MÃI MÃI YÊU NÀNG


Chớp mắt Sở Thiên Vũ đã 16 tuổi, giờ đây Sở Thiên Vũ đã được phong làm Ninh Vương, lại là đại tướng quân uy dũng khiến nhiều người ngưỡng mộ.
Long Ninh Tuyết hiện giờ đã 19 tuổi, nàng theo Thiên đế cùng Yên Nhiên đến Huyền Ninh Quốc.
Sở Thiên Vũ cũng theo mọi người tiếp.

Vừa thấy y, Long Ninh Tuyết đã vui vẻ, nói:
"Lâu rồi không gặp, tiểu Tước."
"Ninh Tuyết tỷ." y cung kính đáp.
"Ân~đệ đâu cần phải như vậy."
"Vâng." Sở Thiên Vũ ngại ngùng.
Phượng Y Linh với Yên Nhiên nhìn thấy bộ dạng ngại ngùng vừa Sở Thiên Vũ thì cười thầm, Phượng Y Linh bảo y:
"Ninh Tuyết mới tới còn lạ chỗ, con dẫn con bé đi xung quanh đi."
"Dạ." Sở Thiên Vũ gật đầu.
Thế là y theo lệnh của Phượng Y Linh dẫn nàng đi, vừa đi y cũng vừa đỏ mặt, nàng thấy như thế cũng cười cười.
Đến Ngự Hoa Viên thì Long Ninh Tuyết dừng lại, nàng quay lại Sở Thiên Vũ, nghĩ từ lúc đi tới bây giờ y vẫn luôn giữ khoảng cách với nàng khiến nàng khó hiểu, hỏi:
"Hình như đệ luôn cố tình né tránh ta?"
Sở Thiên Vũ nghe vậy có chút lúng túng, đáp:
"Ta...!ta chỉ...!chỉ là..."
Long Ninh Tuyết nhìn bộ dạng vừa lúng túng vừa ấp úng của Sở Thiên Vũ, lại nhìn thấy được khuôn mặt y ẩn đỏ hiện giờ rất giống cún còn liền phì cười.

Nàng tiến sát tới gần Sở Thiên Vũ, vòng hai tay cau lấy cổ y.


Môi hai người chỉ còn cách một khoảng là chạm vào nhau khiến Sở Thiên Vũ hốt hoảng, y nói:
"Chỗ này có nhiều người qua lại, tỷ..."
"Sao hả, ngại rồi sao?" Long Ninh Tuyết trêu chọc.
"...!không có!" Sở Thiên Vũ quay mặt sang một bên để né tránh nàng.
"Vậy sao lại không nhìn ta, đệ là đang chột dạ."
"Ta..."
Sở Thiên Vũ chưa nói hết câu thì bị nàng áp sát cưỡng hôn nhưng không hiểu sao trong giây phút ngắn ngủi đó y lại có ý thức cản nàng lại rồi lùi nhanh lại.

Trong đầu y bỗng hiện lên gì đó nhưng rồi lại nhanh chóng qua đi.
Long Ninh Tuyết đang trong cảm giác vui sướng bỗng bị Sở Thiên Vũ cản lại, y còn lùi về sau né tránh mình khiến cô cau mày khó chịu.

Sở Thiên Vũ không hiểu chuyện gì nhưng khi nhìn lại ánh mắt của Long Ninh Tuyết rất tưk giận, y cũng định nói gì đó nhưng rồi không gian bỗng biến dạng.
Không gian thay đổi thành chính điện.
Sở Thiên Vũ mơ hồ ngơ ngác khi trước mặt mình là bốn người là Huyền đế, Thiên đế, Phượng Y Linh và Yên Nhiên đang cười ân ý, y nhìn lại trên người mình thì bất ngờ khi mình đang mặc là hỷ phục tân lang, nơi mình đang đứng chính là lễ đường.
"Tân nương vào điện!"
Sở Thiên Vũ vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì bên ngoài hô lên, sau tiếng hô vang thì Long Ninh Tuyết bước vào, nàng từ từ từng bước đi vào với hỷ phục tân nương cùng với khuôn mặt kiều diễm đang được phụ một màng lưới đó che mờ đi.
Long Ninh Tuyết đi đến bên cạnh y, hai người nhìn nhau, Sở Thiên Vũ giờ đây cảm thấy nàng rất xa lạ, y không có cảm thấy vui mừng cũng chẳng còn ngại ngùng như lúc đầu mà thay vào đó là một cảm giác nghi ngờ.
"Giờ lành đã đến! Tân lang tân nương hành lễ bái đường!"
Sở Thiên Vũ hết cách cũng chỉ nghe theo nhưng tâm tình y không tốt chút nào cả.
"Nhất bái thiên địa!"
_ Tại sao kí ức của mình chỉ có trong một thời gian nhất định, vậy còn những thời gian khác thì sao?
"Nhị bái cao đường!"
_ Tại sao a nương lại luôn muốn tác hợp cho mình cùng Ninh Tuyết, lúc nào cũng ra phong thái của một hoàng hậu.

Rõ ràng trong kí ức của mình người không phải như vậy.
_ Mình nhớ lần đầu gặp Tuyết Nhi hình như nàng ấy tỏ ra lạnh lùng, vô cảm, Tuyết Nhi mà mình biết không phải người dễ tiếp cận vả lại...
"Phu thê giao bái!"
Sở Thiên Vũ theo tiếng gọi quay người đối diện với Long Ninh Tuyết, lúc sắp cuối đầu xuống thì chợt nhận gì đó liền bật dậy, y lớn tiếng nói:
"Không phải!"
Điều này làm nàng cũng với những người ở đó kinh ngạc, Long Ninh Tuyết vén khăn trùm đầu lên.

Hoằng Quyên Tước đứng phía sau y hỏi:
"Tiểu Tước, có chuyện gì vậy?"
Huyền đế ở bên trên cũng nhìn xuống, hỏi y:
"Tiểu Tước, con làm sao vậy?"
Sở Thiên Vũ nghe vậy liền nhìn thẳng vào Long Ninh Tuyết, nói:
"Cô không phải nàng ấy!"

Sau đó lại nhìn lên Huyền đế cũng Phượng Y Linh, nói:
"Các người không phải cha mẹ tôi! Không phải người nhà tôi!"
Long Ninh Tuyết nghe vậy liền cau mày hỏi y:
"Chàng làm sao vậy?"
Sở Thiên Vũ nghe vậy cũng chẳng muốn mất thời gian liền vạch trần:
"Ngươi không phải Tuyết Nhi, Tuyết Nhi mà ta biết luôn luôn khép kín, nàng ấy sẽ không để lộ cảm xúc ra bên ngoài."
"Ta nhớ lần đầu ta gặp nàng ấy lúc đó bọn ta đã trưởng thành, nàng nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng không biểu cảm chứ không phải ánh mắt ngươi nhìn ta lúc còn nhỏ!"
Phượng Y Linh ở trên nghe vậy cũng tưk giận, bà nhìn y, nói:
"Hoằng Ninh Tước! Con đang nói bậy bạ gì vậy, hôm nay là ngày..."
"Ta không phải Hoằng Ninh Tước, a nương đặt tên ta là Sở Thiên Vũ.

Ngươi vốn không phải a nương ta.

A nương ta vốn học y nhưng trong phòng ngươi không có một chút gì về y dược, bà ấy không bao giờ ép buộc ta hết!"
Nghe đến đây, Long Ninh Tuyết bỗng nợ nụ cười quỷ dị, những người đứng đứng trên điện cũng nhoà đi, không gian cũng biến dạng rồi thay đổi liên tục khiến Sở Thiên Vũ cảm thấy nhứt đầu.
Sở Thiên Vũ rất nhanh chóng đã tìm được điểm yếu của nơi này liền triệu Huyền Minh cung ra.

Từ lúc được tặng tới bây giờ đã gần hai tháng nhưng y chưa dùng bao giờ, cứ xem nó là đồ bỏ đi nhưng không ngờ hôm nay phải dùng tới.
Vừa nghĩ xong thì Sở Thiên Vũ đã gương cung lên, y kéo dây cung ra rồi từ từ nén khí tức tạo thành mũi tên bắn về phía mục tiêu mình đã đặc.
"Xoẹt!"
Mũi tên lao đi rồi nhanh chóng biến mất.

Còn Sở Thiên Vũ thì vẻ mặt khó khăn, y nhìn kĩ Huyền Minh cung nghĩ.
_ Đúng là đồ thượng phẩm, nó khó sử dụng hơn cung bình thường đã vậy muốn kéo nó phải tiêu hao rất nhiều khí tức.

Mình đã quá chủ quan rồi, sau này phải luyện tập thêm mới được.
Đột nhiên không gian dừng lại rồi như một mảnh kín bị vỡ ra, Sở Thiên Vũ theo đã triệu Trường Minh kiếm ra, y truyền khí tức vào kiếm rồi vung kiếm phá vỡ không gian.

Không gian bắt đầu có vết nứt rồi từ từ lan rộng, một lần nữa vỡ ra nhưng khác là lần này hoàn toàn vỡ vụng.
Ở bên ngoài Sở Thiên Vũ vẫn đang bị dây xích quấn quanh thì đột nhiên từ trong người y phát ra luồn khí phá tan dây xích cũng như đánh văng Cổn Đa Lạt khiến hắn hộc máu.
Cổn Đa Lạt cố gắng mở miệng hỏi:
"Ảo cảnh này được tạo ra bởi mong muốn của ngươi nhưng tại sao ngươi lại có thể thoát ra được chứ?"
Sở Thiên Vũ từ từ mở mắt, y nhìn thấy Cổn Đa Lạt đang nằm chật vật dưới đất thì mới yên tâm, y từ từ tiến đến chỗ hắn, dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn, nói:
"Ngươi nghĩ có thể dùng ảo cảnh này nhốt ta cả đội ư."
Vừa nói xong Cổn Đa Lạt cũng chết, Lâm tự khanh cũng dẫn người đến, vừa thấy ông Sở Thiên Vũ nói:
"Đại nhân!"
Lâm tự khanh gật đầu một cái rồi hỏi han y:
"Ngươi không sao chứ?"
"Ta không có gì cả."
"Ừm, vậy thì tốt."
Rồi Lâm tự khanh lại quay sang nhìn Nguyên Trừng nói:
"Kiểm tra kĩ càng nơi này đi."
"Vâng." Nguyên Trừng đáp.
"Đại nhân, vậy còn hai người..."
"Cậu không cần lo chuyện đó, Ta đã sai người đưa hai người họ về chỗ chúng ta rồi, đợi bệ hạ xử trí."
"Tạ đại nhân không giết."
"Không có gì, bây giờ theo ta về gặp bệ hạ."
"Vâng.".


Bình luận

Truyện đang đọc