LUÂN HỒI THƯƠNG ĐẾ



“Một cái biện pháp? Tiền bối là nói đến biện pháp giúp ta đột phá Luyện Thể mười tầng, đạt được Thiên kinh thừa nhận?”.

Đoạn Ngọc giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, ánh mắt sáng ngời nhìn Lăng Vũ hỏi.

Lăng Vũ tu vi sâu không lường được, càng là người hiểu biết sâu rộng, nói không chừng là có thể đưa ra được biện pháp giúp Đoạn Ngọc tu hành đến Luyện Thể mười tầng.
“Biện pháp là có, bất quá có thể đạt được Thiên kinh thừa nhận hay không thì còn phải xem ngươi tự thân tạo hóa”.

Lăng Vũ khẽ gật đầu nói.
“Còn mong tiền bối cáo tri”.

Đoạn Ngọc lập tức hướng Lăng Vũ chân dung thi lễ một cái cúi đầu cung kính hỏi.
“Cải tu! Tinh thần luyện thể thiên không thể giúp ngươi tu luyện đến Luyện Thể mười tầng, đạt được Thiên kinh thừa nhận thì cũng không có nghĩa những Luyện thể thiên khác không được”.

Lăng Vũ ngữ khí có phần trầm trọng đáp.
“Cải tu công pháp?”.

Đoạn Ngọc thân hình chấn động, ánh mắt tràn đầy khó tin ngẩng đầu lên nhìn Lăng Vũ.

Cải tu công pháp cũng không phải dễ dàng như thế, hắn tuy rằng mới tu luyện Tinh thần luyện thể thiên, cải tu công pháp cũng là dễ dàng nhất, thế nhưng muốn hắn từ bỏ trước đó thành tựu thì nói nghe dễ vậy sao?
“Không sai!”.

Lăng Vũ gật đầu.


“Còn nhớ Bản Tôn nói ngươi có sát khí tinh thuần sao? Bản Tôn vừa vặn có một thiên Luyện Thể pháp thích hợp với ngươi, cách chỗ này không xa càng là có một nơi thích hợp cho ngươi tu luyện môn Luyện Thể pháp này, chỉ cần ngươi có thể chịu đựng thì lấy ngươi vốn có nội tình, tu luyện tiến triển sẽ cực nhanh!”.
“Cho dù là phá lại lập nhưng lấy ngươi tiên thiên ưu thế, lại thêm chỗ kia hoàn cảnh thích hợp tu luyện Luyện Thể pháp kia, Bản Tôn suy đoán ngươi có thể trong vòng nửa năm trở lại Luyện Thể chín tầng, thậm chí là càng nhanh”.
Đoạn Ngọc nghe vậy thì có chút im lặng, cải tu công pháp dù sao cũng có phong hiểm, hắn hiện tại ở Luyện Thể cảnh đã không có khả năng đạt đến Luyện Thể mười tầng, không đạt được Thiên kinh thừa nhận nhưng vẫn có thể lựa chọn đột phá Mệnh Tuyền cảnh, thí luyện Tiên môn khảo hạch vẫn có nắm chắc.

Cải tu công pháp thì lại rất khó nói, thời gian còn lại cho hắn không nhiều, ai biết được hắn có thể hay không ở trong thời gian bốn tháng tu luyện lại được đến cảnh giới vốn có? Điều này nghe quả thực là quá mức dọa người đi?
Thế nhưng Đoạn Ngọc hắn cũng không phải kẻ ngu ngốc, tu hành võ đạo cũng như đạo lý xây tháp, chỉ có căn cơ nền móng càng vững chắc thì hắn ngày sau mới có thể leo lên được càng cao.

Nếu như hắn có thể tu luyện đến Luyện Thể mười tầng thì đánh đổi một số thứ cũng đáng giá.

Lăng Vũ giống như cũng thấy được Đoạn Ngọc phân vân nên cũng không nói thêm cái gì, chỉ là lẳng lặng đứng ở một bên chờ đợi Đoạn Ngọc lựa chọn.
“Tiền bồi, kính truyền cho ta Luyện Thể pháp!”.

Cuối cùng Đoạn Ngọc vẫn là cắn răng nói.
“Lựa chọn không sai!”.

Lăng Vũ cười nói.

“Luyện thể tuy rằng thấp cấp nhưng nó mới là cơ bản, ngươi ở Luyện Thể càng hoàn mỹ, tương lai cảnh giới cao hơn thu được sẽ càng nhiều”.
“Bản Tôn truyền cho ngươi là Tà tông Tu la luyện thể thiên, ngươi xác định muốn tu luyện?”.

Dừng lại một chút thì mới hỏi.

“Tu la luyện thể thiên?”.

Đoạn Ngọc nghe vậy liền giật mình, trong mắt đồng tử kịch liệt co lại.

Võ đạo thể giới có vô số Luyện Thể pháp nhưng mạnh nhất trong đó liền từ Tà tông cùng Tiên môn, mà lại chân chính đứng hàng Tà tông cùng Tiên môn liền cũng chỉ có mấy cái, Tu La tông vừa vặn chính là một cái, nó thực lực cùng nội tình vô cùng khủng bố.

Chưa chắc đã kém Tinh Thần tông.
“Thế nào? Ngươi tu luyện Tinh thần luyện thể thiên, về lý mà nói thì nên xem là Tiên môn đồ tử đồ tôn, cải tu Tu la luyện thể thiên có hay không cảm thấy xung đột?”.

Lăng Vũ cười nhìn Đoạn Ngọc hỏi.
“Pháp không phân tiên tà, thiện ác là do tâm!”.

Đoạn Ngọc không có chút nào suy nghĩ liền đáp.

Đây là do hắn từ trong rất nhiều thư văn rút ra một điều, Võ đạo thế giới rất nhiều tiên hiền cũng xem đó là chân lý.
“Ha ha, hay cho một câu ‘Pháp không phân tiên tà’!”.

Lăng Vũ bật cười nói.

“Tiểu tử ngươi ngộ tính không sai!”.


Nói đoạn thì hắn nụ cười trên mặt đột nhiên ngưng lại, ánh mắt hướng ra bên ngoài Tàng thư các hừ lạnh.

“Đến cũng thật nhanh!”.
“Ai?”.

Đoạn Ngọc giật mình, dĩ nhiên là không nhịn được mà buột miệng hỏi.
“Đã nói ngươi Đoạn thị Hoàng tộc không đơn giản, không nghĩ tới đúng là có Phong Hoàng viên mãn cường giả ẩn núp, thực lực như này đã có thể khiêu chiến Tiên môn Tà tông quyền uy”.

Lăng Vũ ánh mắt hiện lên tinh mang khẽ nói.
“Phong Hoàng viên mãn?”.

Đoạn Ngọc hít vào một ngụm khí lạnh, nội tâm một mảnh sợ hãi.

Thánh Nguyên Đế quốc sở hữu Phong Hầu cường giả đã là vương bài, một chút tin đồn nói Đoạn thị Hoàng tộc có thể chèn ép mấy cái đại thế gia khác làm Thánh Nguyên Đế tộc là vì Đoạn thị có một vị Phong Vương lão tổ, bây giờ trong miệng Lăng Vũ lại là Phong Hoàng viên mãn rồi?
Đúng thật như vậy thì hắn chỗ gia tộc, Đoạn thị Hoàng tộc quả thực là vô cùng không đơn giản, ẩn núp sâu đến chí cực.
“Đối phương hiện tại đã động thân, e là không được bao lâu sẽ đến chỗ này, Bản Tôn tàn niệm không tiện cùng hắn đối đầu, đối với ngươi chỉ hại mà không lợi”.

Đoạn Ngọc còn đang khiếp sợ thì Lăng Vũ nói.
“Tu la luyện thể thiên cùng một chút Võ đạo thế giới thường thức ta sẽ trực tiếp truyền vào ngươi trí nhớ, sau đó làm sao tu luyện chính là ngươi sự tình!”.

Trong lúc nói thì trên bìa sách chân dung tách ra một đạo kim quang dung nhập vào Đoạn Ngọc mi tâm.
“Mặt khác, Luyện Thể mười tầng, đạt được Thiên kinh thừa nhận đúng là phong quang vô hạn, thế nhưng đôi khi biết ẩn nhẫn, lưu lại cho mình át chủ bài mới có thể sống được càng lâu trong thế giới tàn khốc này, ngươi nếu như có thể đạt được thì cũng nên cẩn trọng”.
“Ầm!”.

Nói xong thì cũng không đợi Đoạn Ngọc kịp phản ứng thì trên tay “Võ đạo thế giới lục” đã đột nhiên phá toái hóa thành bụi bặm, trước mặt Đoạn Ngọc một cái hư thể hiện ra.


Người này hiển nhiên chính là Lăng Vũ tàn niệm.
“Tiểu tử, Bản Tôn đã phong ấn một phần truyền thừa trong Tử phủ của ngươi, nếu như ngươi có thể đột phá đạt đến Luyện Thể mười tầng, đạt được Thiên kinh thừa nhận, thì cái này phong ấn sẽ tự động mở ra.

Nếu như không được thì trừ khi ngươi đạt đến Bản Tôn độ cao, cái này phong ấn sẽ vĩnh viễn đóng lại”.

“Vù!”.

Còn không đợi Đoạn Ngọc phản ứng thì Lăng Vũ đã chủ động phi thân lên, hư ảnh ở trong nháy mắt rời xa Tàng thư các, xuất hiện lúc thì đã đứng ở phía trên không trung của Hoàng cung, hai tay để ở sau lưng đạm mạc nhìn về phía cách đó không xa một cái lục tuần lão giả đạp không mà đến.
“Đoạn thị ẩn dấu cũng sâu nha, ngươi khoảng cách đột phá Tôn Giả đã không xa”.

Lăng Vũ nhìn lão giả kia một chút, ánh mắt hiện lên một vòng kinh ngạc nói.
“Tại hạ Đoạn Trường Sinh, không biết các hạ đêm khuya đến ta Đoạn thị Hoàng tộc lãnh địa làm cái gì?”.

Đoạn Trường Sinh đúng là Đoạn thị Hoàng tộc cường giả mạnh nhất, hắn lúc này có chút nhìn không thấu trước mặt Lăng Vũ nên cũng không lập tức lao lên công kích, ngữ khí có phần khách khí hỏi.
“Bản Tôn nói ta vốn đã ở đây từ rất lâu, ngươi tin sao?”.

Lăng Vũ cười nhạt hỏi lại.

Trong lúc hỏi thì cũng âm thầm dò xét Đoạn Trường Sinh, không có gì ngoài ý muốn, Đoạn Trường Sinh trong vòng mười năm là có thể đặt chân Tôn giả cảnh.
“Bản Tôn? Ngươi là Tôn Giả?”.

Đoạn Trường Sinh đồng tử co rụt, ngữ khí có chút lạnh lẽo hỏi lại.

Lời nói bên trong dĩ nhiên là không có chút nào sợ hãi Tôn Giả xưng hào..


Bình luận

Truyện đang đọc