MẠC VƯƠNG XIN GIỮ LIÊM SỈ!!


…Trên đường đi về…
Bạch Tử Lệ vì vẫn chưa quen với việc đi xe ngựa nên đã ói lên ói xuống không biết bao nhiêu lần, Mạc Chi Dương thấy vậy liền lo lắng mà vuốt lưng cho Bạch Tử Lệ.

Bạch Tử Lệ sau khi đã ổn định hơn thì cũng đã mệt mỏi mà thiếp đi, Mạc Chi Dương ôn nhu ôm Bạch Tử Lệ lên người mình, nhẹ nhàng hôn lên trán.

Thật ra, Mạc Chi Dương biết trong rượu có độc rồi, tuy không ngửi được mùi nhưng chỉ cần nhìn biểu cảm của hoàng thượng là biết, nhưng Mạc Chi Dương vẫn uống, xem xem phản ứng Bạch Tử Lệ ra sao.
Đúng như trong dự đoán của Mạc Chi Dương, Bạch Tử Lệ nhất quyết không cho Mạc Chi Dương uống chén của mình, Mạc Chi Dương còn cảm nhận được Bạch Tử Lệ dường như đã âm thầm sử dụng phép thuật để giải độc cho mình.

Điều đó khiến Mạc Chi Dương vui lắm, đã vậy còn giúp Mạc Chi Dương thoát khỏi ải phải đi ra chiến trường.

Tuy là thoát được cái này thì chắc chắn không thoát được cái khác, Mạc Chi Dương thấy Bạch Tử Lệ đã bị hoàng hậu nhắm trúng rồi, không biết bà ta đang suy nghĩ kế hoạch gì để hãm hại Bạch Tử Lệ nhưng Mạc Chi Dương nhất định không để bà ta đụng đến một cọng tóc của Bạch Tử Lệ
- *Lệ Lệ, em yên tâm.

Em đã bảo vệ ta, lần này ta sẽ bảo vệ em*

Về đến cung
Vì đường tới hoàng cung khá xa nên đến tầm nửa chiều bọn họ mới về đến nơi, Bạch Tử Lệ vẫn ngủ ngon trong vòng tay ấm áp của Mạc Chi Dương.

Vừa mới đưa Bạch Tử Lệ vào phòng nghỉ ngơi thì Thất Vĩnh từ đâu đi tới, nói nhỏ gì đó vào tai Mạc Chi Dương, sau khi nghe xong, sắc mặt Mạc Chi Dương lập tức thay đổi, tay vẫn đắp nốt chăn lên cho Bạch Tử Lệ rồi rời đi ngay lập tức.

Có vẻ như là chuyện gì cấp bách nên Mạc Chi Dương mới như vậy.
Hai người cùng đi tới tầng hầm bí mật – nơi nhốt Minh Hạ, vừa đi xuống, mở toang cửa ra thì không thấy Minh Hạ đâu, mà dưới đất có một lỗ hổng lớn ở góc phòng, có vẻ như đã trốn thoát bằng cách này.

Mạc Chi Dương thấy vậy liền cho tất cả người đi tìm kiếm Minh Hạ, nếu ai tìm được sẽ treo thưởng số tiền rất lớn, tất cả binh lính, người hầu khi nghe thấy vậy, hai mắt sáng rực, hứng khởi bắt đầu đi tìm Minh Hạ, vì sao Mạc Chi Dương lại không bỏ qua cho Minh Hạ? Bởi vì nếu Minh Hạ thoát ra ngoài thì chắc chắn sẽ quay lại để trả thù Bạch Tử Lệ, vì vậy phải giải quyết triệt để chuyện này
- *Không thể để em ấy gặp nguy hiểm lần nào nữa cả.

Bây giờ phải giải quyết triệt để không cô ta lại hợp tác với ai hãm hại em ấy thì mình sợ không thể trở tay kịp được.

Sự an toàn của em ấy phải đặt lên hàng đầu*
Giờ
Bạch Tử Lệ cuối cùng cũng tỉnh dậy sau cơn say miên man, đang ngơ ngác thì Mạc Chi Dương đã kéo Bạch Tử Lệ vào lòng ôm khi nào rồi.

Bạch Tử Lệ vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn nên ngơ ngác nhìn lên, khi thấy Mạc Chi Dương đang mỉm cười với mình liền bất giác nở nụ cười hạnh phúc, lúc nào cũng vậy, hễ Bạch Tử Lệ tỉnh dậy là Mạc Chi Dương đã ở bên cạnh rồi
- “Em dậy rồi sao? Ngủ ngon không em?”
- “Dạ ngủ ngon lắm ạ.

Ngài đang làm gì vậy ạ?”
- “Ta đang đọc sách, em muốn đọc không?”_Mạc Chi Dương yêu chiều xoa nhẹ lên mái tóc rối vì vừa mới ngủ dậy của Bạch Tử Lệ
- “Ưm…Em không đọc đâu.


Em đói rồi…”_Bạch Tử Lệ thỏa mãn dụi đầu vào bộ ngực săn chắc của Mạc Chi Dương
- “Để ta cho người mang đồ ăn đến nhé?”
- “Dạ vâng ạ”
Trong lúc chờ đợi, Bạch Tử Lệ liên tục bóp nắn bộ ngực săn chắc đang được phơi bày trước mặt mặt của mình, thích thú trêu đùa hai nhũ hoa khiến cho Mạc Chi Dương khó chịu mà nhíu mày.

Nhìn xuống thì thấy bé con nhà mình đang nghịch ngợm ngực mình kèm theo với một bộ mặt cực kì thỏa mãn ấy, khiến cho Mạc Chi Dương nổi hứng lên trêu chọc.

Bắt lấy cái tay đang nghịch ngợm ấy ra rồi đưa lền gần miệng liến nhẹ vào ngón út một cái, Bạch Tử Lệ bị hành động của Mạc Chi Dương làm cho giật mình
- “Ah…Ngài…Ngài đang làm cái gì vậy?”
- “Hửm? Cái này ta phải hỏi em chứ? Em đang nghịch cái gì vậy?”
- “Em…Em…Em kiểm tra xem ngực ngài có rắn chắc hay không mà thôi.

Ngài không cho em sờ sao?”
- “Có…Nhưng mà em biết mình đã phạm sai lầm gì không?”
- “Sai lầm?”
- “Đúng vậy, một sai lầm rất nghiêm trọng”
Bạch Tử Lệ vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì tay Mạc Chi Dương cần lấy tay Bạch Tử Lệ rồi đưa xuống phía dưới của mình.


Nó đang hưng phấn lên từ khi nào rồi, lại còn rất nóng nữa chứ.

Bạch Tử Lệ hiểu ý Mạc Chi Dương muốn làm gì liền rút tay lại, định chạy trốn nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Mạc Chi Dương đã nhanh tay hơn, lật người Bạch Tử Lệ, đè xuống…
- “Dương Dương à…Em…Em không thể làm nữa đâu, em mệt lắm rồi…Dương Dương…”
- “Hửm? Em quyến rũ ta, bây giờ bên dưới ta hưng phấn lên rồi.

Bây giờ em định cuối bỏ trách nhiệm sao?”
Sau khi nghe xong, sắc mặt Bạch Tử Lệ tái mét lại, miệng nhỏ tha thiết cầu xin Mạc Chi Dương nhưng Mạc Chi Dương làm gì có nghe.

Bà bọn họ lại có một buổi ân ái mặn nồng từ chiều tới sáng hôm sau….


Bình luận

Truyện đang đọc