Theo tiếng ra lệnh của Ngô Siêu hạ xuống.
Những thuộc hạ kia, tất cả đều không nói hai lời, xông thẳng về phía Diệp Thu và bóng đen bên cạnh Diệp Thu.
Thấy vậy.
Diệp Thu chớp chớp hai mắt, thản nhiên nói: "Đi đi, tốc chiến tốc thắng!"
Bóng đen gật đầu, sau đó liền xông qua chiến đấu với đám người của Thanh Long Đường.
"Ngao!"
Chẳng mấy chốc, trong phòng bi a liên tiếp vang lên những tiếng kêu gào thảm thiết tê tâm phế liệt.
Mà những người kêu thảm chính là thành viên của Thanh Long Đường.
Bởi vì trận đánh này vừa bắt đầu, đã có chiều hướng nghiêng về một phía.
Trên cơ bản, bất cứ nơi nào mà bóng đen đi tới, là sẽ có một số lượng lớn thành viên của Thanh Long Đường ngã xuống.
Đừng nhìn những thành viên của Thanh Long Đường kia một đám hung thần ác sát, còn có cả vũ khí.
Nhưng căn bản là không đỡ được chiêu đầu của bóng đen.
Trước mặt bóng đen, bọn họ chỉ giống như một đám trẻ con, bị đánh còn không đánh trả lại được tí nào.
Giờ phút này.
Lúc này Ngô Siêu đang trừng to hai mắt, gương mặt che kín khiếp sợ
Cậu ta nhìn mà choáng váng.
Bởi vì kia là năm mươi người đấy, hơn nữa đều cầm vũ khí, nhưng lại không chạm được vào bóng đen kia, ngược lại liên tiếp bị đánh cho nằm một đống.
Cái này thật sự là quá biến thái rồi.
Lúc đầu cậu ta nắm chắc phần thắng, vào giờ khắc này lại không bình tĩnh nổi.
Đơn phương tàn sát bừa bãi vẫn đang tiếp tục.
Bóng đen xuyên qua đám người với tốc độ cực nhanh, đi qua chỗ nào chỗ nấy kêu gào thảm thiết.
Chỉ chốc lát sau.
Hơn năm mươi người hung hăng của Thanh Long Đường, tất cả nằm hết trên mặt đất.
Chỉ còn lại duy nhất người ra lệnh Ngô Siêu, cùng với người phụ nữ trang điểm đậm trong ngực cậu ta.
Từ lúc bóng đen ra tay đến giờ, cũng chỉ mới qua có hai phút đồng hồ! Nhìn cảnh tượng này. .
||||| Truyện đề cử: Chú! Xin Ký Đơn! |||||
Ngô Siêu sợ đến choáng váng, hai mắt tròn xoe trợn to nhìn bóng đen, nhưng là thấy quỷ vậy.
Từ lúc cậu ta đi vào con đường này tới nay, cũng không phải là chưa từng thấy các kiểu ngoan nhân mãnh tướng.
Nhưng từ trước tới giờ cậu chưa bao giờ thấy người nào khủng bố như bóng đen.
Hơn năm mươi người, đánh ngã toàn bộ trong vòng hai phút.
Cái này con mẹ nó quá khoa trương quá thái quá! Mà đúng lúc này.
Bóng đen liền muốn đi qua chỗ Ngô Siêu, tính giải quyết nốt người cầm đầu này.
Diệp Thu vội khoát tay, bình thản nói: "Người này tôi còn dùng, cậu biến mất đi."
Nghe vậy.
Bóng đen lập tức đứng lại, gật gật đầu, sau đó hóa thành một đạo tàn ảnh, nháy mắt biến mất ngay tại chỗ, giống như chưa từng xuất hiện.
Điều này càng làm cho Ngô Siêu sợ ngây người, trên trán đầy mô hôi.
Đù mé, rốt cuộc thì mình đã trêu chọc phải nhân vật khủng bố nào vậy a! Vào giờ phút này, trong lòng Ngô Siêu đang rất hoảng loạn, cũng không còn đắc ý và kiêu ngạo kiểu câu được cá trước đó nữa.
Còn người phụ nữ trang điểm đậm trong lòng cậu ta lúc này cũng sợ đến nỗi mặt tái nhợt, không còn tí huyết sắc nào.
"Sao nào, bây giờ cậu còn cảm thấy mình câu được một con cá nữa không?"
Diệp Thu nhìn Ngô Siêu, khóe miệng khẽ nhếch, vẻ mặt nghiền ngẫm hỏi.
"Anh....Rốt cuộc anh là ai?
Trong giới này ở Giang Châu không thể có người như anh!"
Ngô Siêu run rẩy nhìn Diệp Thu, gương mặt sợ hãi hỏi.
"Tôi là ai không quan trọng, muốn sống không?"
Diệp Thu lạnh lùng nói.
"Muốn...Muốn sống!"
Ngô Siêu gật đầu, mặt mũi trắng bệch.
"Vậy tôi sẽ cho cậu một cơ hội, thành thật nói hết mọi chuyện mà cậu biết cho tôi, như thế thì có lẽ tôi có thể tha cho cậu một mạng!"
Diệp Thu híp mắt, giọng điệu lạnh như băng nói.
"Tôi nói, tôi nói hết!"
Ngô Siêu vội vàng gật đầu.
Nghe thấy vậy.
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, sau đó lui về sau mấy bước, tựa vào bàn bi a, cầm gậy chơi bia a chơi đùa, bình thản nói: "Nói đi, bắt đầu từ người đứng phía sau màn!"
"Người đứng phía sau màn là..." Ngô Siêu đang định khai báo thành thật.
Nhưng đúng lúc này, phía ngoài phòng bi a lại vang lên tiếng còi cảnh sát.
Nghe vậy, Diệp Thu nhướng mày.
"Phanh!"
Thình lình, cửa chính của phòng bi a bị người đạp ra.
"Tất cả không được nhúc nhích!"
Theo đó là một tiếng hét lạnh lùng trong trẻo vang lên.
Vài tên cảnh sát cầm súng vọt vào phòng bi a.
Còn bóng dáng xông vào đầu tiên kia, có thể nói là Diệp Thu rất quen thuộc.
Chính là nữ cảnh sát bạo lực, Hàn Tiêu Tiêu.
Bất kể là dáng người quyến rũ hay khuôn mặt xinh đẹp kia của cô, đều rất dễ nhận ra.
Thấy vậy.
Diệp Thu cũng cạn lời rồi.
Đúng là âm hồn bất tán! Sáng nay mình vừa mới từ trong đấy đi ra, đến tối lại gặp con cọp cái này.
Cái này không khỏi cũng quá xui xẻo rồi đi.
Mấu chốt là bây giờ muốn chuồn cũng không chuồn được.
Vừa nghĩ tới đây, gương mặt Diệp Thu tràn đầy bất đắc dĩ.
Sau khi Hàn Tiêu Tiêu dẫn đầu xông vào phòng bi a, nhìn thấy thành viên Thanh Long Đường đang kêu rên đầy đất, nhất thời cũng sửng sốt, trên mặt che kín nghi hoặc.
Tin báo mà cô nhận được nói rằng.
Gần đây trên đường rất không thái bình, tối nay rất có khả năng là phòng bi a tốc độ sẽ xảy ra một trận đánh nhau bằng vũ khí quy mô lớn.
Cho nên cô mới lập tức dẫn người chạy tới.
Nhưng sao bây giờ những người này lại nằm hết trên đất thế này?
Chẳng nhẽ là đánh xong rồi?
Nghĩ tới đây, Hàn Tiêu Tiêu nhíu mày.
Mà đúng lúc này.
Vô tình ánh mắt cô lại liếc thấy Diệp Thu đang đứng bên bàn bi a.
Điều này là cô sửng sốt: "Diệp Thu, sao anh lại ở đây?"
"Tôi...." Nhất thời Diệp Thu hơi khó xử, ngay sau đó anh vội vàng giơ gậy bi a trong tay lên, cười nói: "Tôi ở phòng bi a, tất nhiên là chơi bi a rồi!"
Hàn Tiêu Tiêu híp mắt, sau đó khuôn mặt nhỏ lập tức phát lạnh, lạnh giọng nói: "Chỗ này vừa mới xảy ra một trận đánh nhau bằng vũ khí quy mô lớn, mà anh lại nói mình ở đây đánh bi a! Diệp Thu, anh coi tôi là con ngốc à?"
"Tôi thật sự là ở đây đánh bi a, hơn nữa vừa rồi ở đây đúng là có xảy ra trận đánh nhau bằng vũ khí, nhưng bọn người kia đã đi rồi, vừa nãy tôi trốn dưới gầm bàn mới may mắn thoát được!"
Diệp Thu nói, gương mặt vô tội.
"Lời anh nói là thật sao?"
Hàn Tiêu Tiêu nheo hai mắt lại, nghi ngờ nói.
"Tất nhiên là thật, không tin thì cô hỏi ông chủ phòng bi a đi!"
Diệp Thu nói xong, chỉ chỉ Ngô Siêu.
Nghe vậy.
Hàn Tiêu Tiêu nhìn về phía Ngô Siêu đang ngồi trên sô pha, lạnh lùng hỏi: "Anh chính là ông chủ của phòng bi a này?"
"Vâng....Vâng, cảnh quan!"
Ngô Siêu vội vàng gật đầu, hơi căng thẳng trả lời.
Suy cho cùng thì Thanh Long Đường là tổ chức xã hội đen, không thể lộ ra ngoài sáng.
Cậu ta là đường chủ của Thanh Long Đường, tất nhiên là vẫn khá sợ cảnh sát.
"Những gì anh ta nói đều là thật sao?"
Hàn Tiêu Tiêu đi mấy bước lên phía trước, nhìn Ngô Siêu, lạnh giọng hỏi.
Nghe thấy vậy.
Ngô Siêu nuốt khan một ngụm nước miếng, vô thức quay đầu nhìn về phía Diệp Thu.
"Trước mặt cảnh sát, cậu nhất định phải nói thật!"
Diệp Thu nheo mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười uy hiếp.
Điều này làm cho Ngô Siêu run lên.
"Này, tôi đang hỏi anh đấy, anh nhìn anh ta làm gì?"
Hàn Tiêu Tiêu hung hăng trừng mắt nhìn Ngô Siêu, quát mắng.
Ngô Siêu sợ tới mức vội vàng quay đầu nhìn Hàn Tiêu Tiêu, thành thật nói: "Vâng thưa cảnh quan. Những điều mà vị tiên sinh này nói đúng là sự thật, anh ấy đến đây chơi bi a!"