LUÂN HỒI THƯƠNG ĐẾ



Mục Vũ công công thanh âm cũng để cho Đoạn Ngọc thu hồi tâm tư, ánh mắt liếc nhìn Mục Vũ đưa tới một cái túi trữ vật.

Chỉ là cất giữ năm mươi phần Hung thú thịt tất nhiên là không cần đến đồ vật cao cấp hơn là nhẫn trữ vật, Đoạn Ngọc bức ra một giọt máu đánh lên trên đó thì rất nhanh đã ‘nhìn’ thấy được đồ vật bên trong túi trữ vật.
“Ồ?”.

Điều tra xem xét một chút thì Đoạn Ngọc khẽ di một tiếng, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn Mục Vũ.

Đồ vật bên trong túi trữ vật này không những có một trăm phần thịt Hung thú mà còn có mấy bộ y phục cùng một chút đồ vật vặt vãnh.
“Là tiểu nhân tự tác bỏ thêm vào trong đó một ít đồ, mong Điện hạ thứ tội”.

Mục Vũ công công không có bao nhiêu ngoài ý muốn chắp tay nói, ngữ khí thành khẩn.
“Ngươi là thay ta lo lắng, có cái gì tội”.

Đoạn Ngọc nhìn hắn một chút thì mới khẽ lắc đầu nhàn nhạt nói, trong lúc nói thì cũng đem túi trữ vật kia thu hồi.
“Cảm tạ Điện hạ không trách tội”.

Mục Vũ lập tức thi lễ nói tạ.

“Bữa sáng đã chuẩn bị hoàn tất, Điện hạ muốn lập tức dùng luôn chứ?”.

Sau đó cũng không có tiếp tục nói chuyện liên quan đến túi trữ vật kia mà hỏi.
“Ta vừa luyện công xong, chuẩn bị ăn sáng, bất quá còn muốn đi tắm một lát”.


Đoạn Ngọc không có bao nhiêu suy nghĩ thì đã gật đầu đáp.

Đang muốn đứng lên quay người đi tắm một chút thì chợt dừng lại.
“...”.

Đoạn Ngọc dừng lại có phần đột ngột nhưng lấy Mục Vũ tu vi thì cũng chỉ nhoáng người lên một cái đã ổn định đứng phía sau Đoạn Ngọc, hoàn toàn không có chút nào lỡ bước.
“Mục Vũ công công, ngươi tu vi là gì?”.

Đoạn Ngọc cũng không quay đầu mà chợt hỏi.
“Hồi điện hạ, tiểu nhân hiện đang là Luân Hải cảnh năm tầng đỉnh phong, khoảng cách sáu tầng đã không xa”.

Mục Vũ khó hiểu nhưng vẫn đáp.
“Luân Hải cảnh năm tầng đỉnh phong sao? Ở bên ngoài Hoàng cung thì cũng là một cái hảo thủ, một chút khu vực xa xôi thành trì Thành chủ cũng chưa chắc có ngươi dạng này tu vi ah”.

Đoạn Ngọc khẽ gật đầu nói.
“Đây đều là nhờ được Nội cung tài bồi, tiểu nhân có thể được như hôm nay toàn là do Hoàng tộc ban cho”.

Mục Vũ giống như nghĩ đến cái gì, thân hình nhẹ chấn, đầu cúi thấp chân thành nói.

“Được phân đến làm công công quản gia cho ta cái này không có tiền đồ Hoàng tử, ngươi tương lai e là không được tươi sáng”.

Đoạn Ngọc khẽ cười nhạt, thanh âm chế giễu.
“Phịch!”.


Mục Vũ trán chảy ra mồ hôi, ánh mắt sợ hãi quỳ xuống liền hô.

“Điện hạ, Mục Vũ đời này tận trung với Đoạn thị Hoàng tộc, cho dù táng thân hiểm cảnh cũng quyết không lùi bước”.
“Tận trung với Đoạn thị Hoàng tộc sao?”.

Đoạn Ngọc lúc này mới quay đầu lại nhìn Mục Vũ, khóe miệng như cười như không hỏi.
“...”.

Mục Vũ cả kinh ngẩng đầu nhìn lên, thấy đến Đoạn Ngọc khuôn mặt non nớt nhưng tràn đầy vẻ kiên định vượt xa lứa tuổi nên có thì đáy lòng không nhịn được mà chấn động.

Hai người im lặng như thế mấy hơi thì Mục Vũ mới cắn răng nói.

“Nếu như có người muốn hại Điện hạ thì hắn cần trước tiên bước qua xác của lão nô!”.
“Đứng lên đi”.

Đoạn Ngọc ánh mắt lóe lên tinh mang, sau đó thì là nhàn nhạt nói.

Mục Vũ nghe lệnh thì cũng không dám thắc mắc, lúc đứng lên thì cho dù cao hơn Đoạn Ngọc gần một cái đầu cũng không dám ngẩng lên, thân hình so với Đoạn Ngọc thậm chí còn thấp hơn.
“Theo như ta được biết thì các ngươi những công công này đều là cô nhi được ta Đoạn thị thu nuôi, từ nhỏ cơ hồ là đều được huấn luyện làm sao cho trung thành với Đoạn thị, một chút kẻ không biết tuân lệnh thì đều bị thủ tiêu tàn nhẫn”.

Đoạn Ngọc lẳng lặng nhìn Mục Vũ nói.


“Ngươi nói ngươi trung thành với Đoạn thị Hoàng tộc ta tin tưởng, thế nhưng đó không phải đáp án mà ta muốn”.
“...”.

Mục Vũ khẽ giật mình, ánh mắt không nhịn được kinh hãi liếc nhìn Đoạn Ngọc một cái.
“Ngươi muốn khôi phục mệnh căn sao?”.

Không để ý Mục Vũ kinh ngạc, Đoạn Ngọc lại hỏi.
Mục Vũ nghe vậy thì càng thêm sợ hãi nhìn Đoạn Ngọc.

Hắn từ lúc tám tuổi đã bị phế bỏ mệnh căn mà trở thành thái giám, tuy vậy thì hắn thân là một cái nam nhân là điều không thể phủ nhận, hắn như thế nào lại không muốn khôi phục mệnh căn để trở lại làm một cái nam nhân chân chính? Một cái bất nam bất nữ quả thực là không dễ chịu chút nào.
Có thể là muốn khôi phục mệnh căn lại dễ như thế sao? Cho dù là có biện pháp thì Mục Vũ cũng không dám nghĩ tới, cho dù là nghĩ tới thì cũng không có khả năng làm được ah!
Kỳ thực mà nói thì biện pháp cũng có hai loại, một loại là tìm đến một loại thần thảo gọi là Bất Tử thảo, nếu như có thể ăn vào Bất Tử thảo thì đừng nói khôi phục mệnh căn, chính là Mục Vũ cái mạng gần mất ăn vào Bất Tử thảo cũng có thể khôi phục.

Phương án đơn giản nhưng khả năng gần như bằng không, Bất Tử thảo danh xưng thần thảo, đừng nói Mục Vũ hắn là một cái Luân Hải cảnh năm tầng, chính là Đế Quân tầng thứ cũng chưa chắc có, vật này ở trong toàn bộ Võ đạo thế giới hiện có còn hay không cũng là vấn đề.
Biện pháp thứ hai thì đó là trở thành Phong Vương cảnh cường giả, ở lúc đột phá đại cảnh giới thì sẽ một lần đắp lại nhục thân, mệnh căn mất đi cũng sẽ theo tự nhiên mà khôi phục.
Biện pháp thứ hai so với thứ nhất càng có hi vọng nhưng Phong Vương cảnh có dễ dàng như thế đạt được sao? Lấy Mục Vũ nội tình thì có thể tu luyện được đến Phong Hầu cảnh hay không còn là vấn đề, Phong Vương cảnh quả thực là mơ mộng viễn vông! Mục Vũ cơ bản là không dám nghĩ.
“Phong Vương cảnh, quả thực là không dễ”.

Đoạn Ngọc khẽ mỉm cười nói.

Hắn đương nhiên là cũng không nghĩ đến Bất Tử thảo, hắn nghĩ đến chỉ có Phong Vương cảnh.
“Điện hạ!”.

Mục Vũ ngữ khí có chút trầm xuống hô.
“Ta là một cái Hoàng tử không có thế lực chống lưng, Thánh Nguyên Đế quốc không phải nơi ta nên trộn lẫn, ta tương lai sẽ ở trong tông môn”.

Đoạn Ngọc lạnh nhạt nhìn Mục Vũ nhưng ngữ khí cực kỳ kiên định nói.


“Ta hiện tại thân cô thế cô, tại trong Hoàng cung này liền một cái có thể cùng nói chuyện cũng không có, Mục Vũ ngươi nếu như hiện tại thề chết hiệu trung với ta, nên nhớ, không phải Đoạn thị! Ngươi tương lai có một tia cơ hội trở thành Phong Vương cảnh!”.
Đoạn Ngọc thanh âm không lớn nhưng vang lên ở trong đầu Mục Vũ lại như tiếng chuông, vang đi vang lại để cho hắn bên tai có chút ù đi.

Quả thực mà nói thì Đoạn Ngọc ý nghĩ quá là kinh người, Phong Vương cảnh cường giả ah, liền cái này Thánh Nguyên Đế quốc cũng chỉ có mấy tôn, Đoạn Ngọc lại thể bồi dưỡng Mục Vũ hắn thành Phong Vương cảnh cường giả?
Này cho dù là một tia cơ hội thì cũng quá mức kinh hãi thế tục!
Ý nghĩ đầu tiên mà Mục Vũ nghĩ tới đó là Đoạn Ngọc mơ mộng viễn vông, nói ra cũng chỉ là lời nói vô căn cứ.

Thế nhưng lúc đối diện với Đoạn Ngọc ánh mắt thì Mục Vũ lại một lần nữa giật mình, hắn có cảm giác trong mắt Đoạn Ngọc không phải chỉ là đồng tử, bên trong đó giống như ẩn dấu vô cùng vô tận tinh thần, mà lại Đoạn Ngọc trong mắt không phải là mơ ước, ánh sáng kia lóe lên đó là tự tin, vô cùng tự tin!
Đoạn Ngọc chỉ là Thánh Nguyên Đế quốc Tứ Hoàng tử mà thôi, khả năng tranh đoạt Hoàng vị gần như không có, hắn lấy đâu ra tự tin bồi dưỡng bản thân trở thành Phong Vương cảnh cường giả? Mục Vũ nội tâm không ngừng tự hỏi.
“Ngươi hiện tại cũng không cần cho ta đáp án, Bản Hoàng tử cho ngươi thời gian suy nghĩ, cho đến khi ta đi ra ngoài trở về thì có thể trả lời cho ta”.

Đoạn Ngọc nhìn xem Mục Vũ trầm mặc xuống thì cũng nói thêm, nhàn nhạt để lại một câu liền quay người đi.
Kỳ thực Đoạn Ngọc có thể lựa chọn cái công công khác để thu làm thân tín nhưng hắn vị trí tại trong Hoàng cung này khá là mẫn cảm, yêu cầu đến một cái công công khác đến bên người sẽ gây nên một chút ánh mắt, tại giai đoạn này hắn cơ bản là không muốn cao điệu để người để ý.
Đổi lại thì Mục Vũ có thể được Nội các phân phó làm quản gia của hắn thì đã nói rõ thiên phú tất nhiên không sai, hôm nay hơn ba mươi, có thể tu luyện đến Luân Hải cảnh năm tầng đỉnh phong thì cũng đã nói lên điều này.

Mặt khác đó là người này tâm tư kín đáo, chuyện gì không nên hỏi thì tuyệt đối sẽ không mở miệng, từ lúc nhậm chức đến nay đều hoàn thành nhiệm vụ mà chưa một lần sai sót.
Chiêu thu Mục Vũ làm thủ hạ thân tín không những không gây nên chú ý mà còn là vì Đoạn Ngọc xem như hiểu rõ người này một chút, Đoạn Ngọc đã có ý tìm một cái người hầu thân cận thì hà tất phải bỏ gần tìm xa? Đoạn Ngọc cần chỉ là một cái thủ hạ có thiên phú, lại có thể vì hắn bán mạng là được rồi.
Về phần bồi dưỡng Mục Vũ trở thành Phong Vương cảnh cường giả cũng không phải Đoạn Ngọc nói khoác, hắn cảm giác chính mình gặp gỡ Lăng Vũ đã thay đổi rất nhiều thứ, tương lai của hắn sẽ không hạn chế bởi Phong Vương cảnh, hắn đi được sẽ càng xa!
“Điện hạ xin dừng bước!”.

Đoạn Ngọc đi chưa đủ ba bước thì phía sau đã vang lên tiếng của Mục Vũ.

Cước bộ tuy là dừng lại nhưng Đoạn Ngọc cũng không có quay đầu.
“Mục Vũ ta xin lấy tinh huyết làm dẫn phát thệ đời đời kiếp kiếp phục thị bên cạnh chủ nhân Đoạn Ngọc, như có lòng phản bội hay làm ra bất cứ chuyện gì tổn hại đến chủ nhận thì nhục thân tan vỡ, linh hồn chịu phải thiên lôi oách kích cho đến chết!”.

Mục Vũ quỳ xuống một chân trầm giọng nói..


Bình luận

Truyện đang đọc