MẠC VƯƠNG XIN GIỮ LIÊM SỈ!!


Hôm nay Bạch Tử Lệ được cho nghỉ ngơi, việc Bạch Tử Lệ trúng thuốc ngủ Mạc Chi Dương đã sai Thất Vĩnh đi tìm hung thủ thực sự.

Bạch Tử Lệ cũng chẳng biết làm gì, chỉ ngồi trong thư phòng cùng Mạc Chi Dương đọc sách mà thôi, nhưng ngồi mà cứ có cảm giác có ai đang nhìn mình vậy.

Bạch Tử Lệ quay ra thì vẫn thấy Mạc Chi Dương ngồi tập trung làm việc nhưng đến khi quay lại để đọc sách thì lại có cảm giác ai đơ cứ nhìn chằm chằm mình vậy.
Thì đúng là như vậy, Mạc Chi Dương đang nhìn chằm chằm vào Bạch Tử Lệ rồi ngồi suy nghĩ cái gì đó.

Tôi hôm trước, Mạc Chi Dương muốn vào phòng nói chuyện với Bạch Tử Lệ nhưng A Vân nhất quyết không cho vào, nghĩ rằng Bạch Tử Lệ mệt nên đã không làm phiền nữa mà đi về, đợi sáng mai rồi hỏi.

Nhưng cho tới sáng, qua cả giờ ăn sáng rồi mà vẫn chưa thấy Bạch Tử Lệ ra, Mạc Chi Dương thấy làm lạ nên đã nhờ Thất Vĩnh dụ A Vân đi ra chỗ khác, còn mình thì đi vào xem thử.
Ai ngờ, Mạc Chi Dương có chìa khóa của phòng Bạch Tử Lệ nên khe khẽ mở cửa, vừa mới mở hé cửa thì đã thấy một cảnh tượng rất kinh hoàng.

Đó là Bạch Tử Lệ với mái tóc trắng, kèm cả chiếc sừng dài, đang ngồi ở giữa căn phòng, xung quanh đó bao bọc bởi một luồng ánh sáng màu vàng đang lơ lửng quanh đó.

Sau đó là một trận mưa đổ xuống, Mạc Chi Dương chắc chắn trận mưa này do Bạch Tử Lệ làm ra.


Vậy là những lời đồn đại đó là đúng, Bạch Tử Lệ chính là Bạch Dương - có phép thuật trong mình.
- *Cậu ấy… Có… Có phép thuật thật kìa… Phép thuật là từ chiếc sừng sao?*
- *Nếu mà mình có chiếc sừng đó thì sao? Thì mình sẽ có phép thuật sao? Mà có phép thuật thì mình có thể trả thù được cho mẹ sao? Hah… Vậy thì mình sau này sẽ làm cậu ấy yêu mình, say mê mình, rồi mình sẽ lén lút lấy chiếc sừng ấy đi…*
- *Lúc đó mình sẽ có được phép thuật và sẽ trả thù cho mẹ.

Diễn thôi nào~*
Và đúng lúc sau, Bạch Tử Lệ đã ngất vì quá mệt, trở lại hình dạng con người, Mạc Chi Dương nhân cơ hội đó đi vào rồi đưa Bạch Tử Lệ đi, khóe miệng chếch lên, nở một nụ cười đắc ý.

Và sau đó, Mạc Chi Dương cũng phát hiện được có ai đã cố ý bỏ thuốc ngủ vào trong đồ ăn của Bạch Tử Lệ, khiến Bạch Tử Lệ ra nông nỗi này
…Quay lại thực tại …
Mạc Chi Dương vẫn đang nhìn chằm chằm vào Bạch Tử Lệ rồi suy nghĩ mà không biết Bạch Tử Lệ tiến sát lại gần nhìn chằm chằm vào mình từ khi nào rồi.

Bạch Tử Lệ bây giờ mới biết cái người nhìn mình lại là Mạc Chi Dương, hình như đang suy nghĩ cái gì quan trọng lắm vì còn chẳng nhìn thấy Bạch Tử Lệ đang đứng trước mặt nhìn luôn mà.

Khi Bạch Tử Lệ cất tiếng gọi thì lúc này, Mạc Chi Dương mới hoàn hồn trở lại, khi nhìn thấy bản mặt được phòng to của Bạch Tử Lệ, Mạc Chi Dương đã giật mình.
- “Ngươi… Ngươi làm trò gì vậy?”
- “Ngài nhìn ta làm gì? Ta không thoải mái chút nào cả”_Bạch Tử Lệ bĩu môi nói
- “Ta làm ngươi khó chịu sao? Ta xin lỗi.

Ngươi chán sao?”
- “Đúng vậy, ở đây chán quá.

Ta không biết dân làng đã có thể trồng lại lúa được chưa?”
- “Với thời tiết mưa hiếm gặp như thế này thì ta nghĩ bọn họ sẽ làm được thôi.


Ngươi giỏi lắm, nhờ ngươi mà dân làng được cứu rỗi”
Mạc Chi Dương dịu dàng xoa đầu và khen Bạch Tử Lệ, lần đầu tiên Bạch Tử Lệ được khen như vậy nên cũng vui lắm, mặt đỏ hết cả lên, ngại ngùng cúi gằm mặt xuống.

Nhưng Bạch Tử Lệ chợt nhận ra, nếu mà Mạc Chi Dương nói là vào đã thấy Bạch Tử Lệ ngất đi, vậy không biết Bạch Tử Lệ đã trở lại hình dáng con người chưa hay là vẫn ở hình dạng nửa người nửa thú ấy.
Vừa nghĩ đến, Bạch Tử Lệ hoảng hốt quay ra nhìn chằm chằm vào Mạc Chi Dương, Mạc Chi Dương khó hiểu nhìn lại Bạch Tử Lệ, chả nhẽ Bạch Tử Lệ phát hiện gì rồi sao? Sao lại nhìn Mạc Chi Dương như vậy chứ? Mồ hôi bắt đầu rơi xuống, Mạc Chi Dương bây giờ cảm thấy căng thẳng vô cùng, lo sợ rằng Bạch Tử Lệ sẽ phát hiện ra kế hoạch của mình mất.

Lúc này, Bạch Tử Lệ mở miệng nói, cảm giác hồi hộp tăng đến đỉnh điểm
- “Nhị hoàng tử, lúc mà đi vào phòng của ta ý, ngài có thấy gì bất thường không?”
- “Ta không có! Lúc vào ta chỉ thấy ngươi nằm dưới đất thôi.

Rốt cuộc ngươi ngủ kiểu gì mà lăn cả xuống giường vậy?”_Đầu Mạc Chi Dương lập tức nhảy số để trả lời câu hỏi của Bạch Tử Lệ
- “Ta… Ờm thì ta chắc ngủ ngon quá nên không biết ấy mà.”_Bạch Tử Lệ cũng chột dạ nói
- “Nhưng ngủ ngon thì ít nhất cũng thấy đau chứ? Hay ngươi lại làm gì trong đấy mà giấu mọi người? Hửm? Ngươi cũng biết tính của ta mà… Không được phép nói dối đâu”
Mạc Chi Dương nhân cơ hội đó để chèn ép lại Bạch Tử Lệ, quả thật cách này có hiệu quả thật, Bạch Tử Lệ bắt đầu ấp a ấp úng không dám nói ra, đang tìm lý do để che đậy phép thuật của mình.

Mạc Chi Dương biết Bạch Tử Lệ đang nói dối mình nhưng cũng không tức giận vì chính Mạc Chi Dương cũng như vậy.

Bạch Tử Lệ sau một lúc suy nghĩ thì nói rằng mình đã bị trúng thuốc ngủ thì làm sao biết được đau đớn là gì, vì trúng thuốc rồi chỉ có thể ngủ triền miên mà thôi, không biết một cái gì cả.
Thấy Mạc Chi Dương gật đầu có vẻ chấp nhận, Bạch Tử Lệ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí hai người lại trở nên tĩnh lặng như lúc đầu vậy.


Bạch Tử Lệ định quay trở về chỗ mình đọc sách thì bị cánh tay của Mạc Chi Dương kéo lại, khiến Bạch Tử Lệ ngã vào lòng Mạc Chi Dương, hai đôi mắt lần nữa lại dán chặt vào nhau, cánh tay Mạc Chi Dương ôm trọn vòng eo nhỏ của Bạch Tử Lệ
- *Eo cậu ấy nhỏ quá… Có vẻ hơi gầy rồi! Phải vỗ béo lên mới được, sau này diễn phải ôm nữa.

Mà như thế này ôm chả thích gì cả*
- “N-Nhị hoàng tử… Ngài…ngài bóp eo ta làm cái gì vậy ạ? Đau…”
- “Ah…Ta xin lỗi.”
Thấy Bạch Tử Lệ kêu đau, Mạc Chi Dương lập tức bỏ tay ra, mặt hai người bỗng chốc đỏ lên, Mạc Chi Dương cũng không hiểu vì sao mình lại làm như vậy nữa, có vẻ trong vô thức đã làm như thế.

Lén nhìn Bạch Tử Lệ, thấy Bạch Tử Lệ cũng đang đỏ mặt, Mạc Chi Dương liền cười gian, thế thì thuận theo chiều gió vậy.

Trong lòng lại nổi hứng muốn trêu chọc con người này.

Nghĩ là làm, Mạc Chi Dương lập tức trêu Bạch Tử Lệ….


Bình luận

Truyện đang đọc