LONG THẦN Ở RỂ

"Dựa vào một trái tim chân thành không bao giờ thay đổi, dựa vào tình yêu vĩnh hằng không bao giờ thay đổi của tôi đối với Lâm Thanh Nhã, được chưa?"

Diệp Thu mỉm cười nói.

"Diệp Thu, anh...." Lâm Thanh Nhã sững sờ, nhìn Diệp Thu với ánh mắt bất ngờ.

Rõ ràng, cô cũng không ngờ Diệp Thú sẽ nói ra những lời như vậy.

"Bà xã, cả đời này, trái tim của anh chỉ thuộc về em!"

Diệp Thu nghiêng đầu nhìn vào mắt Lâm Thanh Nhã, vẻ mặt dịu dàng nói.

Ánh mắt mà anh nhìn Lâm Thanh Nhã tràn đầy yêu thương.

Điều này làm cho gương mặt của Lâm Thanh Nhã hơi đỏ.

Bởi vì trước kia, Diệp Thu chưa bao giờ nói với cô lời yêu thương cảm động như vậy.

Hôm nay bất ngờ nghe được, khiến cho trái tim cô bất giác đập nhanh.

"Đủ rồi!"

Sắc mặt Điền Hiểu Đông trầm xuống, trừng mắt với Diệp Thu, lạnh giọng nói: "Diệp Thu, chúng ta đều là người trưởng thành cả rồi, người trưởng thành phải nhận rõ hiện thực, lẽ nào anh còn tưởng mình là học sinh chỉ cần nói chuyện yêu đương trong sân trường thôi à?

Có tình yêu uống nước cũng no là một câu chuyện cười!"

Tôi nói cho anh biết, trong thế giới của người trưởng thành, không có tình yêu, chỉ có hiện thực và cuộc sống! Còn giống như anh thế này sẽ chỉ là phế vật nói suông, không thể cho Thanh Nhã cuộc sống mà cô ấy muốn!"

"Ồ, thế sao?"

Diệp Thu bĩu môi nhìn Điều Hiểu Đông, vẻ mặt suy nghĩ hỏi: "Nói như vậy thì anh muốn ở bên Lâm Thanh Nhã, không phải vì yêu cô ấy, chỉ là vì hiện thực và cuộc sống thôi à?

Nói cách khác, anh đã nhìn trúng tài sản của nhà họ Lâm?


Thế thì anh có khác gì người ở rể như tôi cơ chứ?"

"Anh!"

Sắc mặt Điền Hiểu Đông thay đổi, sau đó anh ta vội vàng nhìn về phía Lâm Thanh Nhã, giải thích: "Thanh Nhã, em nghi anh giải thích, anh không có ý đó!"

Đừng có mà gọi loạn Thanh Nhã Thanh Nhã như thế, đó là bà xã tôi, chúng tôi là người được pháp luật bảo vệ đấy!"

Diệp Thu trợn trắng mắt liếc Điền Hiểu Đông một cái, tức giận nói.

Sau đó, anh trực tiếp nhìn sang Lâm Thanh Nhã, gương mặt tình cảm hỏi: "Bà xã, anh nói có đúng không?"

"Ừ!"

Lâm Thanh Nhã gật đầu, gương mặt nhỏ lạnh như băng.

"Cái này..." Trên mặt Điền Hiểu Đông lập tức tràn đầy xấu hổ, nhất thời không biết làm sao, chỉ có thể hướng ánh mắt xin giúp đỡ về phía Triệu Thư Đình.

"Được rồi!"

Triệu Thư Đình khoát tay, mở miệng nói: "Ngồi xuống hết đi, chúng ta vừa uống và phê vừa nói chuyện!"

"Vâng vâng!"

Điền Hiểu Đông vội vàng gật đầu, ngồi về chỗ của mình.

Còn Lâm Thanh Nhã thì ngồi bên cạnh Triệu Thư Đình.

Triệu Thư Đình hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu một cái, khó chịu nói: "Ai cho cậu ngồi hả, đứng cho tôi!"

"Mẹ, nếu mẹ không cho Diệp Thu ngồi, thì con sẽ đi!"

Lâm Thanh Nhã nói với giọng lạnh như băng.

Sau đó cô liền định đứng dậy.

Triệu Thư Đình thấy vậy, nhất thời cũng sốt ruột, vội vàng kéo Lâm Thanh Nhã: "Này này, ngồi ngồi ngồi, mẹ cho cậu ta ngồi là được chứ gì!"

Nói xong, Triệu Thư Đình hung hắng trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh giọng nói: "Diệp Thu, tôi nể mặt Thanh Nhã, cậu ngồi đi!"

"Cảm ơn bà xã!"

Diệp Thu nhìn Lâm Thanh Nhã rồi mỉm cười, sau đó anh liền ngồi xuống bên cạnh Lâm Thanh Nhã.

Còn tay anh thì ôm lên chiếc eo mềm mại của Lâm Thanh Nhã.

Điều này khiến cho cơ thể mềm mại của Lâm Thanh Nhã khẽ run lên.

Nhưng mà cô không cự tuyệt Diệp Thu.

Cô muốn để cho mẹ con nhà họ Điền nhìn xem mình và Diệp Thu ân ái thế nào, để cho Điền Hiểu Đông chết tâm đi.

Điều Hiểu Đông ngồi đối diện thấy cảnh này, hai mắt ghen tịn đến phun lửa.

"Tiên sinh, cà phê của anh đây!"

Lúc này, nhân viên phục vụ bưng bốn tách cà phê qua, đặt lên bàn.

Mắt Điền Hiểu Đông sáng lên, vội vàng chia bốn cốc cà phê cho bốn người, duy chỉ Diệp Thu là không có.


"Mẹ, dì Triệu, Thanh Nhã, cà phê ở đây rất ngon, nhân lúc còn nóng mọi người nếm thử đi!"

Điền Hiểu Đông nhìn ba người, mỉm cười nói.

Ngay sau đó.

Anh ta quay đầu nhìn về phía Diệp Thu, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười khinh thường, vẻ mặt chế nhạo nói: "Diệp Thu, thật ngại quá, tôi chưa có gọi cho anh, nhưng mà tôi nghĩ anh chắc không quen uống cà phê đắt thế này đâu nhỉ, anh có biết bao nhiêu tiền một cốc cà phê không?

Nếu mà để anh tự đi làm kiếm tiền, sợ là một cốc cà phê này phải mất nửa tháng tiền lương của anh. Cho nên anh không cần uống đâu, lãng phí!"

"Đúng đấy, cà phê đắt thế này, người hạ đẳng không xứng để uống, uống vào cũng chỉ lãng phí mà thôi, một số người sinh ra đã chú định là mệnh chỉ uống nước trắng thôi!"

Lưu Quyên ở bên cạnh cũng vội vàng chế nhạo theo.

Như thế cũng tốt, để cho Diệp Thu không chịu nổi, biết khó mà lui.

Nhưng mà.

Lâm Thanh Nhã lại không nhìn nổi nữa.

Cô trực tiếp chuyển cốc cà phê sang chỗ Diệp Thu, nói: "Anh uống của em đi!"

Điền Hiểu Đông thấy vậy, sắc mặt nhoáng cái biến đổi, vội vàng nói: "Đừng Thanh Nhã, cốc cà phê này là cốc mà anh đã dựa theo khẩu vị của em, gọi riêng cho em, làm sao anh ta có thể uống chứ?

Người hạ đẳng như anh ta, chỉ xứng uống nước sôi thôi!"

Nói xong.

Điền Hiểu Đông hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu một cái, khinh thường nói: "Diệp Thu, tôi nói đúng đúng không?

Phế vật chờ bao nuôi này!"

"Ha ha! Uống nước sôi thì là người hạ đẳng sao?"

Khóe miệng Diệp Thu khẽ nhếch lên một nụ cười trêu tức, anhn Điền Hiểu Đông, rất là khinh thường nói: "Tôi thật không biết là ai đã cho anh dũng khí, dám tới theo đuổi bà xã tôi, tức cười hơn nữa là đến cả yêu thích của bà xã tôi cũng không biết, từ trước tới nay cô ấy chỉ uống nước sôi, hơn nữa ghét nhất là cà phê, cho nên theo ý của anh, bà xã tôi cũng là người hạ đẳng hả?"

Nói xong.

Diệp Thu vẫy tay với nhân viên phục vụ, nói: "Hai ly nước trắng, cảm ơn!"

Nhất thời, tất cả mọi người ở đây bao gồm Lâm Thanh Nhã đều sửng sốt.


Còn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thanh Nhã lại càng bất ngờ.

Cô không ngờ.

Diệp Thu không chỉ biết mình chỉ uống nước trắng, còn biết mình ghét cà phê nhất.

Sao mà anh ấy biết được cái này nhỉ?

Lẽ nào là qua quan sát mình hàng ngày ư?

Có lẽ, chỉ có người thật lòng quan tâm mình, mới có thể làm được săn sóc tỉ mỉ như vậy đi?

Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Thanh Nhã không khỏi ấm áp.

"Anh...Anh nói láo! Tôi không có ý đó! Rõ ràng là dì Triệu nói với tôi Thanh Nhã thích uống cà phê ở tiệm này nhất, cho nên tôi mới đặc biệt sắp xếp địa điểm gặp mặt là ở đây!"

Điền Hiểu Đông hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, sau đó vội vàng nhìn về phía Triệu Thư Đình, hỏi: "Dì Triệu, người nói đúng không?"

"Cái này...." Gương mặt của Triệu Thư Đình biến đổi, trong lúc nhất thời bà ta cực kỳ xấu hổ.

Thực ra là chính bà ta thích uống cà phê ở đây.

Bà ta nghĩ Lâm Thanh Nhã chắc cũng thích uống.

Cho nên mới nói với Điền Hiểu Đông, Lâm Thanh Nhã thích cà phê ở đây, để cậu ra chọn địa điểm gặp mặt là ở chỗ này.

Nhưng mà người làm mẹ như bà ta, lại không biết con gái mình ghét nhất là cà phê.

Cái này có hơi biến khéo thành vụng.

Vì để giảm bớt xấu hổ.

Triệu Thư Đình có thể khoát tay, nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác: "Cái đó....Hiểu Đông à, đừng nói chuyện cà phê nữa, nói về công ty của cháu đi, để Tiểu Nhã nhà chúng tôi và cả tên phế vật kia nghe cho kỹ, hiện tại cháu thành công như nào!"


Bình luận

Truyện đang đọc