LONG THẦN Ở RỂ

Nhà hàng kiểu Pháp, Rotina.

Là một nhà hàng phong cách Pháp hot nhất trong mấy năm gần đây, khá nổi tiếng ở thành phố Giang Châu.

Bất luận là trang trí hay nhân viên phục vụ, cũng đều nồng đậm phong tình Pháp.

Có thể nói là nguyên nước nguyên vị, vô cùng chính tông.

Cũng chính vì thế, giá cả ở đây không phải là đắt bình thường, nên có thể ra vào chỗ này đều là nhân sĩ trong xã hội thượng lưu.

Người bình thường không chi nổi ở đây.

Mà Capucci chọn chỗ này làm địa điểm, ngoài việc muốn cho Lâm Thanh Nhã nhìn thấy thực lực kinh tế của mình ra, cũng là muốn mượn phong tình lãng mạn Pháp ở đây xây dựng một bầu không khí lãng mạn tốt đẹp cho tối nay.

Dẫu sao Pháp cũng là quốc gia biết chơi lãng mạn nhất.

Mà nhà hàng Pháp cũng không ngoại lệ.

Sau khi xuống xe.

Diệp Thu nhìn cánh cửa lộng lẫy khí phái, trong lòng cười lạnh một tiếng.

Cái thằng Capucci này, ăn một bữa cơm tối thôi mà cũng phải bày trận lớn thế này.

Đúng chuẩn không biết khiêm tốn tí nào.

May mà tối nay mình cũng tới, nếu không hậu quả khó mà lường được! Ngay sau đó.

Diệp Thu và Lâm Thanh Nhã đang chuẩn bị đi vào trong nhà hàng.

Thế nhưng, đúng lúc này.

Một nhân viên nam phụ trách đón khách lại giơ tay chặn Diệp Thu, nói với vẻ mặt áy náy: "Chào anh, chỗ chúng tôi là nhà hàng cao cấp, đến đây dùng bữa phải mặc chính trang!"

"Như nào thì được coi là chính trang?"

Diệp Thu nhíu mày, nghi hoặc nói.

"Cái này....ít nhất là đeo cà vạt!"


Nhân viên phụ vụ nam suy nghĩ một lúc, rồi nói.

"Cà vạt à, cậu đợi một tẹo!"

Diệp Thu cười cười, sau đó nhanh chóng rút ra một cái cà vạt từ trong túi áo ra, đeo lên cổ mình.

Quần áo thể thao thoải mái phối với một chiếc cà vạt.

Kết hợp như vậy, phỏng chừng cũng chỉ có Diệp Thu là làm ra được thôi.

Trong lúc nhất thời.

Lâm Thanh Nhã và nhân viên nam đều trợn tròn mắt.

"Xin hỏi, bây giờ còn có vấn đề gì nữa không?"

Diệp Thu nhìn nhân viên phục vụ nam, mỉm cười hỏi.

"Cái này...." Nhất thời, nhân viên phục vụ nam cũng không biết nói sao mới được.

"Vậy tức là không còn vấn đề gì!"

Diệp Thu nhếch miệng cười, quay đầu nhìn Lâm Thanh Nhã nói: "Lâm tổng, chúng ta đi thôi!"

Sau đó, hai người đi thẳng vào trong nhà hàng.

Nhìn theo bóng lưng của Diệp Thu.

Nhân viên phục vụ nam nghẹn cả nửa ngày, mặt đỏ cả lên, cuối cùng đành bất đắc dĩ lắc đầu: "Đúng...Đúng là kẻ nhà quê!"

Đi vào nhà hàng.

Một không gian rộng rãi xa hoa hiện ra trước mặt hai người.

Đèn trần bằng thủy tinh hoa lệ tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chiếu xuống chiếc thảm Ba Tư màu đỏ dưới chân mọi người.

Trong không khí, tràn ngập một cỗ hương thơm không biết tên.

Lại kết hợp với âm nhạc tao nhã yên bình, không khỏi làm cho người ta vui vẻ thoải mái, bất giác dung hòa hợp bầu không khí này.

Không thể không nói, môi trường chỗ này khá tốt.

Ưu nhã mà lại cao quý, xa hoa mà lãng mạn, thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn phong tình của nước Pháp.

Nhưng mà trong không gian như thế này.

Mặc quần áo thể thao còn đeo cà vạt như Diệp Thu, trông hơi khác biệt ở chỗ này.

Lâm Thanh Nhã liếc nhìn Diệp Thu một cái, không khỏi lắc đầu cười: "Anh bỏ cà vạt xuống đi, lát nữa gặp Capucci tiên sinh, như này sẽ rất bất lịch sự!"

"Được!"

Diệp Thu gật đầu, đành phải gỡ cà vạt xuống.

Chẳng qua là anh nghe lời Lâm Thanh Nhã thôi, không liên quan gì tới Capucci kia cả.

Theo hai người đi vào nhà hàng.

Đã thu hút sự chú ý của nhiều người.

Tất nhiên, ánh mắt của bọn họ đều tập trung trên người Lâm Thanh Nhã.

Dù sao thì với khí chất siêu phàm thoát tục, dung mạo xinh đẹp kia của cô, bất kể là đi tới đâu cũng sẽ trở thành tiêu điểm.

Cho dù hôm nay cô không trang điểm, chỉ mặc một bộ vest màu trắng đơn giản.

Cũng vẫn không che đậy được vẻ đẹp của cô.

Mà đối với điều này.


Hiển nhiên là Lâm Thanh Nhã đã sớm quen với điều này rồi, mặt kệ những ánh mắt thưởng thức, bình thản tiếp tục đi lên trước.

Người bị mọi người coi như không thấy là Diệp Thu, đi theo ở phía sau.

Rất nhanh, hai người đã nhìn thấy Capucci.

Chỉ thấy Capucci đang một mình ngồi trước bàn, gương mặt háo hức mong chờ.

Mà sau khi anh ta nhìn thấy Lâm Thanh Nhã thì lập tức đứng lên, gương mặt kích động đi lên đón, muốn bắt tay với Lâm Thanh Nhã.

Nhưng đúng lúc này, anh ta nhìn thấy Diệp Thu đi phía sau Lâm Thanh Nhã, sắc mặt thoáng cái biến đổi, nghi hoặc nói: "Lâm nữ sĩ, đây không phải là người hầu nhà cô sao?

Sao cô lại đưa cả anh ta tới đây?"

Cái trán Diệp Thu lập tức đầy vạch đen.

Lâm Thanh Nhã không nhịn được lắc đầu cười, giải thích nói: "Anh hiểu lầm rồi, anh ấy là chồng tôi, tên là Diệp Thu!"

"Chồng...Chồng ư?"

Capucci sững sờ, vẻ mặt trở nên khó coi.

Lúc đầu anh ta gặp Diệp Thu đeo tạp dề, còn quét nhà.

Anh ta còn tưởng Diệp Thu chỉ người hầu ở nhà Lâm Thanh Nhã.

Không ngờ thế mà lại là chồng của Lâm Thanh Nhã! Nếu đã kết hôn thì xuống tay thế nào được a?

"Capucci tiên sinh, sắc mặt anh hơi không tốt lắm, anh vẫn ổn chứ?"

Lâm Thanh Nhã nhíu mày, nghi hoặc nói.

"Hả?"

Capucci hồi thần, vội vàng lắc đầu, gương mặt miễn cưỡng nặn ra một nụ cười rồi nói: "Tôi không sao, mời ngồi!"

Nghe vậy.

Lâm Thanh Nhã gật đầu, cô và Diệp Thu lần lượt ngồi xuống.

Capucco đã ngồi xuống chỗ đối diện với Lâm Thanh Nhã.

Hít sâu một hơi.

Capucci nói với chính mình là phải tỉnh táo lên, sau đó anh ta nhìn Diệp Thu, mỉm cười hỏi: "Vừa nãy tôi đã hiểu lầm, thật sự xin lỗi anh. Không biết Diệp tiên sinh đã lên chức ở công ty nào rồi?"

"Ừ, anh hỏi tôi à, tôi chỉ là một viên chức nhỏ của bộ phận kinh doanh ở công ty bà xã tôi thôi!"


Diệp Thu nhún vai, thản nhiên nói.

"Hả?"

Cappuci nghe thấy vậy, hai mắt liền sáng lên.

Anh ta còn tưởng chắc là Diệp Thu môn đăng hộ đối với Lâm Thanh Nhã, cũng là tổng giám đốc của công ty đã ra thị trường nào đó.

Hóa ra chỉ là một tiểu bạch kiểm được bao nuôi a! Nếu đã như vậy, thì dễ thôi! Mình ưu tú thế này, không chỉ là họa sĩ nổi tiếng, mình còn là học trò của đại sư Murphy Los nữa.

Có tiền, đẹp trai.

Chẳng nhẽ mình còn thua một tên tiểu bạch kiểm không có gì hay sao?

Vừa nghĩ tới đây.

Điều này làm cho ngọn lửa đã tàn lụi trong lòng anh ta lại được cháy lên một lần nữa! Sau đó.

Capucci không thèm nhìn Diệp Thu nữa, dời sự chú ý của mình vào hết trên người Lâm Thanh Nhã, nhếch miệng cười nói: "Lâm nữ sĩ, có lời này tôi không biết có nên nói hay không!"

"Anh nói đi!"

Lâm Thanh Nhã mỉm cười nói.

"Một ngày không gặp, Lâm nữ sĩ lại trở nên xinh đẹp rồi!"

Capucci nhếch miệng cười nói.

Nói xong, anh ta còn khiêu khích nhìn Diệp Thu một cái.

Diệp Thu thấy vậy, híp híp mắt.

"Capucci tiên sinh thật hài hước, tôi vẫn vậy thôi, không có thay đổi gì cả, ngược lại càng ngày càng tiều tụy ấy."

Lâm Thanh Nhã vểnh miệng lên cười một cái, khiêm tốn nói.

"Không không không, Lâm nữ sĩ khiên tốn quá rồi, cô chính là nữ thần xinh đẹp nhất trong lòng tôi. Vì thế sau khi tôi quay về, tôi đã dựa vào trí nhớ đặc biệt vẽ cho cô một bức phác họa, không biết cô có hài lòng không!"

Capucci nói xong, nhanh chóng cầm một bức họa ở trên chiếc ghế bên cạnh, đặt lên bàn.


Bình luận

Truyện đang đọc