LUÂN HỒI THƯƠNG ĐẾ



Kim trưởng lão là người dễ thấy nhất Hồ Mị tình huống, thoáng trong sát na hắn thấy được Hồ Mị khuôn mặt trắng bệch, tự thân khí huyết hơi chút suy bại, điều này rất giống với chịu phản phệ, tâm tư hơi chuyển, Kim trưởng lão đại khái biết là cái gì.
“Huyết ấn phản phệ! Lục Ngọc đã đem Huyết ấn tiêu trừ”.

Kim trưởng lão thấp giọng nỉ non.

Đến hắn cấp độ hiện tại tất nhiên là biết đến Huyết ấn, thủ đoạn này cũng chỉ có Động Thiên cảnh cường giả hoặc Tứ giai Yêu tộc trở lên mới có thể thi triển.
Huyết ấn đánh ra không sao thì thôi, nếu như bị đánh vỡ thì người thi triển sẽ phải chịu nhất định phản phệ, tình hình trước mắt đến xem thì cũng chỉ có duy nhất khả năng là Hồ Mị hạ xuống Huyết ấn đánh lên người Đoạn Ngọc đã bị tiêu trừ mà thôi.
“Không biết là tự thân hắn có năng lực này hay còn là nhờ ngoại lực...”.

Kim trưởng lão không nhịn được mà thầm nói.

Nếu như là nguyên nhân phía sau thì thôi, vậy cũng chỉ có thể nói Đoạn Ngọc có ngoại vật cường đại, nếu như lại là nguyên nhân phía trước thì e là không đơn giản.
Một cái Mệnh Tuyền cảnh một tầng mới đột phá chưa lâu lại có năng lực phá hủy Huyết ấn của một cái Tứ giai Yêu tộc thì quả thực không phải bình thường, việc này chính là Luân Hải cảnh võ giả đều khó làm được.
“Đáng chết! Lại dám hủy Huyết ấn của ta”.

Bên kia Hồ Mị cảm nhận đến càng sâu, Huyết ấn nhưng là thủ đoạn lấy một giọt tinh huyết của nàng làm đại giá, nàng đem nó định trên người Đoạn Ngọc thì đến lúc đem Đoạn Ngọc giết đi vẫn có thể thu hồi, hiện tại liền tốt, Huyết ấn bị phá, tinh huyết giống như cũng biến mất, nàng cũng phải chịu đến phản phệ.
“Ghê tởm! Mặc ngươi là ai, lão nương cũng phải tìm ra ngươi”.

Hồ Mị đáy lòng gầm thét.

Không có Huyết ấn truy tung nhưng khí tức, mùi vị trên người đối phương nàng vẫn nhớ được, chỉ cần ở phạm vi gần thì nàng tất nhiên là có thể nhận ra.
Ngầng đầu nhìn đối diện Kim trưởng lão như cười như không thì Hồ Mị không nhịn được đáy lòng lạnh lẽo, tại lúc toàn thịnh nàng chưa hẳn là sợ Kim trưởng lão, đánh xuống ai chết về tay ai còn khó nói, bất hóa hiện tại nàng bị Huyết ấn phản phệ, chiến lực giảm đi một thành, tiếp tục cùng Kim trưởng lão đánh sẽ chỉ là thương càng thêm thương, cuối cùng rất có khả năng chết ở trong tay Kim trưởng lão.
“Hừ! Thiên lang sơn mạch cũng không nhỏ, đợi ta chữa thương hoàn tất quay lại giết bọn hắn cũng không muộn”.

Nội tâm hừ lạnh một tiếng, nàng quay đầu nhìn xuống dưới đám Hung thu quát lớn.


“Rút lui!”.
“Hống!”.

Đám Hung thú kia không hiểu tiếng người, bất quá tại lúc nghe được Hồ Mị ra lệnh thì lại giống như nghe hiểu, từng cái hống lên một tiếng rồi hướng về một phía bỏ chạy, Hồ Mị một bên âm thầm đề phòng nhìn Kim trưởng lão, một bên cũng là theo hướng đó rút lui.
“Không cần đuổi”.

Phía dưới đám người Thiên Vận thương đội không hiểu rõ nguyên nhân, mắt thấy Hung thú bỏ chạy thì rục rịch muốn đuổi theo truy sát, bất quá đứng ở trên không Kim trưởng lão lại chợt quát một tiếng.

Phía dưới đám người đều lập tức dừng hình.
Kim trưởng lão hơi chút nhíu mày nhìn xem Hồ Mị dẫn đám Hung thú rời xa thì cũng đi xuống hội hợp với đám người Hoàng chấp sự, cùng đám Hung thú chém giết một hồi bọn hắn cũng xem như thắng lợi, trừ ra lúc bị Hồ Mị phá hủy pháo sáng mà chết mất một người, một người cụt tay thì những người khác chỉ bị thương không nặng, thu hoạch được nhưng là năm con Tam giai Hung thú cùng tám con Nhị giai Hung thú thi thể.
“Thu dọn Hung thú thi thể, chúng ta lập tức di chuyển”.

Kim trưởng lão vừa cùng đám người Hoàng chấp sự gặp mặt một chút thì đã liền ra lệnh.

Đám người vốn là đang vui mừng vì đánh lui Hung thú nghe vậy đều dừng lại im bặt.
“Trưởng lão, ngay trong đêm sao?”.

Hoàng chấp sự thần sắc hơi chút biến đổi kinh hô.
“Ừm! Nhanh đi phân phó”.

Kim trưởng lão gật đầu.

Hoàng chấp sự không rõ nhưng vẫn là đi phân phó, hai vị Luân Hải cảnh khác cũng nhanh chóng đi trợ giúp thu dọn chiến lợi phẩm.
“Kim trưởng lão, cái kia Yêu tộc làm sao lại chạy rồi?”.


Lúc này Lý Minh Thiền cùng Từ Đạt cũng đi tới, người trước kỳ lạ hỏi.

Theo như nàng cảm nhận được thì hai người hẳn là ngang tay, thậm chí là Hồ Mị còn muốn chiếm chút thượng phong, từ việc phá hủy hai cái pháo sáng kia thì có thể thấy được, nàng còn không tin Hồ Mị sẽ vì sợ Kim trưởng lão mà bỏ chạy.

Trong này e là còn có nguyên nhân khác.
Kim trưởng lão hơi chút híp mắt, ánh mắt nhìn qua Từ Đạt một cái thì chợt cười nhạt.

“Chúng ta hẳn là nên cảm tạ vị kia Lục Ngọc công tử, không có hắn thì e là Hồ yêu sẽ còn tiếp tục cùng ta đánh xuống”.
“Cảm tạ hắn?”.

Lý Minh Thiền kinh ngạc, Từ Đạt càng là không tin tưởng lạnh lùng quát.

“Lấy hắn một cái Mệnh Tuyền cảnh một tầng phế vật thì làm được cái gì?”.
“Ý của trưởng lão là Huyết ấn? Hắn phá hủy Huyết ấn?”.

Lý Minh Thiền nhưng lại thông minh hơn nhiều, dĩ nhiên là đã nghĩ tới cái gì, thân sắc hơi có biến hóa nói.
Kim trưởng lão gật đầu.

“Cái kia Hồ yêu đang cùng ta đánh thì đột nhiên thụ phản phệ, trên thân khí huyết giảm đi một chút, không sai biệt lắm chính là Huyết ấn phản phệ”.

Nói xong thì như cười như không nhìn Từ Đạt.

“Từ Đạt công tử hẳn là nên cẩn thận”.
“Cẩn thận? Kim trưởng lão ý tứ là hắn còn dám làm cái gì ta? Hắn có năng lực này sao?”.


Từ Đạt hơi chút nhíu mày, ngữ khí lạnh lùng quát hỏi.

Đối phương không phải đối thủ của hắn, thế lực sau lưng càng không cần so, hắn vì cái gì phải cẩn thận? Nếu như có gặp phải thì đối phương mới là người cần cẩn thận mới phải, hắn như gặp lại tất sẽ đánh chết Đoạn Ngọc.
“Kim trưởng lão nói cũng không thừa, Sư huynh nếu như gặp lại người kia vẫn nên cẩn thận, không để lật thuyền trong mương là được”.

Lý Minh Thiền cũng tận tình khuyên bảo.
Từ Đạt quay đầu nhìn nàng, thấy nàng ánh mắt đúng là chân thành chi ý thì mới hậm hực gật đầu.
Kim trưởng lão nhìn Lý Minh Thiền một chút thì âm thầm gật đầu, tiểu nha đầu này tuy rằng tuổi không lớn nhưng quả thực là có ánh mắt không đơn giản, tương lai như trưởng thành thì có thể sẽ là một phương đại nhân vật.

Bất quá nhớ đến Đoạn Ngọc thân ảnh thì hắn có chút nhíu mày.
Đoạn Ngọc tiềm lực to lớn hắn đã nhìn ra, hôm nay hắn thái độ nhưng đã xem như thiên vị cho Từ Đạt cùng Lý Minh Thiền, ngày sau nếu như Đoạn Ngọc có thành tựu thì e là hắn cũng không có trái ăn ngon.

Chỉ hi vọng Đoạn Ngọc không nhớ lấy hôm nay sự tình.
Lý Minh Thiền giống như nhìn thấy được Kim trưởng lão thần sắc biến hóa, nội tâm cũng có phần trầm trọng, nàng lúc này có chút hoài nghi, Đoạn Ngọc trước đó mấy lần hành động e là cũng không phải là vì ái mộ nàng, hắn thực có thể là giống như hắn hành động, hoàn toàn là công tâm.
Nghĩ đến nàng lại có chút hoài nghi Đoạn Ngọc thân phận, nàng từ trước đã nhìn ra Đoạn Ngọc là dịch dung, khuôn mặt nhìn thấy không phải là mặt thật, tên cũng hẳn là tên giả, bất quá có một điểm nàng dám chắc đó là Đoạn Ngọc chân thân thuộc về Thánh Nguyên Đế quốc Tứ đại gia tộc, nàng âm thầm điều tra rất có thể sẽ tìm ra được chân tướng.
Bên bờ Đại Thanh hà, Đoạn Ngọc sau khi để Tịch diệt chi lực thôn phệ Huyết ấn thì dĩ nhiên là nhận được một phần tinh khí thần lực lượng, một giọt tinh huyết của Tứ giai Yêu tộc ẩn chứa tinh khí thần không ít, Đoạn Ngọc hơi chút so sánh thì thấy được đó đai khái tương đương với nửa cái Tam giai sơ kỳ Hung thú.
Lực lượng lan tỏa quanh thân nhưng Đoạn Ngọc không có đem luyện hóa, hắn thân thể, tu vi hiện tại đã xem như đến bão hòa, tiếp tục tăng lên tu vi e là không tốt.

Hắn cứ như vậy để cỗ lực lượng này chìm vào thân thể, dĩ nhiên, trong đó cũng có một phần tiêu tán ra bên ngoài.
Nếu là trước kia Đoạn Ngọc hẳn là sẽ thầm hô một tiếng đáng tiếc, hôm nay hắn sở hữu Tịch diệt chi lực, chỉ cần lại đi giết Hung thú, thậm chí là Nhân loại thì hắn sẽ lại có thể thu được tinh khí thần đến tu luyện, ngược lại là không gấp, không có gì đáng tiếc.
“Hắt xì...”.

Chợt Đoạn Ngọc hắt hơi một cái, ánh mắt hướng chỗ Thiên Vận thương đội cùng đám Hung thú chém giết, sẽ không phải là cái kia Hồ Mị nguyền rủa hắn đi?
Nhìn một chút hắn liền lắc đầu khẽ cười, hắn nghĩ bản thân còn không có cường đại được tới mức đó, đối phương tùy tiện mắng một tiếng hắn đều có thể nghe được.
Sau đó lại không tiếp tục dừng lại mà một đầu đâm xuống Đại Thanh hà, phía sau đó Hắc Hỏa xà chân thân cũng nhảy theo đi xuống.

Hiện tại Đoạn Ngọc bản tôn đã bị cái kia Hồ Mị để mắt tới, đã tách ra Thiên Vận thương đội thì hắn cần phải triệt để xóa đi dấu vết, tiềm hành ở trong Đại Thanh hà không thể nghi ngờ là một cái lựa chọn tốt.


Tuy rằng hắn sẽ phải đi đường vòng một chút so với lộ tuyến ban đầu nhưng cũng không sao, chậm trễ một ngày nhưng có thể tránh thoát Tứ giai Yêu tộc truy tung thì cũng là kiếm lời rồi.
Ngay sau khi Đoạn Ngọc cùng Hắc Hỏa xà chân thân nhảy vào trong Đại Thanh hà không lâu thì một đạo tử quang xuất hiện, tử quang tản đi thì lộ ra một tấm dung nhan tuyệt mỹ mỹ nhân, dĩ nhiên đúng là Cơ Tử Nguyệt.

Nàng nhìn xuống Đại Thanh hà một lát thì lâm vào trầm tư.
“Mệnh Tuyền cảnh một tầng, không, Mệnh Tuyền cảnh sáu tầng lại có thể thu phục được Tam giai Yêu tộc? Hẳn là không đơn giản như thế đi?”.

Nàng có chút lẩm bẩm, ánh mắt hiện lên một chút dị dạng.
“Người này chiến kỹ đều không học qua, tu vi hẳn đột phá không lâu, bất quá từ Luyện Thể cảnh một đường đột phá lên Mệnh Tuyền cảnh sáu tầng, điều này làm sao có thể?”.

Nàng ánh mắt hiện lên kinh dị cùng nghi ngờ.
“Long thương quyết, Tam tinh bộ, người lại cũng tu luyện Tinh thần luyện thể thiên, mà lại Tinh lực cơ sở của hắn cực kỳ mạnh mẽ, Thánh Nguyên Đế quốc có thể cung cấp loại này Tinh lực cơ sở e là cũng chỉ có một nhà, Đoạn gia!”.

Nàng ánh mắt lấp lóe tự nói.
“Người này ẩn dấu thân phận, hẳn là không sai”.

Dừng lại một chút nàng lại nói thêm.

“Hắn rất có thể chính là kẻ đạt được Luyện thể thiên kinh thừa nhận!”.
“Còn có bốn tháng chính là Tông môn tuyển chọn thí luyện, người này chín thành chín thành trở về tham gia, ta có thể ở Thánh Nguyên Đế đô chờ hắn”.

Cơ Tử Nguyệt suy nghĩ một hồi thì mới nói.

Đoạn Ngọc khí tức nàng đã nhớ rõ, lần tới gặp phải thì cho dù hắn đã không còn là thân phận Lục Ngọc thì nàng vẫn có thể nhận ra.
“Còn có một điểm cần xác nhận!”.

Nói xong nàng thân ảnh cũng biến mất.

Nàng muốn xác định rõ một điểm, Đoạn Ngọc có phải hay không là vừa đột phá từ Luyện Thể cảnh đến Mệnh Tuyền cảnh, nếu thật là như vậy thì thiên phú cũng quá kinh khủng đi..


Bình luận

Truyện đang đọc