MẠC VƯƠNG XIN GIỮ LIÊM SỈ!!


...Về đến phòng...
Bạch Tử Lệ buồn bã ngồi thu mình vào một góc phòng,không hiểu sai mình lại có thể hậu đậu như vậy chứ.

Nhìn vẻ mặt của cô giáo đã biết là thất vọng về mình đến nhường nào rồi.

Tập luyện suốt gần 2 canh giờ khiến cho chân Bạch Tử Lệ khá đau, đi thêm giày khá chật với mình nên nó đã sưng đỏ lên rồi, Bạch Tử Lệ xoa nhẹ để cho nó đỡ đau hơn nhưng có vẻ cách này không hiệu quả cho lắm.

A Vân thấy chủ tử của mình như vậy liền nhanh trí lấy một ít nước ấm để chủ tử mình ngâm chân, mong chủ tử đỡ hơn phần nào.

Thực sự khi nhìn thấy Bạch Tử Lệ cố gắng xong rồi lại thất bại dù đôi chân có sưng đỏ nhưng không hề kêu than một câu khiến cho A Vân chạnh lòng, muốn giúp nhưng không được.

Một lúc sau, A Vân mang một thau nước nóng đến chỗ Bạch Tử Lệ rồi nhẹ nhàng nói
- “Hoàng tử phi, nô tỳ mang cho người một ít nước ấm ngâm chân cho đỡ đau.

Người đừng buồn nữa, còn nhiều thời gian để người luyện tập mà, hôm nay người đã làm tốt rồi”
- “Ta thực sự làm tốt sao? Nhưng ta thấy cô giáo thất vọng lắm mà...”
- “Không đâu ạ.

Người đang làm rất tốt đó ạ.


Chỉ cần người cố gắng thêm một chút nữa là có thể làm được thôi ạ.

Giờ thì người đặt chân vào đây đi ạ, để nô tỳ xoa bóp cho người”
Bạch Tử Lệ nghe thấy những lời động viên của A Vân, Bạch Tử Lệ như có thêm sức mạnh, quyết tâm cố gắng luyện tập thật chăm chỉ để có thể vượt qua các lễ nghi rườm rà này.

A Vân thấy chủ tử mình như vậy cũng thấy vui lây, thầm mong Bạch Tử Lệ không vì chuyện này mà cứ buồn bã như vậy, sẽ không tốt cho sức khỏe mà như thế nhan sắc cũng đi xuốn theo mất.

A Vân không muốn nhìn thấy một người xinh đẹp như thế này lại xuống sắc đâu.

Sau đó, Bạch Tử Lệ lại vui vẻ trở lại, ngồi hỏi thăm về gia cảnh cũng như hỏi chính A Vân luôn, Bạch Tử Lệ muốn hiểu thêm về A Vân để có chuyện gì còn có thể chia sẻ với nhau, giúp đỡ nhau trong lúc khó khăn nữa.

A Vân cũng theo ý của chủ tử mình là trả lời tất cả câu hỏi mà Bạch Tử Lệ đưa ra, vì nó cũng không phản cảm hay là cố tình soi mói đời tư thế nên A Vân chấp nhận trả lời hết tất cả luôn.

Một chủ một tớ cứ thế mà ngồi tâm sự cho đến gần tới giờ ăn trưa mới ngừng lại
...Phòng ăn...
Bạch Tử Lệ dù không muốn ăn cùng Mạc Chi Dương nhưng vẫn phải ăn cùng vì đó là quy tắc rồi.

Nhưng chân của Bạch Tử Lệ vẫn còn đau nên việc đi lại có hơi khập khiễng và rất chậm, cần người dìu đi mới có thể đi nhanh hơn một tý.

Mạc Chi Dương đang ngồi chờ Bạch Tử Lệ đến, khi cánh cửa vừa mở ra, ngay lập tức ánh mắt hướng về phía Bạch Tử Lệ đang bước vào bên trong.

Hình như dáng đi có vẻ không ổn cho lắm, sao Bạch Tử Lệ lại đi khập khiễng như vậy? Mạc Chi Dương nhớ là hôm nay là buổi tập luyện về lễ nghi đầu tiên của Bạch Tử Lệ, có vẻ như là tập quá sức nên dẫn đến đau chân rồi.

Bạch Tử Lệ từ từ tiến lại chỗ ghế ngồi của mình rồi ngồi xuống, sự mệt mỏi hiện lên trên khuôn mặt của Bạch Tử Lệ, có vẻ đi từ chỗ cung của Bạch Tử Lệ đến đây khá vất vả rồi
- “Ngươi bị sao vậy?”
- “Ta...!Ta chỉ là bị ngã thôi ấy mà.

Ngài không cần phải lo đâu”
- “Ngươi đừng nói dối.

Mau nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là bị làm sao?”
- “Ta...!Thì ta luyện tập quá sức nên chân nó sưng lên thôi.

Chứ không có gì cả đâu”
Bạch Tử Lệ vừa nói vừa nhìn Minh Hạ vì sợ Mạc Chi Dương sẽ trách mắng Minh Hạ rồi Minh Hạ lại làm hại người khác và trong đó có cả bản thân mình.


Mạc Chi Dương thấy Bạch Tử Lệ nói thế thì cũng cho qua, chỉ dặn dò là lần sau nhớ giữ sức, đừng có cố quá không lại bị thương rồi cũng chú tâm vào ăn.

Bạch Tử Lệ không thấy Mạc Chi Dương nói gì cũng tập trung vào ăn.

Sau khi ăn xong, Bạch Tử Lệ có vẻ như không muốn đi về phòng cho lắm, vì đường từ đây về đến cung của Bạch Tử Lệ khá xa thêm cái chân đau nữa nên Bạch Tử Lệ không muốn đi chút nào.
- “Sao vậy? Chưa về sao?”_Mạc Chi Dương thấy Bạch Tử Lệ vẫn ngồi ở đấy liền hỏi
- “Ta đang no nên muốn nghỉ ngơi một tý.

Ngài cứ về trước đi ạ, không phải lo cho ta đâu”
- “Có phải vì chân ngươi đang đau đúng không?”
- “Ta...”
- “Ngươi về phòng ta nghỉ ngơi đi.

Phòng ta cũng gần đây, ta sang thư phòng ngủ cũng được”
- “Không không không.

Ta không cần đâu ạ, ta có thể tự về được”
- “Đây là lệnh.

Cấm cãi”
Mặc dù Bạch Tử Lệ muốn trốn tránh nhưng Mạc Chi Dương đã nắm được thóp nên đã dùng quyền để sai người đưa Bạch Tử Lệ về phòng của mình.

Bạch Tử Lệ cũng không thể chối cãi mà nghe theo lời của Mạc Chi Dương, đi theo cung nữ để dẫn về phòng Mạc Chi Dương.


Đúng là nó gần thật, đi một lúc là đến nơi.

Cung nữ mở cửa cho Bạch Tử Lệ vào phòng, Bạch Tử Lệ khập khễnh bước vào bên trong, nhìn căn phòng còn tráng lệ hơn cả mình, Bạch Tử Lệ trầm trồ ồ lên một cái.

Nhưng Bạch Tử Lệ vẫn cảm giác có gì đó có sự trống trải trong này, nó to thật, nó đẹp thật nhưng nó gợi cho người khác khi bước vào căn phòng này là sự cô đơn, tĩnh lặng...!Bạch Tử Lệ tiến đến chiếc giường to lớn trước mặt rồi nằm chỉ một góc nhỏ, lấy chăn cuộn lại, thu mình ở một góc giường, dường như Bạch Tử Lệ không quen với điều này
- *Cảm giác thật lạ...!Mình cứ thấy nó trống trải kiểu gì ý.

Không biết ngài ấy có về đây để nghỉ ngơi không? Thư phòng có chỗ ngủ sao?*
- *Haiz...!Không biêt chân có khỏi để mai học lễ nghi không nữa.

Mai mình phải quyết tâm qua được bài này, mình phải cố gắng chăm chỉ hơn nữa mới được.

Tất cả vì tương lại tươi sáng của mình.

Cố lên Bạch Tử Lệ, ngươi làm được mà!*
Bạch Tử Lệ tự an ủi mình, quyết tâm vượt qua được tất cả.

Sau khi nằm một lúc thì bắt đầu lom dim rồi chìm trong giấc ngủ mà không biết có một người nào đó đang nhìn chằm chằm về phía mình....


Bình luận

Truyện đang đọc