MÃI MÃI YÊU NÀNG


hôm sau y xuất phát lên đường trong trạng thái đau nhứt và mệt mỏi.
Nàng thức dậy chỉ thấy bên cạnh trống vắng thì cười nhẹ.

Lại thấy trên bàn để sẵn thức ăn còn nóng hổi thì biết y cũng vừa mới đi.

Nàng nhanh ngồi dậy rửa mặt rồi tới bàn ngồi ăn.

Thì Long Dạ Trạch tới.

Vừa chạy vào đã nháo lên.
"Tỷ tỷ!".

Nàng đang ăn thì khó chịu buông đũa xuống nói.
"Có biết đang làm phiền người khác không hả?".
"Xin lỗi tỷ tỷ!".

Long Dạ Trạch gãy đầu cười chừ.
"Ngồi đi?".
Long Dạ Trạch vâng lời ngồi xuống rồi ngó nghiêng ngó dọc thấy thiếu bóng một người thì nhìn nàng hỏi.
"Ủa sao không thấy nhị ca?".
"Đi rồi!".
"Đi rồi!!!".

Long Dạ Trạch ngạc nhiên.
"Phải".
"Vậy huynh ấy đi đâu?".
"Đệ ấy không nói, chỉ nói tới sinh thần ta sẽ về".

Nghe vậy cậu cũng im lặng.
Một lúc sau Hàn Bạc chạy vào nói.
"Bẩm điện hạ.

Bệ hạ mời người".
"Ừm ta biết rồi".
Càng Đức điện
"Hôm này các người bàn việc rồi kêu ta tới làm gì?".

Yên Nhiên hỏi
"Thì có chuyện cần nàng".

Thiên đế vỗ về bà.
"Được rồi nói đi".

Thiên Thu lên tiếng.
"Thì là về chuyện Minh Nguyệt Trường Hà!".

Tây đế nói.

"Các người tin nó có thật sao?".

Cầm Ngọc nói.

Thần đế cũng trả lời.
"Gần đây đã lộ ra tin đồn Hà Nguyệt kiếm suất hiện rồi".
"Ta nghe nói Trường Minh kiếm và Hà Nguyệt kiếm có thể điều khiển linh thú".

Viêm đế nói.
"Ý chàng nói nếu kẻ nào có được một trong hai hãy cả hài đều có thể tự ý điều khiển tất cả linh thú".

Diệp Thi hỏi.
"Phải!".

Viêm đế gật đầu.
"Nhưng các người đừng quên Trường Minh kiếm năm xưa xuất hiện cũng có tìm được đâu".

Cầm Ngọc nói.
"Vậy nên mới phải tìm Hà Nguyệt kiếm".

Thần đế khẳng định nói.
"Nè, Huyền Ninh đế ông không nói gì sao?".

Cầm Ngọc nhìn Huyền đế nãy giờ im lặng.

Nghe Cầm Ngọc hỏi ông mới trả lời.
"Ta không tin nó có thật!".
"Hửm!".
"Chừng nào ta tận mắt chứng kiến ta mới tin".
"Ồ ông đang nhắc đến Cố hoàng hậu của mình sao".

Yên Nhiên cười nhạt nói.
"Bà...".

Huyền đế tưk giận thì Thiên giải vây.
"Thôi được rồi có gì từ từ nói, đừng nóng"
"Hứ!".
"Mà tôi nhớ không nhầm Huyền Long của ông có thể cảm nhận được hai thanh kiếm đó".

Thiên Thu nói.
"Đúng nhưng mấy nhi tử của tôi không ai sở hữu được nó cả".
"Ông đùa à!".

Các đế hậu ngạc nhiên.
"Ờ....thì...".Đột nhiên bên ngoài có người đi vào.
"Bẩm bệ hạ, Trưởng công chúa tới".

Mộc Dung đi vào bẩm báo.
"Ừm".

Thiên đế gật đầu.
"Chàng kêu Tuyết Nhi đến làm gì?".

Yên Nhiên ngạc nhiên hỏi.
"Rồi nàng sẽ biết thôi".
"Hừ!".
Nàng đi vào hành lễ.
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng mẫu hậu.

Các vị bệ hạ nương nương".
"Bây giờ không có người ngoài không cần khách sáo".

Diệp Thi cười nói.
"Vâng a di".

Nàng cười cười rồi nhìn Thiên đế nói tiếp.

Còn mấy đế thì ngạc nhiên.
"Không biết mọi người tìm con có việc gì?"
"Bọn ta muốn nhờ con tìm Hà Nguyệt kiếm".
"Hà Nguyệt kiếm!".

Nàng ngạc nhiên.
"Phải".

Thiên đế gật đầu.
"Nhưng thiên hạ rộng lớn này con biết đi đâu mà tìm?".
"A di biết chuyện đó khó với con nhưng nếu để kẻ khác tìm thấy thì rất nguy hiểm".

Thiên Thu nói.
"Nhưng tại sao lại là con?".
"Trong người con có sức mạnh Thiên Long, ta nghĩ con có thể tìm được".


Cầm Ngọc nói.
"Vâng con biết".

Nàng ngậm ngùi đồng ý.

Yên Nhiên chợt nhớ gì đó nên nhắc nhở.
"À đúng rồi ta quên nói với con nữa".
"Hửm??".
"Mẫu thân nghĩ đem theo Sở Thiên Vũ con có cơ hội tìm ra nhanh hơn".
"Đệ...hắn ta?".
"Mẫu thân cũng không biết chỉ là có linh cảm hắn có thể giúp được con".

Nàng khó hiểu nhưng vẫn bỏ qua đợi y vệ rồi tính.

Còn Huyền đế nhìn nàng khiến nàng càng khó hiểu.
"Không biết Huyền Ninh sao nãy giờ cứ nhìn ta vậy?".
"Không có chỉ là tà muốn hỏi về tên nhóc đi theo cô".
"Vậy bệ hạ muốn tìm hắn thì chắc để ngài thất vọng rồi.

Hắn đi rồi".
"Đi rồi!".

Chín người ngồi ghế ngạc nhiên.
"Hôm qua hắn có nói với con hắn có việc nên rời đi đến sinh thần con sẽ về".
"Hẹn chi thấy mặt con hôm nay sao sao?".

Yên Nhiên trêu trêu.
"A..đâu có...con có làm sao đâu!".

Nàng chối đay đảy khiến Yên Nhiên bất lực.
"Nếu vậy gia đình mấy người tự nói chuyện đi, bọn tôi đi trước".

Cầm Ngọc nói.

Sau đó phu thê mấy người họ rời đi chỉ còn gia đình ba người nhà nàng.
Nàng đứng nhìn hai vị phụ huynh của mình im lặng nãy giờ thì khó hiểu.
"Phụ thân mẫu thân sao nãy giờ cứ im lặng vậy".

Yên Nhiên cười nhạt rồi bảo nàng.
"Khai thực đi, con thích Sở Thiên Vũ rồi phải không?".

Câu hỏi của Yên Nhiên khiến nàng mặt trắng ấp a ấp úng nói.
"Ân...mẫu thân hiểu lầm rồi....con...con...không có!".
"Không có.

Mặt con đã bán đứng con rồi.

Nói!".

Yên Nhiên tưk giận.
"Dạ..phải".
Nghe con gái rượu của mình thừa nhận thì Thiên đế tưk muốn học máu.
"Con...con...đúng thật là.

Ta phải giết h....a...a...đau đau đau".

Chưa kịp nói hết thì Thiên đế đã bị Yên Nhiên nhéo tai.

Bà cau mày nói.
"Ông đòi giết ai cơ?"

"Nương tử...buông...buông.

Ta chỉ muốn...!muốn giết thằng nhóc...a đau".
"Ông muốn giết con rể của lão nương phải không".

Câu nói của Yên Nhiên khiến hai cha con nàng ngạc nhiên.
"Nương tử/mẫu thân".
"Chuyện giữa con và tiểu Vũ mẫu thân đồng ý".
"Nương tử sao nàng...".

Thiên đế vừa xóa xoa tai mình vừa nói nhưng Yên Nhiên chỉ liếc ông một cái.
"Im đi!".

Thiên đế rưng rưng nước mắt căm nín nhìn lão bà nhà mình.

Nàng nhìn Yên Nhiên hỏi.
"Mẫu thân người đồng ý thật sao?".
"Phải.

Nhưng có một chuyện mẫu thân muốn nói với con".
"Chuyện gì ạ?".
"Sau khi tiểu Vũ trở về mẫu thân muốn con nói với nó.

Nếu muốn doanh chính ngôn thuận lấy con thì cần phải có một thân phận tương xứng".
"Ý mẫu thân là muốn tiểu Vũ tiến thân làm quan à?".
"Phải".

Yên Nhiên gật đầu.
"Vâng con sẽ nói với đệ ấy!".

Nàng vui vẻ nói.

Còn Thiên đế không cam tâm nhìn Yên Nhiên nói.
"Tại sao nàng lại đồng ý chứ?".
"Chuyện này ta sẽ giải với chàng sao".
Đột nhiên bên ngoài Mộc Dung hốt hoảng xong vào.
"Bẩm bệ hạ, có chuyện rồi".

Thiên đế hỏi.
"Có chuyện gì?".
"Khởi bẩm Huyền Ninh thái tử rơi xuống nước rồi".

Thiên đế nghe thì bật dậy.

Sắc mặt trở nên lo lắng.
"Cái gì!".


Bình luận

Truyện đang đọc