LUÂN HỒI THƯƠNG ĐẾ



Đoạn Ngọc trong lúc ăn âm thầm tìm kiếm người nhìn lén mình nhưng đều không có kết quả, như vậy đến xem thì cũng chỉ có hai khả năng, một đó là người nhìn lén hắn tu vi so với hắn quá mạnh, hai thì là người kia có loại thủ đoạn không biết có thể tránh ra hắn tìm hiểu, không có suy nghĩ quá nhiều thì hắn đã nhận định khả năng thứ hai.
Tu vi cao ở đây chỉ có bốn người lần lượt là Kim trưởng lão, Hoàng chấp sự cùng hai cái trung niên đang ngồi cùng bọn họ, bốn người này tu vi chí ít là Luân Hải cảnh năm, sáu tầng, nếu như muốn gây bất lợi cho hắn thì cũng không chờ đến hiện tại, bọn họ cũng không có nguyên do làm vậy, việc nhìn lén lại càng không có ý nghĩa.
Tu vi không cao lại có thủ đoạn đặc thù, Đoạn Ngọc lập tức nghĩ tới Lý Minh Thiền cùng Từ Đạt, hai người này tu vi mạnh hơn hắn không quá nhiều nhưng đều là người có lai lịch, tự thân ẩn dấu một hai cái đồ chơi kỳ quái cũng không lạ lẫm, chính là Đoạn Ngọc cũng có mấy món nhưng không tiện ở trong hoàn cảnh này lấy ra sử dụng..
“Xem ra ta thực là đã bị để mắt tới”.

Bất luận là người nào trong hai người này thì Đoạn Ngọc cũng hiểu, từ lúc tại Đế đô ở Thiên Vận lâu phân bộ hắn đã bị người để mắt, Lý Minh Thiền có thể phát hiện cái gì đó, Từ Đạt thì rất có khả năng là xuất phát từ việc ghen tị.
“Hừm! Hi vọng các ngươi đừng làm hỏng chuyện của ta, bằng không...!hừ!”.

Không nhận ra là ai trong hai người nhưng Đoạn Ngọc cũng không tiếp tục để ý nữa, ánh mắt lóe lên một tia sáng lạnh lóe lên rồi biến mất thầm nói.

Hắn tuổi không lớn nhưng cũng đã xem như có chút va chạm xã hội, cho dù không có thế lực lớn hậu thuẫn nhưng dù sao cũng là Thánh Nguyên Đế quốc Hoàng tử, tự thân tự nhiên là có mấy cái át chủ bài.

không nói Luyện Thể cảnh, chỉ cần đối phương ở trong vòng Mệnh Tuyền cảnh trở xuống thì hắn có tám thành nắm chắc đem đánh chết.
Ăn tối cũng không mất quá nhiều thời gian, đại khái nửa canh giờ sau thì đã không còn người ăn, sau đó Hoàng chấp sự lại điều lệnh cho mấy vị tiểu đội trưởng dẫn đội trở về tiểu viện, trên đường đi La Uy cũng giảng cho mọi người biết tất cả tiểu viện do đám bảo tiêu ở lại là lấy hình vòng tròn bao quanh chỗ để hàng hóa của lần áp tiêu này, bọn hắn những bảo tiêu này chính là nhóm bảo vệ vòng ngoài.
Đoạn Ngọc đám người nghe xong đủ loại bố trí của Thiên Vận thương đội cũng đều không nhịn được mà khen hay, dạng này phân bố không những để mỗi người tiện nghỉ ngơi mà còn có thể bảo vệ hành hóa, tại nơi để hàng hóa kia càng là do Thiên Vận thương đội Kim trưởng lão tự mình tọa trấn.
Sau khi cùng đám người đội viên chào hỏi, Đoạn Ngọc đi vào trong phòng thì cũng liền khép cửa lại.


Hơi chút cảm ứng thì mới khẽ thở ra một hơi, ánh mắt nhìn lén kia đã không còn tồn tại.
“Nhìn lén ta không ngoài ý muốn chính là Lý Minh Thiền, nàng có lẽ là đã nhìn ra ta dịch dung”.Thở nhẹ ra trong lúc đó thì Đoạn Ngọc cũng đại khái đoán được thân phận người âm thầm nhìn lén mình, Lý Minh Thiền xem ra là không giống với nàng biểu hiện bên ngoài, nàng tất nhiên là thân mang bí mật.
Lại im lặng ở trong phòng nửa canh giờ, xác định đúng là không có người nhìn lén mình nữa thì Đoạn Ngọc mới quyết định hành động.
“Ẩn thân quyết!”.

Trên tay chợt xuất hiện mấy đạo thủ ấn, Đoạn Ngọc thân thể bằng mắt thường có thể thấy được bắt đầu mờ nhạt đi, thân hình hòa vào trong bóng tối thì đúng là không để lộ chút sơ hở nào.
Ẩn thân quyết vốn là cần nguyên khí mà chỉ có Mệnh Tuyền cảnh trở lên mới thi triển ra được, Đoạn Ngọc cường hành lấy khổng lồ khí huyết vận chuyển dẫn đến hắn khuôn mặt hơi trắng, khí tức giảm đi một đoạn nhỏ, bất quá bề ngoài mặt nạ thì lại không có biểu hiện gì.

Đương nhiên, tiêu hao như thế cũng nhận được kết quả rất tốt, Đoạn Ngọc trên miệng hiện lên một tia tiếu dung.
“Ẩn thân quyết có thể dấu được ánh mắt của cường giả mạnh hơn ta hai đại cảnh giới, chỉ cần không ở phạm vi mười trượng gần bọn hắn thì ta có thể giấu diếm! Hi vọng đồ vật kêu gọi ta không quá kèm, bằng không chuyến này muốn lỗ”.

Ánh mắt hướng ra bên ngoài thì Đoạn Ngọc âm thầm cười khổ nói nhỏ.

Dứt lời thì thân hình cũng trực tiếp biến mất ở trong bóng tối, trong phòng đã không còn bóng dáng của hắn.
Ở trong bóng tối Đoạn Ngọc thân hình giống như u linh không ngừng di chuyển hướng đến vị trí phát ra cảm giác kêu gọi kia, trong lúc đó thì hắn cũng lách người tránh xa chỗ để hàng hóa, hắn Ẩn thân quyết có thể là không dấu được Kim trưởng lão cùng Hoàng chấp sự ánh mắt, hành động cần phải cẩn thận cực kỳ.
Ngắn ngủi mười mấy hơi thì Đoạn Ngọc đã rời khỏi địa điểm dừng chân của Thiên Vận thương đội, ánh mắt dựa theo thiên không rũ xuống từng tia ánh sát mờ mịt mà không ngừng hướng về phía trước, khoảng cách càng gần hắn thể nội huyết dịch xao động càng thêm lợi hại, trước trán mi tâm càng là xuất hiện từng đợt chấn động nhè nhẹ.
“Rút cục là thứ gì”.


Cảm nhận thể nội huyết dịch lao nhanh, mi tâm ẩn ẩn nóng lên thì Đoạn Ngọc không nhịn được mà lẩm bẩm, dựa theo cái này biến hóa thì đồ vật kia rất có thể sẽ để hắn được lợi không nhỏ.
Một đường chạy nhanh thì Đoạn Ngọc ngạc nhiên phát hiện, dựa theo cảm giác kêu gọi kia phương hướng thì nó đầu nguồn cũng không phải bên trong Ma Phong thành mà là ở chỗ Ma Phong hạp cốc phía sườn núi bên phải.
“Ở trên sườn núi?”.

Lao ra Ma Phong thành, đứng ở bên trong Ma Phong hạp cốc, Đoạn Ngọc ngẩng đầu lên nhìn phía bên phải sườn núi gần như dốc đứng thì nhíu mày thầm nói.

Sườn núi này nếu như không phải có đồ chuyên dụng leo núi thì cho dù là một cái Luyện Thể cảnh chín tầng đỉnh phong như Đoạn Ngọc cũng không dám chắc leo lên được bao nhiêu, nếu là không may ngã xuống ở độ cao nhất định thì cho dù không chết cũng muốn mất nửa cái mạng.
“Dựa theo cảm ứng thì khoảng cách cũng không xa nữa, có thể thử một lần”.Dừng lại một chút ước lượng thì Đoạn Ngọc nói nhỏ.

Dù sao cũng là một cái không rõ ràng cơ duyên, nếu như không nắm chắc thì hắn sẽ lùi bước, sau khi chuẩn bị một chút rồi quay lại cũng không phải không được.
Quyết định là làm, trên tay trái chợt hiện lên một vòng quang hoa, một đôi chủy thủ nháy mắt bị Đoạn Ngọc bắt ở trong tay.

Hắn không có đồ leo núi, ở trong hoàn cảnh này cũng không tiện để giúp cho hắn, sử dụng thuận tiện nhất cũng chỉ có đôi chủy thủ này, nó trình độ sắc bén đủ để đâm xuyên vào vách đá.
“Đi!”.

Chuẩn bị hoàn tất, Đoạn Ngọc đè nén một hơi lấy đà nhảy lên trên vách núi, lấy hắn không giống thường nhân Luyện Thể cảnh chín tầng đỉnh phong nhục thân, một bước nhảy này đúng là nhảy cao tới năm trượng, hai tay chủy thủ không ngừng đâm vào vách đá mượn lực leo lên.

Dựa theo đà này ba hơi sau đó Đoạn Ngọc đã leo lên bốn mươi trượng, năm hơi sau đó thì đạt được năm mươi trượng, mười hơi sau đó mới khó khăn lắm leo lên sáu mươi trượng, càng lên cao hắn trước đó lấy đà đã không còn, tiếp tục leo lên chỉ có thể dựa vào tự thân thể lực.
“Đã không xa!”.

Tiếp tục leo lên độ khó sẽ càng lớn, bất quá Đoạn Ngọc cảm ứng được đầu nguồn kêu gọi kia đã không xa, hai mắt tinh quang lập lòe tiếp tục huy động chủy thủ đâm vào vách đá leo lên.
Mười hơi nữa qua đi, Đoạn Ngọc leo lên sáu mươi bảy trượng...
Bảy mươi hai trượng...
Bảy mươi sáu trượng...
Bảy mươi chín trượng...
“Phù...”.

“Phù...”.

Chưa từng có kinh nghiệm leo núi thế này, Đoạn Ngọc rất nhanh đã có chút thở dốc, hai tay đều có chút mỏi, trên trán mồ hôi chảy xuống không ngừng.
“Đáng chết, nếu như không phải vận dụng Ẩn thân thuật tiêu hao khí huyết quá lớn, ta hiện tại cũng không đến mức chật vật như này”.

Dừng lại ở độ cao tám mươi lăm trượng, Đoạn Ngọc đáy lòng không nhịn được mà thầm mắng.

Nếu như không phải vận dụng nhiều như thế khí huyết thì hắn thể lực hiện tại vẫn còn được, tiếp tục leo lên không phải là vấn đề.
“Đã rất gần”.


Thoáng chút cảm ứng thì Đoạn Ngọc hai mắt sáng lên, dựa theo trước đó so sánh thì hắn đại khái chỉ còn cách chỗ kia không quá hai mươi trượng nữa mà thôi.
“Hi vọng ta cảm ứng không sai”.

Đoạn Ngọc ngước nhìn lên trên, sau đó lại nhìn xuống bên dưới Ma Phong hạp cốc nói nhỏ, dứt lời tay trái của hắn lại lóe lên quang hoa, một thanh bạch sắc trường thương dài gần sáu thước(2m) chớp mắt xuất hiện.
Cùng với trường thương thì còn có một đoạn trường tiên bị Đoạn Ngọc một đầu buộc ở bên hông, một đầu khác thì sau một hồi loay hoay hắn cũng cuốn được lên cán thương.
“Độc long toản!”.

Hít vào một hơi thật sâu, Đoạn Ngọc tay trái nắm lấy chủy thủ đột nhiên phát lực đem thân mình nâng lên gần ba thước, cùng với lúc đó hắn cũng cuộn mình nhảy cách sườn núi một đoạn gần nửa trượng, đáy lòng khẽ quát thì tay phải nắm lấy cán thương huy động phát lực đâm về phía sườn núi.
“Phốc!”.

Trường thương mang theo một đạo gió xoáy nhẹ trực tiếp đâm sâu hai thước vào trong sườn núi, Đoạn Ngọc tay phải nắm lấy cán thương, đúng là tự treo thân hình ở giữa không trung.
“Tính toán không sai”.

Làm xong tất cả thì Đoạn Ngọc mới nhẹ thở ra một hơi cười thầm nói.

Mới rồi nói như đơn giản nhưng nếu như chỉ cần sai lệch một chút thì hắn rất có thể đã rơi xuống sườn núi rồi, trước đó nỗ lực toàn bộ là công cốc.

Nói câu không may thì thậm chí là còn có khả năng bị ngã đến tàn phế tứ chi.
Thân hình đung đưa giống như con khỉ, Đoạn Ngọc khẽ lộn người đã đứng thăng bằng ở trên thân thương, có chỗ đặt chân, hai tay được nghỉ ngơi, trước đó tiêu hao thể lực rất nhanh hồi phục..


Bình luận

Truyện đang đọc