MÃI MÃI YÊU NÀNG


Quân Tướng Quân:
"Bắt đầu từ chap này mình sẽ đổi cách xưng hô là gọi thẳng tên của nam chính để dùng từ y vào để xưng hô chung với nhân vật nam khác."
"Được rồi vào truyện thôi!"
...----------------...
Sở Thiên Vũ âm thầm rời khỏi nơi giam giữ bọn họ, trên đường quay trở về tâm trạng y vẫn không tốt lên một chút mà còn nặng hơn lúc đi, y không biết cô nương đó là bạn hay thù, thật lòng hay dối trá.
"Ngươi đang làm gì ở đây vậy?"
Câu nói cất lên khiến Sở Thiên Vũ giật mình, y quay đầu lại thì nhìn thấy Cổn Đa Lạt đang đứng đó.
Sở Thiên Vũ vội đi tới chào hỏi:
"Phó thống lĩnh."
"Ừm."
"Ngươi ra đây làm gì?" Cổn Đa Lạt hỏi.
"Ờ...ta...ta...ra đây hóng gió."
Vừa nói xong thì chợt một cơn gió nhẹ thổi tới.

Cổn Đa Lạt lúc đầu định nghi ngờ nhưng rồi cảm nhận được từng cơn gió đi qua cũng không thể nghi ngờ được đành hỏi:
"Ta thấy mấy ngày nay ngươi thường chạy ra ngoài vào ban đêm?"
Y gãy gãy đầu nói:
"Ân, tại vì ở đây quá lâu ta cảm thấy có chút nhớ nhà rồi?"
"Vậy sao, được rồi đi đi."
"Vâng."
Nói rồi y chạy tốc biến đi, Cổn Đa Lạt nhìn theo Sở Thiên Vũ chăm chăm, ánh mắt hắn bây giờ nhìn y với đầy vẻ nghi ngờ.
Gần sáng, cô nương lúc tối đối thoại với Sở Thiên Vũ vẫn còn thức, cô ta đang chăm chú đứng nhìn xung quanh, lúc này một cô nương khác cũng đã tỉnh dậy, thấy cô thì cô giật mình lên tiếng nói:

"Quận chúa!"
"Suỵt!"
Nam Dương Nguyên Diễm nàng bắt đầu hoảng quay lại nhìn nha hoàn của mình bảo cô im lặng.
Nha hoàn của vội đứng lên, nói nhỏ:
"Quận chúa, người đang làm gì vậy?"
"Bí mật."
Nha hoàn kia của cô nghe lời chủ tử mình nên không nói gì đằng im lặng.
Sáng hôm nay sau khi kết thúc cả tuần thì Sở Thiên Vũ lại kiếm cớ đi theo Trạch Nhĩ với Mộc Nhĩ Lam đưa cơm, hai người họ đồng ý.

Lúc ra về y cố tình làm rơi đồ rồi đợi đến lúc gần ra tới cửa thì y lại nói với Trạch Nhĩ:
"Trạch Nhĩ đại ca, hình như ta làm rơi đồ bên trong rồi, ta đi vào tìm được không?"
"Nhưng mà..."
Trạch Nhĩ có vẻ không đồng ý nhưng Mộc Nhĩ Lam lại tươi cười bảo với Sở Thiên Vũ:
"Không sao, nhớ tìm nhanh đó, ta và Trạch Nhĩ ở ngoài đợi ngươi."
"Đa tạ Mộc Nhĩ Lam đại ca."
Sở Thiên Vũ cười cười rồi chạy quay ngoắt vào trong.

Trạch Nhĩ cũng đành bất lực với con người của Mộc Nhĩ Lam.
Sở Thiên Vũ trở vào tiến tới chỗ hồi nãy vô tình làm rơi ngọc bội nhưng lại không thấy đâu khiến sắc y trong lớp mặt nạ đã trở nên khó coi, y tới gần Nam Dương Nguyên Diễm chất vấn:
"Ngọc bội của ta đâu?"
"Đại nhân cần gì căng thẳng vậy, ta nào dám lấy đồ của ngài."
"Trong tất cả các cô thì chỉ có duy nhất cô là quen ta, bọn họ đương nhiên không dám lấy, chỉ có một mình cô là có khả năng thôi."

Câu nói này của Sở Thiên Vũ khiến tất cả các cô nương trong lồng giam kinh ngạc.

Nam Dương Nguyên Diễm hết cách đành lấy trọg người ra mảnh bạch ngọc đưa ra cho y, nói:
"Chán thật, ta tưởng ngài cố tình làm làm rơi để đưa cho ta chứ."
"Nếu không có ta vẫn có thể diện lí do, chuyện đó sao rồi?"
"Ngươi hãy nhìn thử vào mấy hình ngũ giác dưới sàn xem."
Sở Thiên Vũ nghe vậy cũng đảo mắt qua lại, dưới sàn bên ngoài lồng giam tạo thành năm góc với năm hình ngũ giác khác nhau, một một hình là một màu sắc khác nhau, Nam Dương Nguyên Diễm lúc này mới nói tiếp:
"Năm góc này tao kết nối lại tạo thành vòng ngoài ngũ hành trận ngũ hành trận, bên trong lồng giam tạo thành vòng trong.

Trận pháp này chính là trận pháp ngăn chặn chúng ta.

Nếu muốn phá trận thì cần người trong người ngoài kết hợp lại để phá, mà bên trong đây ta không có mảnh ghép thích hợp."
"Ra là vậy?"
"Ngươi thuộc hệ gì?"
"Hửm?"
"Ngũ hành trận gồm kim mộc thủy hỏa thổ nên nếu ngươi thuộc một trong năm hệ này thì không thể phá trận vì ngươi khắc được một hệ lại bị hệ khác khắc."
Sở Thiên Vũ cười nhẹ khiến Nam Dương Nguyên Diễm khó hiểu, y liền nói:
"Ta không thuộc ngũ hành nhưng ta không thể nói cho cô biết được."
"Ngươi..."
"Bây giờ không phải lúc để cãi nhau, ngày mai được không?"
"Ngươi biết cách phá trận sao?"
"Vì biết nên mới hỏi cô ngày mai tiến hành được không?"

"Được thôi." Nam Dương Nguyên Diễm cười nhẹ một cái.

Sở Thiên Vũ không nói nữa cũng rời đi.
Y bước ra ngoài thì giật mình khi nhìn thấy Trạch Nhĩ và Mộc Nhĩ Lam, hắn chỉ nói:
"Đi theo ta."
Sở Thiên Vũ thở dài, là y đã quá chủ quan rồi, nơi này do Ngũ Hành trận khống chế nên đương nhiên không cảm nhận được sự hiện diện của người khác rồi.
Sở Thiên Vũ theo Trạch Nhĩ và Mộc Nhĩ Lam đến một góc vắng, Trạch Nhĩ cau mày nói:
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Ta là ai không quan trọng tới vậy đâu."
"Ngươi là người Trung Nguyên sao lại có thể cải trang thành người Tây Vực bọn ta?"
"Đó là bí mật."
"Hay cho hai từ bí mật."
Trạch Nhĩ cười nhẹ rồi nói tiếp:
"Ngươi không sợ ta nói với thống lĩnh về chuyện ngươi trà trộn vào đây sao."
"Ta tin hai người sẽ không nói." y khẳng định.
Trạch Nhĩ nhếch môi, hắn hỏi:
"Vì sao?"
"Vì ta nhìn được trong con người của các người không muốn làm chuyện này, chi bằng chúng ta hợp tác."
"Nè, tiểu huynh đệ, ngươi biết nếu như bọn ta phản bội thì kết cục của bọn ta sẽ như thế nào không?" Mộc Nhĩ Lam nói.
"Đó là do Tây Vực không cho các người đường sống nhưng Trung Nguyên không phải Tây Vực, hoàng hậu nương nương càng không muốn giết đồng loại mình."
Trạch Nhĩ ngạc nhiên khi nghe Sở Thiên Vũ nói tới Yên Nhiên:
"Hoàng hậu?"
"Chẳng phải các người biết hoàng hậu là người Tây Vực sao, trước khi tới đây bà ấy đã nói lại với ta rằng nếu những người như các ngươi không muốn làm chuyện xấu thì hãy nói với các ngươi rằng cho dù Tây Vực không cần các ngươi thì Trung Nguyên sẽ luôn bảo hộ các ngươi."
"Ngươi..."
"Tin hay không là tùy hai người nhưng ta tin hai người, vạch trần thân phận của ta hay không cũng là do hai người."
Sở Thiên Vũ nói vậy rồi bỏ đi.

Tối đến y cũng không thể ngủ vì phải tiếp mảnh ghép phá trận pháp.

Y biết được muốn phá trận phải tìm năm mảnh ghép nhỏ ở cùng kết hợp với bên ngoài mới có thể phá trận nên phải lẻn vào phòng tên thống lĩnh, chỉ là Sở Thiên Vũ không biết tên thống lĩnh này mạnh hay yếu mà thôi nên phải tùy cơ ứng biến.
Sở Thiên Vũ đã thành công âm thầm lẻn vào phòng của tên thống lĩnh, mắt y rất sáng nên có thể nhìn rõ mọi ngóc ngách trong phòng chỉ là không biết nó nằm ở đâu mà thôi, nhìn một hồi thì cũng thấy được một chiếc hộp khả nghi.
Sở Thiên Vũ tiến gần lại, nhìn kĩ thì trên chiếc hộp có rất nhiều kí tự khác nhau nhưng đòi hỏi phải sắp xếp theo một hàng dọc nhất định, y định đem nó đi nhưng rồi trong đầu hiện lên gì đó.
Sở Thiên Vũ nhớ lại dòng chữ ở trong ngục giam thì liền ghép bọn chúng lại, kết quả là đã mở ra, bên trong có năm mảnh ghép đúng với ngũ hành.

Y lấy nó ra bỏ hết vào người rồi ghép lại đúng như lúc đầu, theo đường cũ chuồng đi, trong đầu lại không khỏi suy nghĩ.
_ Cái hộp đó với dòng chữ trên tường là tương ứng, không lẽ nơi này không phải là của bọn chúng.
_ Thôi bỏ đi, đưa tin cho Lâm tự khanh để ông ấy hỗ trợ quan trọng hơn.
Hôm sau
Đúng như dự định, sáng nay Sở Thiên Vũ đã hành động, vừa phóng xuống thì đã thấy tất cả cô nương mừng rỡ, y ngạc nhiên đi đến chỗ Nam Dương Nguyên Diễm hỏi:
"Làm gì mà bọn họ vui mừng vậy?"
"Ta đã nói với bọn họ chuyện chúng ta đã bàn đó."
"À, ra vậy?"
"Sao, có tìm được mảnh ghép ngũ hành không?"
"Đây nè?" Sở Thiên Vũ lấy từ trong tay áo năm mảnh ghép đêm qua mới lấy được đưa cho Nam Dương Nguyên Diễm, Nam Dương Nguyên Diễm nhận lấy nhưng không vội hành động mà nói tiếp:
"Dù gì hôm nay cũng là ngày cuối cùng chúng ta hợp tác rồi, hay là ngươi cho ta biết tên với dung nhan của ngươi đi?"
"Đừng được nước lấn tới."
"Ai da! Một mạng của ta không đáng giá nhưng đây là mười một mạng người, chắc ngươi không để ý đâu nhỉ."
"Cô..."
"Hửm?" Nam Dương Nguyên Diễm khiêu khích.
"Thôi được, xem như cô lợi hại."
Sở Thiên Vũ nói rồi tháo chiếc mặt nạ ra để lộ một khuôn mặt tuấn tú khiến cho tất cả các cô nương bên trong đều mê mẩn, ngay cả Nam Dương Nguyên Diễm cũng không thể không khỏi ngạc nhiên trước vẻ đẹp này được..


Bình luận

Truyện đang đọc