MẠC VƯƠNG XIN GIỮ LIÊM SỈ!!


Bạch Tử Lệ vì khá mệt nên đã đi về lều nghỉ ngơi trước, vừa vào đã thấy bên trong được sắp xếp cực kì ngăn nắp, gọn gàng, có đầy đủ giường cho hai người nằm luôn.

Công nhận lều của hoàng tử có khác, nhìn đẹp hơn hẳn, nhưng Bạch Tử Lệ lại không để tâm chuyện đó lắm, chuyên bây giờ là phải nghỉ ngơi để mai xuất phát sớm.
Đêm cũng đã khuya mà vẫn chưa thấy Mạc Chi Dương về, Bạch Tử Lệ đã ngồi đợi từ lâu nên đã thấm mệt mà dần dần ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Mạc Chi Dương đi về thì thấy Bạch Tử Lệ đã thiếp đi từ khi nào rồi, đã vậy còn không cả đắp chăn nữa, buổi tối ở trên vùng hoang mạc này xuống rất mạnh nên có thể rất lạnh, vậy mà Bạch Tử Lệ không đắp chăn mà còn nằm phơi ra đấy, nhỡ ốm thì sao.
Mạc Chi Dương lại gần, sửa tư thế cho Bạch Tử Lệ rồi nhẹ nhàng đắp chăn cho, còn mình thì ra lấy một ít sách ra đọc, tiện thể nghiên cứu bản đồ về địa hình mà sắp tới bọn họ phải chiến đấu để cho ra một kế hoạch thuận lợi nhất.
Mạc Chi Dương về muộn là mải bàn chuyện với tướng quân, bàn về kế hoạch đối phó với quân địch rồi nâng cao thể chất cho binh lính luôn, rồi tính kế để thăm dò bên địch,…rất nhiều việc cần phải triển khai nên Mạc Chi Dương có về muộn một chút
- “Ưm…Ngài về rồi sao?”_Bạch Tử Lệ líu díu mở mắt ra nhìn, vẫn còn đang mớ ngủ
- “Ừm, ta vừa mới về.


Em ngủ thêm đi, ngủ một lát nữa rồi chúng ta cùng đi”_Mạc Chi Dương yêu chiều xoa đầu Bạch Tử Lệ, dịu dàng nói
- “Ngài cũng nghỉ ngơi đi, hôm nay ngài cũng vất vả rồi mà.Ngài ngủ với em đi”
Bạch Tử Lệ làm nũng ôm lấy vòng eo săn chắc của Mạc Chi Dương rồi gác đầu lên đó, tuy rất buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng khuyên Mạc Chi Dương đi ngủ, nếu Bạch Tử Lệ không làm như vậy thì chắc chắn Mạc Chi Dương sẽ thức xuyên đêm cho mà xem.

Mạc Chi Dương đang định nghiên cứu xuyên đêm nhưng khi nghe Bạch Tử Lệ nói thì đành buông xuôi, đặt quyển sách bên cạnh rồi dịch xuống, ôm lấy Bạch Tử Lệ vào lòng.

Bạch Tử Lệ sau khi cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, bất giác mỉm cười, dụi đầu vào người Mạc Chi Dương rồi ngủ say, Mạc Chi Dương thấy vậy cũng bất lực trước sự đáng yêu này.

Thôi thì nằm nghỉ một chút rồi dậy cũng được, phải đi thăm dò địa hình nơi này đã chứ không là sẽ thua trận mất thôi.
…Tờ mờ sáng hôm sau …
Bạch Tử Lệ đang ngủ thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài nên đã tỉnh dậy và đi ra xem, đã thấy mọi người đã dậy từ khi nào rồi, và đang dọn dẹp để chuẩn bị khởi hành.

Một binh lính thấy vậy liền ra hỏi thăm Bạch Tử Lệ như hôm qua giường có cứng quá không rồi ngủ có ngon không, có thấy bất tiện gì không, Bạch Tử Lệ mỉm cười rồi cũng phụ giúp bọn họ dọn dẹp đồ đạc để nhanh chóng có thể di chuyển.
Mạc Chi Dương đang dọn dẹp hộ mọi người thì thấy Bạch Tử Lệ vác một mấy thanh gỗ lớn cùng một lúc liền há hốc miệng ra, mấy thanh gỗ đó ít nhất cũng phải tầm hơn 20 cân vì nó vừa to lại còn dài, mà Bạch Tử Lệ bê nhẹ hều khiến ai nấy ở đó cũng ngạc nhiên, bao gồn cả tướng quân.

Họ không ngờ nhị hoàng tử phi lại khỏe như vậy
- “Lệ Lệ à, em vác như vậy có đau không vậy? Hay để ta cầm hộ cho một ít”

- “Dạ không cần đâu ạ.

Em hoàn toàn ổn, nó nhẹ mà”
- “À Ừm…”
- *Em ấy khỏe thật đó, nhưng miễn sao trên giường mình khỏe hơn em ấy là được rồi*_Mạc Chi Dương đắc ý thầm nghĩ
Rất nhanh chóng, đoàn quân tiếp tục di chuyển, Bạch Tử Lệ lần này muốn đi riêng nên Mạc Chi Dương đã cho người lấy ngựa cho Bạch Tử Lệ.

Bạch Tử Lệ lần đầu tiên tự cưỡi ngựa nên có hơi bỡ ngỡ nhưng rất nhanh sau đó đã học được, trên đường đi, thi thoảng Bạch Tử Lệ có xuống bên dưới để hỏi thăm xem mọi người có mệt không, cần gì thì để mình lấy cho nhưng tất cả đều mỉm cười và từ chối.

Bạch Tử Lệ thấy vậy cũng không nói gì thêm nữa, cũng không làm phiền họ nữa, chạy lên chỗ Mạc Chi Dương đưa một ít nước cho
- “Ngài uống đi.


Từ vừa nãy đến giờ ngài chưa uống tý nước nào đâu”
- “Ừm, được thôi.

Cảm ơn em”
Mạc Chi Dương nhìn thấy Bạch Tuyết đổ hết mồ hôi ra, với thời tiết nóng nực như thế này thì Mạc Chi Dương sợ Bạch Tử Lệ bị choáng nên đã lấy một cái ô ra che cho Bạch Tử Lệ.

Bạch Tử Lệ thấy vậy liền mỉm cười hạnh phúc, cưỡi ngựa gần với Mạc Chi Dương hơn, hai người cứ vậy mà nhìn nhau rồi mỉm cười.

Không quan tâm thuộc hạ đằng sau bị nhồi cả đống cơm chó….


Bình luận

Truyện đang đọc