

Sắc mặt Lâm Vĩ lập tức trầm xuống, hai mắt sắp bốc hỏa, phẫn nộ quát vào mặt Diệp Thu: "Cái thứ dân đen hạ đẳng, anh điếc rồi hay là lỗ tai không dài?

Bổn thiếu bảo anh cút đi, chẳng nhẽ anh không nghe thấy à?

Còn đứng đó bất động nữa, thì anh có tin là bổn thiếu tìm người đánh gãy chân của anh, khiến anh muốn động cũng không động nổi nữa không!"

Một tiếng này Lâm Vĩ rống lên.

Dẫn tới sự chú ý của tất cả mọi người ở đây.

Mọi người sôi nổi nhìn về phía Diệp Thu, trong ánh mắt tràn ngập khinh thường và mỉa mai.


Trong suy nghĩ của họ, lần này sợ là Diệp Thu phải sợ tới mức tè ra quần, sau đó thành thành thật thật cút ra khỏi đây.

Thế nhưng.

Dưới sự chú ý của mọi người.

Chỉ thấy Diệp Thu đưa tay ngoáy lỗ tai, sau đó quay đầu nhìn Lâm Thanh Nhã, gương mặt nghi hoặc hỏi: "Bà xã, hình như vừa nãy anh nghe thấy có người nói chỗ này không cho phép chó vào, nhưng mà sao anh lại nghe thấy tiếng chó sủa nhỉ?"

Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều sửng sốt.

"Phụt!"

Khuôn mặt của Lâm Thanh Nhã lúc đầu còn lạnh như băng, sửng sốt xong lập tức bị câu nói của Diệp Thu chọc cười rồi.

Bởi vì đây chẳng phải là Diệp Thu đang mắng Lâm Vĩ là chó à! Mà theo tiếng cười khẽ này của Lâm Thanh Nhã.

Mọi người ở đây nháy mắt đã hiểu ra rồi.

Chỉ có duy nhất Lâm Vĩ là còn không biết mình bị mắng, vẫn chẳng hay biết gì.

"Anh đang nói cái gì?

Cái gì mà tiếng chó sủa?

Bổn thiếu bảo anh cút, anh không nghe thấy sao?"

Lâm Vĩ trừng mắt nhìn Diệp Thu, căm phẫn quát lên.

"Bà xã, anh lại nghe thấy tiếng chó đang sủa, em có nghe thấy không?"

Diệp Thu hoàn toàn không đếm xỉa đến Lâm Vĩ, nhìn Lâm Thanh Nhã, tiếp tục hỏi.

"Em nghe thấy rồi!"

Lâm Thanh Nhã cố nén cười, gật đầu.

"Tên dân đen anh đang nói cái gì?

Tiếng chó sủa gì?


Ở đây làm gì có tiếng chó sủa, lại còn coi bổn thiếu thành không khí, bổn thiếu con mẹ nó phế anh!"

Lâm Vĩ còn chưa kịp phản ứng, trừng hai mắt nhìn Diệp Thu, hung tợn nói.

Mọi người xung quanh thấy vậy, thật sự là không nhìn nổi nữa.

Trong số đó có một thanh niên tuổi tác xấp xỉ Lâm Vĩ, vẻ mặt chế nhạo nhắc nhở nói: "Lâm Vĩ, tiểu bạch kiểm đó đang đổi cách nói, mắng cậu là chó đấy!"

"Ha ha ha!"

Lời này vừa nói ra, mọi người nhất thời cười vang.

Sắc mặt Lâm Vĩ nháy mắt trở nên xanh mét, hai mắt đã sắp bắn ra lửa.

Cậu ta nhìn chòng chọc Diệp Thu, vô cùng phẫn nộ quát: "Anh là đồ rác rưởi, dân đen hạ đẳng! Anh dám chửi tôi là chó?

Tôi con mẹ nó giết chết anh!"

Nói xong.

Lâm Vĩ vung tay lên, hung hắng đánh xuống Diệp Thu.

Thế nhưng, trước mặt Diệp Thu tốc độ của cậu ta thật sự là quá chậm, giống như pha quay chậm trong phim điện ảnh vậy.

Ngay lúc bàn tay của cậu ta sắp đánh vào mặt Diệp Thu.

Diệp Thu lạnh nhạt nâng tay phải lên, một phát đã bắt được cổ tay Lâm Vĩ.

Điều này làm cho Lâm Vĩ ngây ngẩn cả người, sau đó cậu ta hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, phẫn nộ nói: "Tên dân đen nhà anh, còn dám đánh trả hả?

Anh mau..." Thế nhưng, Lâm Vĩ còn chưa nói xong.

Tay phải của Diệp Thu thình lình phát lực.

Chỉ trong nháy mắt, Lâm Vĩ cảm thấy cổ tay mình giống như là bị kìm sắt kẹp chặt gắt gao.

Sức lực cường đại kia, xương cốt đều sắp bị anh ta nắm đứt rồi! "Ngao!!!"


Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm.

Nhất thời, ngũ quan của Lâm Vĩ vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo.

Thấy vậy.

Diệp Thu nhếch khóe miệng, giả bộ như không biết gì, gương mặt quan tâm hỏi: "Ai ya, Lâm thiếu gia tôn quý, không phải là cậu muốn đánh tôi sao?

Cậu kêu gào thảm thiết gì vậy?"

"A!!! Khốn kiếp, anh mau thả tay tôi ra!"

Lâm Vĩ hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, đau đớn kêu thảm nói.

"Cậu nói gì cơ?

Giúp cậu xoa bóp tiếp á?

Được!"

Diệp Thu giả bộ không nghe rõ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trêu tức, sau đó tay phải lại thình lình phát lực lần thứ hai.

Lực đạo khủng bố ấy, nhất thời nắm xương cốt ở cổ tay Lâm Vĩ đến sắp nứt ra rồi.

Lâm Vĩ sống trong nhung lụa từ nhỏ, sao mà chịu được loại đau đớn này a.

"Ngao!!!"

Trong lúc nhât thời, tiếng kêu thảm thiết như giết heo của Lâm Vĩ vang vọng khắp biệt thự.

Diệp Thu tiếp tục tăng thêm lực.

Tiếng kêu thảm thiết của Lâm Vĩ càng ngày càng lớn, trần nhà sắp bị cậu ta hất tung lên rồi.

"Các người đang ồn ào cái gì!"

Thế nhưng, đúng lúc này.

Một giọng nói vang vọng từ tầng hai của biệt thự chuyền xuống.

Ngay sau đó mọi người đã trông thấy.

Bốn cặp vợ chồng trung niên dìu một cụ già tóc trắng xóa, từ trên cầu thang đi xuống.

Mọi người thấy vậy, khuôn mặt lập tức đầy cung kính.

Bởi vì cụ già tóc trắng xóa đó không phải ai khác, mà chính là lão thọ tinh của hôm nay, gia chủ của nhà họ Lâm, Lâm Quốc Đống.


Còn bốn cặp vợ chồng trung niên, thì chia thành là ba mẹ của Lâm Thanh Nhã, vợ chồng Lâm Thanh Sơn.

Còn có ba mẹ của Lâm Vĩ, vợ chồng Lâm Thế Hải.

Cùng với một nhà cô lớn và cô nhỏ.

Thấy vậy.

Lâm Thanh Nhã vội vàng đánh mắt ra hiệu với Diệp Thu.

Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, buông lỏng Lâm Vĩ ra.

Còn Lâm Vĩ sau khi được thả ra, lập tức xoay người chạy đến chỗ Lâm Quốc Đống, sau đó nhào vào lòng Lâm Quốc Đống, ủy khuất khóc lóc nói: "Ông nội, ông nhất định phải làm chủ cho cháu, cháu bị người ngoài bắt nạt!"

"Người ngoài?"

Lâm Quốc Đống lặng đi một chút, khuôn mặt hoài nghi.

"Chính là anh ta, Diệp Thu, đây là người ngoài thèm muốn tài sản của nhà họ Lâm chúng ta.

Lâm Vĩ vội vàng chỉ vào Diệp Thu, mặt đầy căm phẫn nói.

"Diệp Thu?"

Lâm Thanh Sơn ở một bên nhíu mày, sau đó nhìn sang Lâm Thanh Nhã, nghi hoặc nói: "Tiểu Nhã, đây là chuyện gì vậy?"

"Lâm Vĩ nói năng không lễ độ, sỉ nhục Diệp Thu, còn muốn tát Diệp Thu, bị Diệp Thu ngăn lại!"

Lâm Thanh Nhã bình thản nói.

"Chị nói láo, rõ ràng là các người đến muộn, tôi vừa nói các người hai câu, anh ta đã động thủ đánh tôi, tên dân đen này ở nhà họ Lâm chúng ta còn hung hăng như vậy, thật sự là vô pháp vô thiên, đánh đuổi anh ta ra ngoài!"

Lâm Vĩ vội vàng phản bác nói.

"Tiểu Vĩ nói không sai, dám ra tay đánh cháu chi trưởng của nhà họ Lâm thì đúng là phản rồi, còn giữ bạch nhãn lang này làm cái gì?

Tôi đề nghị lập tức đuổi ra ngoài!"

Cha mẹ Lâm Vĩ, Lâm Thế Hải hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh giọng nói.

"Đúng thế, Tiểu Vĩ con trai tôi là nam đinh huyết mạch dòng chính duy nhất của nhà họ Lâm chúng ta, tương lai gánh vác đòn dông của nhà họ Lâm, Diệp Thu chẳng qua là một phế vật ở rể, cậu ta có tư cách gì mà đánh Tiểu Vĩ?

Tôi đề nghị lập tức đánh gãy hai tay của cậu ta, trục xuất khỏi nhà họ Lâm!"

Mẹ của Lâm Vĩ là Lưu Phương cũng nói với vẻ mặt độc ác.


Bình luận

Truyện đang đọc