LONG THẦN Ở RỂ

Sắc mặt Vương Hạo Triết thoáng cái biến sắc.

Bởi vì tốc độ của Diệp Thu thật sự là quá nhanh.

Nhanh đến mức hắn ta không phản ứng kịp.

"Anh...Anh điên à?

Mau buông tôi ra, tên phế vật, đồ hạ đẳng, anh không xứng chạm vào tôi!

Vương Hạo Triết hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh giọng quát lớn.

"Thả cậu ra?

Được a, cho tôi một lý do để thả cậu!"

Gương mặt Diệp Thu vô cảm, lạnh lùng nói.

"Lý do cái cục cứt, mau thả tôi ra, nếu không anh không gánh được hậu quả đâu!"

Vương Hạo Triết hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, phẫn nộ nói.

Diệp Thu híp mắt, sau đó lạnh lùng cười một tiếng, nói: "Vốn dĩ tôi dự định giết anh luôn, nhưng bây giờ nghĩ lại, thế thì tiện cho anh quá!"

Dứt lời, đôi mắt Diệp Thu lóe ra một tia sắc bén, anh túm cổ áo của Vương Hạo Triết rồi ném bay hắn ta ra ngoài.

"Phanh!"

Chỉ nghe thấy một âm thanh thanh thúy vang lên.

Vương Hạo Triết nặng nề đập lên trên vách tường rồi rơi xuống đất, thắt lưng suýt nữa thì gãy.

Mà lúc này.

Diệp Thu lại tiếp tục nhấc chân đi về phía Vương Hạo Triết.


Vương Hạo Triết đau đớn ôm bụng, vừa mới đứng lên khỏi mặt đất. Hắn ta thấy tình hình như này thì sợ chết khiếp, vội vàng cầu cứu Trương Huy ở bên cạnh, nói: "Huy Tử, cậu còn nhìn gì vậy, mau tới giúp tôi a, thằng cha này điên rồi!"

Trương Huy vội vàng xông lên, chắn trước người Vương Hạo Triết, cố gắng hòa giải nói: "Diệp Thu, người anh em của tôi nói chuyện hơi khó nghe, nhưng không hề có ác ý, xin anh hãy nể mặt tôi, đừng chấp với cậu ta!"

"Nể mặt anh?

Ha ha, anh cũng xứng ư!"

Diệp Thu khinh thường cười một tiếng, lạnh giọng nói.

"Nếu anh đã thái độ thế này thì đừng trách tôi không khách khí!"

Trương Huy trầm mặt, hơi nổi cáu nói.

Mặc dù vừa nãy Diệp Thu ném một nhát đã quăng Vương Hạo Triết bay đi năm sáu mét, tỏ ra sức lực rất lớn.

Nhưng anh ta căn bản là coi thường Diệp Thu.

Bởi vì bắt đầu từ lúc lên đại học, anh ta liền chăm chỉ đi học Taekwondo, bây giờ đã lên đến bậc đai đen cao nhất.

Còn công việc hiện tại của anh ta chính là huấn luyện viên của một lớp Taekwondo.

Cho nên bàn về đánh nhau, anh ta chưa từng sợ ai, nên càng không coi Diệp Thu ra gì.

"Tránh ra, tôi không muốn nói lại lần hai!"

Diệp Thu vô cảm nói.

"Xem ra bình thường ở nhà, Lâm Thanh Nhã không có dạy dỗ anh, một khi đã vậy thì làm một người bạn học cũ, hôm nay tôi sẽ giúp cô ấy chỉ bảo anh việc, làm thế nào để làm tốt việc ở rể ăn bám vô dụng!"

Trong mắt Trương Huy lóe ra hàn quang, lạnh lùng nói.

Sau đó, anh ta không nói nhiều với Diệp Thu nữa, hung hăng đấm một quyền về phía Diệp Thu.

Làm một cao thủ đai đen Taekwondo.

Một quyền này của anh ta vừa nhanh vừa mạnh, người bình thường thì không thể cản được.

Giờ phút này lại dùng để đối phó với Diệp Thu, một người ở rể vô dụng, thế này thì càng không cần nói nữa rồi.

Trong đầu Trương Huy đã hiện ra cảnh Diệp Thu bị mình đấm bay ra ngoài, sau đó ngã trên đất kêu gào thảm thiết.

Nghĩ tới đây.

Khóe miệng Trương Huy nhếch ra một nụ cười lạnh.

Nhưng mà.

Ngay khi nắm đấm của anh ta chỉ còn cách mặt Diệp Thu chưa tới năm milimet, lại bỗng nhiên dừng lại.

Điều này làm cho Trương Huy sững sờ, nụ cười lạnh ở khóe miệng nháy mắt cứng lại.

Vào giờ phút này, anh ta cảm thấy cổ tay mình giống như bị một cái kìm sắt kẹp lấy.

Sức lực khủng bố đó khiến cho anh ta không cựa quậy được.

Trương Huy vội vàng nhìn về phía cổ tay mình.

Anh ta chỉ thấy ở nơi đó đang có một bàn tay to có sức lực mạnh.

Còn chủ nhân của bàn tay to kia không phải ai khác mà chính là Diệp Thu! Thấy thế.

Sắc mặt Trương Huy nhoáng cái đại biến, kinh hãi nói: "Điều này sao có thể chứ! Anh làm sao...." Nhưng mà anh ta còn chưa nói xong.


DiệP Thu đang nắm cổ tay của Trương Huy, giống như vứt rác mà vứt sang một bên.

Trương Huy to cao khỏe mạnh bị Diệp Thu tại chỗ ném bay ra ngoài.

Chẳng qua là anh ta không được may mắn như Vương Hạo Triết, không có bay vào vách tường mà trực tiếp đập thẳng vào bàn rượu cách đó không xa.

Rất không khéo là, lúc đó cái trên cái bàn rượu đó lại có một quả sầu riêng chưa bổ.

Mặt Trương Huy đâm vào quả sầu riêng, nặng nề rơi xuống.

"Ngao!"

Chỉ nghe thấy một tiếng gào tê tâm phế liệt.

Mặt của Trương Huy tiếp xúc thân mật với quả sầu riêng, nhất thời hoàn toàn thay đổi, máu thịt mơ hồ, cả khuôn mặt đều bị hủy rồi.

Mà bản thân anh ta thì đau đến mức hôn mê bất tỉnh.

"A!"

Cảnh tượng này, khiến cho Lưu Tuệ Phương ở bên cạnh hét chói tai.

Diệp Thu lạnh lùng quét mắt liếc Lưu Tuệ Phương một cái.

Lưu Tuệ Phương sợ tới mức vội vàng bụm miệng.

Tiếp sau đó, Diệp Thu quay đầu nhìn về phía Vương Hạo Triết.

Giờ phút này khuôn mặt Vương Hạo Triết đã phủ đầy kinh hoàng từ lâu rồi.

Trong ấn tượng của hắn, Trương Huy có thể một mình đánh với một đám người cao to, đánh nhau siêu giỏi.

Nhưng lại bị Diệp Thu đánh gục trong một chiêu, còn rơi vào kết cục bị hủy dung.

Việc này làm cho hắn ta không thể bình tĩnh được, ánh mắt hắn nhìn Diệp Thu tràn đầy sợ hãi.

"Tiếp theo, chúng ta từ từ chơi!"

Diệp Thu nhìn Vương Hạo Triết, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm, cười lạnh nói.

Nghe thấy vậy.

Vương Hạo Triết không nhịn được run lẩy bẩy, vội vàng trừng mắt nhìn Diệp Thu, ngoài mạnh trong yếu hét: "Diệp Thu, tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn động vào tôi, tôi sẽ không khách khí với anh nữa đâu!"


"Ồ?

Không khách khí như nào vậy?"

Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, vẻ mặt trêu tức hỏi.

"Anh có biết tôi là ai không?

Tôi là phó chủ tịch của tập đoàn thương mại điện tử Đào Bối Bối, công ty chi nhánh Giang Châu. Sau lưng tôi là cả tập đoàn Đào Bối Bối chống lưng đấy! Chắc anh đã từng nghe qua tập đoàn Đào Bối Bối đúng không?

Đó là tập đoàn thương mại điện tử đứng số một số hai ở Hoa Hạ, nếu anh còn dám động vào tôi, đến lúc đó đừng nói anh chỉ là một thằng con rể đi ở rể không có hậu thuẫn, cho dù là nhà họ Lâm cũng không bảo vệ được anh!"

Vương Hạo Triết trừng mắt nhìn Diệp Thu, hung tợn nói.

"Ồ, hóa ra anh là người của tập đoàn Đào Bối Bối à!"

Diệp Thu híp mắt như nghĩ tới điều gì, rồi nói.

Còn Vương Hạo Triết thấy vậy, còn tưởng là Diệp Thu nghe thấy thân phận của mình nên sợ rồi, hắn ta lập tức kiêu ngạo trở lại.

Hắn ta ôm bụng, đứng thẳng người, nhìn Diệp Thu, vô cùng ra vẻ ta đây nói: "Sao nào?

Biết sợ rồi hả?

Tôi khuyên anh nhanh chóng quỳ xuống xin lỗi tôi, ngoài ra dập đầu ba cái, sau đó chắp tay đưa Lâm Thanh Nhã cho tôi! Nếu như vậy thì có lẽ chuyện hôm nay tôi có thể tha cho anh một mạng. Bằng không, từ nay về sau thành phố Giang Châu sẽ không có chỗ cho anh nương thân. Không ai nói giúp được cho anh đâu, hiểu chưa?"

"Ồ?

Vậy sao?"

Diệp Thu cười khinh miệt, vẻ mặt nghiền ngẫm nói: "Hôm nay tôi muốn nhìn xem, rốt cuộc thì Giang Châu không có chỗ cho ai dung thân!"

Dứt lời.

Diệp Thu lấy điện thoại ra gọi điện cho người đàn ông đẹp trai, bình thản nói với đầu dây bên kia: "Nói với Mã Vũ của Đào Bối Bối, tập đoàn chúng ta có một người tên là Vương Hạo Triết, đuổi việc ngay lập tức cho tôi. Nếu không, tập đoàn Đào Bối Bối cũng không cần tồn tại nữa!"


Bình luận

Truyện đang đọc