LONG THẦN Ở RỂ

"Xin lỗi cái cục cứt ý, thằng kia, anh có biết tôi là ai không?

Cậu lại dám đánh tôi, còn bắt tôi xin lỗi?

Tôi thấy anh chán sống rồi!"

Tiêu Thần hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, cực kỳ kiêu ngạo quát.

"Bốp!"

Nhưng mà, tiếp sau đó lại là một tiếng bạt tai trong trẻo vang lên.

Lần này.

Diệp Thu trở tay tát vào má trái của Tiêu Thần.

Một dấu bàn tay đỏ như máu nhanh chóng xuất hiện trên má trái Tiêu Thần.

"A!!!"

Tiêu Thần sắp tức điên lên rồi.

Từ nhỏ tới lớn, anh chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như thế này.

Thế mà lại bị người ta bạt tai liên tục! Đây quả thực là nỗi nhục lớn! Nếu mà truyền ra ngoài, thế thì sau này anh còn lăn lộn ở Giang Châu này thế nào được nữa a! Trong lúc nhất thời.

Trong mắt Tiêu Thần lóe ra một tia sắc bén, dĩ nhiên là động sát tâm với Diệp Thu rồi! "Thằng kia, anh có biết không?

Anh đã đắc tội phải người mà đời này anh không nên đắc tội, tối nay nếu tôi mà không khiến anh trả giá đắt thì con mẹ nó tôi sẽ không mang họ Tiêu.

Tiêu Thần cắn răng, hung tợn nói.

Dứt lời.

Anh ta lập tức quay đầu nhìn về phía lão giả tóc trắng vẫn luôn im lặng đứng ở phía sau, cung kính nói: "Ông Mạc, tôi vẫn phải phiền ông ra tay, ông giúp tôi dạy dỗ nghiêm khắc cái thằng cha kia!"

"Cậu Tiêu, cậu chắc chắn chứ?


Nếu như lão phu mà ra tay, vậy thì cậu ta không chết cũng phải bị thương! Lão phu ra tay rất nặng, không hề hạ thủ lưu tình!"

Lão giả tóc trắng vuốt chòm râu bạc của mình, nói với vẻ mặt kiêu ngạo.

"Không cần hạ thủ lưu tình, anh ta chỉ là một tiểu bạch kiểm được bao nuôi mà thôi, đánh chết anh ta là hay nhất, ra mạng người, bản thiếu gia sẽ chịu trách nhiệm!"

Trong mắt Tiêu Thần lóe ra một tia sắc bén, lạnh giọng nói.

"Thế thì lão phu sẽ không khách khí nữa!"

Lão giả tóc trắng gật đầu, sau đó đi tới trước mặt Diệp Thu, ngửa đầu, vẻ mặt miệt thị nói: "Chàng trai trẻ, cậu đã đánh Tiêu thiếu gia thì cậu phải trả giá, ngoan ngoãn quỳ xuống chịu chết đi, vậy thì có lẽ còn có thể đỡ được một ít đau đớn xác thịt!"

"Cút!"

Diệp Thu liếc mắt nhìn lão giả tóc trắng một cái, bình thản nói.

Trong giọng điệu của anh, không có một tí tình cảm nào.

Sắc mặt của lão giả tóc trắng thoáng trầm xuống, híp híp mắt, lạnh giọng nói: "Chàng trai trẻ, cậu thật là ngạo mạn, cậu có biết tôi là ai không?

Tôi chính là truyền nhân thứ chính mươi tám của quyền pháp diều hâu, Mạc Côn. Hôm nay cậu cả gan nói chuyện với tôi như thế này, lẽ nào cậu không sợ tôi sẽ dùng ưng trảo bẻ gãy cổ cậu sao?"

"Lời tôi nói, từ trước tới giờ không bao giờ nhắc lại đến lần thứ ba, cút!"

Diệp Thu vô cảm nói.

"Được lắm, cậu đúng là không biết sống chết, nếu đã thế thì đừng trách lão phu vô tình!"

Trong mắt Mạc Côn lóe ra một tia sắc bén, sau đó hai tay biến thành hình ưng trảo* (móng vuốt của chim ưng), trực tiếp bày ra tư thế chiến đấu.

Thấy thế.

Diệp Thu híp hai mắt lại, cúi đầu nhìn Tiểu Nam Nam trong ngực, rất là dịu dàng hỏi: "Nam Nam ngoan, ba ba phải đi đánh với người xấu, Nam Nam để mẹ ôm một lát được không?"

"Vâng!"


Tiêu Nam Nam nghe lời gật đầu, sau đó giơ nắm tay nhỏ lên, cổ vũ Diệp Thu: "Ba ba cố lên!"

Diệp Thu mỉm cười, đưa Tiểu Nam Nam cho Triệu Mỹ Tuyết.

"Diệp tiên sinh, anh nhất định phải cẩn thận đó!"

Triệu Mỹ Tuyết lo lắng nói.

"Yên tâm đi!"

Diệp Thu gật đầu cười, sau đó xoay người nhìn về phía Mạc Côn, đi lên trước hai bước.

"Nhóc con, cậu hãy nhớ lấy, hôm nay cậu là chết trong tay Mạc Côn tôi, đây cũng là vinh hạnh của cậu!"

Mạc Côn cuồng ngạo nói.

Dứt lời, ông ta vung ưng trảo xông về phía Diệp Thu.

Vẻ mặt Diệp Thu không có tí cảm cúc nào, anh đứng yên tại chỗ, như là ngây ra vậy.

Thấy thế.

Mạc Côn còn tưởng Diệp Thu đã bị khí thế của mình dọa cho ngây người, khóe miệng ông ta khẽ nhếch lên một nụ cười khẩy coi thường, tay trái chộp tới yết hầu Diệp Thu.

Một trảo này không chỉ có tốc độ cực nhanh, còn mang theo sức lực mạnh.

Người bình thường căn bản khó mà tránh thoát.

Nhưng mà.

Ngay khi tay trái của Mạc Côn sắp chộp vào yết hầu của Diệp Thu.

Khóe miệng Diệp Thu khẽ nhếch lên một độ cong, sau đó thong dong khẽ nghiêng người.


Một trảo này của Mạc Côn nhất thời trượt qua yết hầu của Diệp Thu, bắt vào không khí! Điều này làm cho Mạc Côn sửng sốt, sắc mặt ông ta trầm xuống, tay trái cũng nhanh chóng chộp về phía cổ Diệp Thu.

Nhưng kết quả vẫn thế, vẫn bị Diệp Thu nghiêng người tránh được.

Ngoài ra lúc Diệp Thu né, rõ ràng là rất nhẹ nhàng, không hề hoảng tí nào! "Lão phu không tin lại có quái như vậy!"

Sắc mặt Mạc Côn biến đổi, ông ta cắn răng, hai trảo cùng vươn ra, điên cuồng xông về phía Diệp Thu.

Vào giờ phút này, ông ta bày ta hết những cái gọi là quyền pháp diều hâu đến cực hạn.

Thế nhưng mỗi lần ông ta tấn công, đều bị Diệp Thu nghiêng người thoải mái né được.

Thậm chí từ đầu đến cuối, Diệp Thu vẫn đứng yên tại chỗ không hề di chuyển.

Anh chỉ hơi nhích người né, đã khiến cho Mạc Côn không chạm vào được.

Dần dần.

Theo những cú công kích liên tục thất bại, thể lực của Mạc Côn cũng đã tới cực hạn, ông ta chỉ có thể ngừng lại, liên tục thở hổn hển.

"Hết sức rồi à?"

Thế tiếp theo là đến lượt tôi!"

Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, vẻ mặt nghiền ngẫm nói.

Dứt lời.

Diệp Thu cũng không có dùng chiêu thức hoa lệ lòe loẹt gì, anh trực tiếp nhấc chân đập vào ngực Mạc Côn.

Sắc mặt Mạc Côn đại biến, đang định né tránh.

Nhưng tất cả đã không còn kịp.

Tốc độ của Diệp Thu thực sự là quá nhanh.

Chỉ nghe thấy một tiếng trầm đục vang lên.

Mạc Côn lập tức bị Diệp Thu đá bay ra, nặng nề nện lên chiếc Hummer dài, sau đó cái cổ lệch đi, không còn động tĩnh gì nữa.

Cũng không biết là chết hay là sống! Thấy một màn này.


Sắc mặt Tiêu Thần nhoáng cái thay đổi, sợ đến mức suýt tè ra quần.

Phải biết rằng.

Mạc Côn này, chính là cao thủ mà anh đã tốn số tiền lớn mời tới, thực lực rất mạnh mẽ, được xưng là thiên hạ vô địch thủ.

Nhưng bây giờ thì sao?

Ông ta tấn công Diệp Thu nửa ngày, đến nửa cọng tóc của Diệp Thu cũng không động vào được.

Diệp Thu chỉ đạp ông ta một cái, ông ta đã mất hết sức chiến đấu! Thực lực chênh lệch quá rồi đấy! Nhất thoeif.

Tiêu Thần không bình tĩnh nổi nữa, ánh mắt anh ta nhìn Diệp Thu đầy hoảng sợ và kiêng dè.

Nếu đến bây giờ mà anh ta vẫn nghĩ Diệp Thu là một tiểu bạch kiểm chờ được bao nuôi.

Thế thì đúng là đầu óc anh ta có vấn đề.

Mà đúng lúc này.

Diệp Thu nhìn về phía Tiêu Thần, khóe miệng anh khẽ nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm.

Tiêu Thần không kìm lòng được run lên, vội vàng lùi về sau hai bước, trừng mắt nhìn Diệp Thu, to mắt sợ ma nói: "Anh muốn làm gì hả?

Tôi cảnh cáo anh, tôi là người của nhà họ Tiêu ở Giang Bắc, nếu như anh dám động vào tôi thì anh sẽ không xong với nhà nhà Tiêu đâu. Ở Giang Châu, ai dám động vào nhà họ Tiêu thì chỉ có một con đường chết!"

Nhưng mà.

Diệp Thu lại không quan tâm Tiêu Thần, anh bước lên phía trước, túm lấy cổ áo Tiêu Thần, lạnh lùng nói: "Xin lỗi!"

"Tôi không xin lỗi, có giỏi thì anh thử động vào tôi thử xem, đến lúc đó xem ai mới là người chết!"

Tiêu Thần hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, cắn răng, lạnh giọng nói.

"Bốp!"

Thế nhưng, đáp lại Tiêu Thần lại là một cái tát vô cùng vang dội.

Hơn nữa sức lực lần này trên tay Diệp Thu cũng tăng lên nhiều.

Một cái tát tát cho Tiêu Thần chảy máu miệng.


Bình luận

Truyện đang đọc