MẬT NGỌT HÔN NHÂN - MỘ NGHĨA

Sau khi xuất phát, chiếc thuyền chạy uốn lượn về phía trung tâm hồ, cây cối xung quanh xanh mướt bắt mắt, làn gió dễ chịu cuốn theo hương thơm dịu nhẹ của cỏ cây xung quanh ùa thẳng đến.

 
Điện thoại của Trọng Trạm Tĩnh rung lên, cô ta cúi đầu nhìn xuống thì thấy bạn của mình gửi tới một tin nhắn: [Trạm Tĩnh, sinh nhật vui vẻ nhé! Hôm nay không làm party sao?]

 
Trọng Trạm Tĩnh trả lời: [Cảm ơn nhé, hôm nay mình đi công tác ở nơi khác, sinh nhật sẽ tổ chức bù sau khi trở về.]

 
[Vất vả như vậy sao? Sinh nhật còn phải đi công tác, cho cậu cái an ủi này, hahaha]

 
Trọng Trạm Tĩnh nghĩ đến người bên cạnh, khóe miệng lặng lẽ cong lên: [Không vất vả, đi công tác cũng rất vui vẻ.]

 
Mọi người tán gẫu với nhau, Thẩm Chu hỏi: “Trong số mọi người có ai có thể tự mình chèo thuyền Kayak* không? Nếu mấy ngày này khi nào không có sắp xếp gì thì có thể đi chèo thuyền, phong cảnh nơi đây rất tuyệt đấy.”

 
*Thuyền Kayak: là một loại thuyền khá nhỏ hẹp, được điều khiển bằng sức người nhờ vào việc chèo, thiết kế để có thể sử dụng bằng chèo tay. Kayak truyền thống có một boong với một hoặc nhiều chỗ ngồi, mỗi chỗ ngồi có một tay chèo. 

 
“Là tự cầm mái chèo thuyền sao?” Trọng Trạm Tĩnh ngẩng đầu nhìn ông.

 
“Có loại này xem như là cổ xưa, có điều cái này rất không phù hợp với con gái các cô, cũng có loại bàn đạp nữa.”

 
“Tôi cũng có thể tự cầm mái chèo đấy.”

 
“Cô có thể sao?”

 
“Lúc trước hồi tôi còn học cấp ba có tham gia vào đội thuyền rồng, à đúng rồi, lúc đó Mạnh Ngôn cũng có tham gia đấy.” Trọng Trạm Tĩnh nhìn về phía Chu Mạnh Ngôn: “Khi đó chúng ta thường đi luyện tập chèo thuyền sau khi tan học, vừa mới bắt đầu tôi còn sợ nước, sau này cậu mang cho tôi một cái áo phao cực lớn, cậu còn nhớ không?”

 
Vẻ mặt của Chu Mạnh Ngôn bình tĩnh: “Không có ấn tượng gì.”

 
Nụ cười tươi tắn của Trọng Trạm Tĩnh khựng lại một chút, trêu chọc anh: “Biết ngay là cậu nhất định không nhớ mà.”

 
Con thuyền chạy về phía trước, Trọng Trạm Tĩnh thỉnh thoảng đáp lời với Chu Mạnh Ngôn.

 
Ánh mặt trời trên đỉnh đầu rất gắt, Nguyễn Yên cảm thấy nửa người bị cháy nắng, bởi vì không có đồ chống nắng nên cô đành phải hơi hơi nghiêng người về phía Chu Mạnh Ngôn.

 
Thuyền lái sang bên phải, bởi vì theo quán tính nên cơ thể Nguyễn Yên nghiêng về phía bên trái, đầu gối của cô vô tình dán lên chân Chu Mạnh Ngôn, cô lập tức rụt chân lại, giữ khoảng cách.

 
Ánh mắt của người đàn ông dừng trên cánh tay và đùi bị ánh mặt trời thiêu đốt của cô, vài giây sau anh nói: 

 
“Nguyễn Yên, em đổi chỗ với anh.”

 
“Vâng?”

 
“Hơi chật chội.”

 
Chu Mạnh Ngôn đứng lên, Nguyễn Yên đành phải ngồi vào giữa, Trọng Trạm Tĩnh nghe thấy như vậy thì nụ cười tươi thu lại vài phần rồi nhìn về phía hồ, sau đó không nói thêm gì nữa.

 
Mười lăm phút sau, cuối cùng con thuyền cũng cập bờ đến lâm viên tư nhân có phong cảnh hấp dẫn và lôi cuốn nhất.

 

Tất cả những kiến trúc bên trong đều là phỏng theo phong cách của lâm viên Tô Châu, cổ kính, yên tĩnh và thanh nhã, toàn bộ lâm viên có diện tích gần tám trăm mẫu, có đầy đủ các loại phương tiện giải trí và thư giãn.

 
Bọn họ sẽ ở lại đây ba ngày hai đêm.

 
Vào giữa trưa, mọi người ăn cơm cùng nhau trước, sau khi ăn xong thì từng người một được nhân viên công tác dẫn đến nơi sẽ ở lại trong mấy ngày này, cuộc hội đàm hợp tác chính thức được bắt đầu vào lúc hai giờ chiều.

 
Chỗ ở được sắp xếp cho Nguyễn Yên và Chu Mạnh Ngôn là Lê Mai Uyển, đây là một khu nhà vườn độc lập đặc biệt của Trung Quốc. Bước qua ngưỡng cửa, bên trong giống như khu tứ hợp viện*, trong sân trước trồng một cây lê, bên cạnh cây lê có một cái bàn tròn nhỏ. 

 
*Tứ hợp viện còn được gọi là Tứ hợp phòng, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc. Đây chính là kiểu nhà truyền thống của những dân tộc Hán sống ở phía Bắc. 

 
Đi vào trong nhà chính là một căn biệt thự song lập kiểu Trung mang đậm phong cách Trung Hoa.

 
Sau khi nhân viên công tác rời đi, Nguyễn Yên được Chu Mạnh Ngôn dẫn tới phòng khách, cô ngồi xuống ghế gỗ đào, anh nói: “Buổi chiều anh sẽ đi bàn chuyện công việc, em có sắp xếp như thế nào?”

 
Cô mềm giọng đáp: “Anh cứ yên tâm làm việc đi, em đã hẹn với chị Thu An rồi, lát nữa nghỉ trưa một lúc xong chị ấy sẽ đến đón em đi dạo một vòng ở đây.”

 
“Được.”

 
***

 
Vào buổi chiều, đám người Chu Mạnh Ngôn tiến hành vòng hội đàm hợp tác đầu tiên tại trung tâm triển lãm và hội nghị Phương Viên ở trung tâm của lâm viên.

 
Trà trong tay bốc lên nóng hôi hổi, sau khi nguội lại được châm thêm, cứ đi lặp lại như thế.

 
Ánh nắng bên ngoài yếu dần, từ từ tỏa ra sắc vàng rực rỡ, tô lên một tầng hào quang phía chân trời.

 
Năm giờ chiều, người trong phòng bao lần lượt đứng lên, Thẩm Chu nói tạm thời ngừng cuộc hội đàm một lúc, dùng bữa trước rồi sẽ tiếp tục vào tối nay.

 
Địch Trấn và Chu Mạnh Ngôn vừa trò chuyện vừa đi ra ngoài, Trọng Trạm Tĩnh nhận được cuộc gọi của một người bạn, đi chậm rãi ở phía sau.

 
“Hôm nay một mình cậu trải qua sinh nhật ở nơi khác có phải quá cô đơn rồi hay không? Không phải vốn đã nói là sẽ huỷ bỏ lịch của chuyến đi lần này hay sao?”

 
“Công việc quan trọng hơn.” Trọng Trạm Tĩnh nở nụ cười: “Với lại ai nói là chỉ có mình mình hả?”

 
“Có ý gì thế?”

 
“Anh ấy…… Cũng ở đây.”

 
Vài giây sau người bạn ở đầu dây bên kia mới phản ứng lại được “anh ấy” là đang ám chỉ ai: “Chu Mạnh Ngôn? Trùng hợp như vậy sao?”

 
“Cũng không hẳn là trùng hợp.”

 
Thật ra hai ngày trước cô ta đã nghe được từ Thẩm Chu là Chu Mạnh Ngôn sẽ đến.

 
“Vậy là tốt rồi, mất công mình còn lo lắng cậu ở một mình sẽ cô đơn, bây giờ nghĩ lại chắc chắn là cậu đang vô cùng vui vẻ.”

 
“Này…”


 
Trọng Trạm Tĩnh vừa nói chuyện điện thoại vừa đi ra ngoài, đúng lúc băng qua một bên đình viện thì nhìn thấy Chu Mạnh Ngôn đang nói chuyện với một nhân viên công tác của lâm viên.

 
Lúc cô ta đi ngang qua thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của Chu Mạnh Ngôn: “Đúng vậy, là tổ chức sinh nhật.”

 
Trọng Trạm Tĩnh nghe thấy giọng nói thì chợt dừng lại bước chân.

 
Nhân viên công tác nói: “Vậy thì tôi đề cử nhà hàng Băng Tuyền, không gian tổ chức sinh nhật ở đó rất ổn. Nếu ngài có yêu cầu cụ thể thì có thể nói với chúng tôi. Đúng rồi, đây là thực đơn tráng miệng của chúng tôi ngày hôm nay, ngài xem có yêu cầu món gì hay không, bên chúng tôi có thể làm cho ngài…”

 
Chu Mạnh Ngôn cúi đầu mở thực đơn ra, nhìn thấy trang đầu tiên vậy mà trùng hợp lại là bánh mocha phô mai.

 
“Chu tiên sinh, bánh mocha phô mai này là đề xuất đặc biệt từ đầu bếp của chúng tôi, chỉ giới hạn trong ngày hôm nay, ngài có muốn lấy một phần không? Còn có bánh pudding matcha này cũng rất ngon…”

 
Chu Mạnh Ngôn vừa lúc nhớ tới lời nói của Cốc Viện ngày hôm qua, sau đó anh khép thực đơn lại:

 
“Lấy một phần bánh mocha phô mai đi.”

 
“Vâng, vậy thì cần chúng tôi đưa tới cho ngài vào khi nào ạ?”

 
“Sau khi kết thúc cuộc hội nghị buổi tối.”

 
“Vâng.”

 
Sau khi nhân viên công tác rời đi, Trọng Trạm Tĩnh mới vừa nghe xong toàn bộ quá trình thì nghe thấy đầu dây bên kia điện thoại gọi tên cô ta lần thứ ba: “Này, cậu có đang nghe máy không vậy?”

 
Trọng Trạm Tĩnh lấy lại tinh thần: “Mình đây.”

 
“Cậu làm gì mà không nói lời nào thế?”

 
Trọng Trạm Tĩnh nhìn bóng lưng của người đàn ông trước mặt, trong lòng như có pháo hoa nổ tung, cô ta xoay người đi về một hướng khác, khóe môi nở nụ cười phơi phới: “Không có gì, vừa đúng lúc biết được một chuyện vui vẻ thôi.”

 
“Chuyện gì thế?”

 
“Tối nay Chu Mạnh Ngôn định tổ chức sinh nhật cho mình.”

 
“Wow, anh ta nói với cậu sao?!”

 
Trọng Trạm Tĩnh ngửa đầu nhìn vầng trăng sáng đã sớm ló dạng phía chân trời, trong lòng ngọt ngào: “Không có, chắc là anh ấy muốn cho mình một sự ngạc nhiên và vui vẻ nhưng mà vô tình bị mình nghe thấy mất rồi.”

 
Thảo nào cả ngày hôm nay Chu Mạnh Ngôn không nhắc tới sinh nhật của cô ta.

 
Cô ta tưởng anh đã quên, thì ra là anh chưa từng quên mà còn chuẩn bị bánh kem cho cô ta nữa.

 
Ở bên kia, Địch Trấn đi vệ sinh xong thì trở lại bên cạnh Chu Mạnh Ngôn, hai người đi về phía nhà ăn.

 
Chu Mạnh Ngôn nói: “Anh Địch Trấn, vừa rồi tôi đã tiện thể hỏi nhân viên công tác giúp anh, bọn họ nói ở lâm viên này có một nơi tên là ‘Nhà hàng Băng Tuyền’ rất thích hợp để tổ chức sinh nhật, có yêu cầu gì thì có thể báo cho bọn họ sắp xếp.”

 
“Thật tốt quá, làm phiền cậu hỏi giúp tôi rồi, tối nay tôi sẽ trở về nói sơ qua với Thu An, tối mai sẽ dẫn Gia Gia đến đó tổ chức sinh nhật.” Địch Trấn cười: “Vốn dĩ lần này không định đưa Gia Gia tới đây, chủ yếu là suy xét đến sinh nhật của thằng bé nên mới nghĩ thà dẫn thằng bé cùng đến đây chơi thì thằng bé sẽ càng vui vẻ hơn là đền bù sau.”

 
Chu Mạnh Ngôn gật đầu: “Đúng là như vậy.”

 
Hai người đi đến nhà ăn tụ họp với Thu An và Nguyễn Yên.

 
Hai gia đình ngồi đối mặt với nhau, tầm mắt của Chu Mạnh Ngôn rơi xuống kiểu tóc mới và váy Hán phục của Nguyễn Yên, Thu An hỏi anh: “Thế nào hả? Nguyễn Yên mặc bộ này có phải là vô cùng xinh đẹp hay không? Hôm nay bọn chị đến cửa tiệm Hán phục kia, chị đã chọn cho Nguyễn Yên một bộ vừa người nhất đó.”

 
Cô gái với mái tóc đen và đôi môi đỏ mọng, dưới mi mắt còn tô lên một lớp nhũ mắt kim tuyến mỏng, lộ ra gương mặt nhỏ trắng như sứ tràn ngập ánh sáng không thể chê vào đâu được, mặc một chiếc váy dài Hán phục màu xanh nhạt, giống như một mỹ nhân bước ra từ trong bức họa cổ.

 
Nguyễn Yên nghe thấy như vậy thì sắc mặt nở rộ một lớp màu hồng, ngay sau đó khi cô nghe thấy một tiếng “Ừm” nhàn nhạt truyền đến từ người đàn ông bên cạnh thì cô cảm thấy gương mặt càng nóng hơn.

 
Anh đúng thật là sẽ nói như vậy trước mặt người ngoài…

 
Địch Trấn nắm lấy tay Thu An: “Buổi chiều hai người đã làm những gì thế?”

 
“Buổi chiều bọn em đi dạo ở vườn hoa phía sau, vừa nãy có đến quán rượu nhỏ bên cạnh ngồi. Đúng rồi, tối nay ở phía đông Uyển Hồ có một khu chợ, chị định đi dạo qua đó, hay là hai nhà chúng ta đi cùng nhau nhé?”

 
“Bọn anh còn có một cuộc họp khác vào tối nay.”

 
“A… Thật đáng tiếc.”

 
Địch Trấn nói: “Không sao đâu, nếu tối nay kết thúc sớm hơn một chút thì anh sẽ đi cùng em.”

 
***

 
Sau khi ăn bữa tối cùng nhau, Chu Mạnh Ngôn và Địch Trấn trở lại trung t@m hội nghị và triển lãm vừa rồi. Sau khi ngồi xuống ở bên trong được một lúc thì Trọng Trạm Tĩnh cũng tới, trong tay cầm theo hai phần salad hoa quả chia cho hai người: “Có muốn ăn thử không?”

 
Địch Trấn nói lời cảm ơn.

 
Trọng Trạm Tĩnh ngồi xuống bên cạnh Chu Mạnh Ngôn, giúp anh mở nắp ra rồi đẩy đến trước mặt anh: “Cậu không ăn sao?”

 
“Không, cảm ơn.”

 
Chu Mạnh Ngôn cúi đầu tiếp tục xem tài liệu, Trọng Trạm Tĩnh nghĩ đến buổi tối nay thì khóe môi lại cong lên, trong lòng mong đợi.

 
Cuộc họp buổi tối kéo dài đến chín giờ.

 
Sau khi kết thúc toàn bộ tiến trình của cả ngày hôm nay, mọi người có thể bắt đầu hoạt động của riêng mình.

 
Địch Trấn muốn đi tìm Thu An nên rời đi sớm nhất, Chu Mạnh Ngôn và Trọng Trạm Tĩnh vừa đi ra khỏi trung t@m hội nghị và triển lãm thì người đàn ông lập tức gửi tin nhắn cho Nguyễn Yên: [Em đang ở đâu?]

 
Nguyễn Yên trả lời lại bằng giọng nói: [Vừa nãy chị Thu An dẫn em đến một nơi hình như gọi là ‘đình Đào Tiên’ ạ.]

 
Chu Mạnh Ngôn: [Bây giờ anh sẽ qua bên đó.]

 
Người đàn ông cất điện thoại vào trong túi. Lúc này, một nhân viên công tác đi đến và đưa tới một cái hộp tinh xảo: “Chu tiên sinh, đây là bánh mocha phô mai chúng tôi đã làm cho ngài.”

 
Tầm mắt của Trọng Trạm Tĩnh ở bên cạnh rơi trên cái hộp, trong mắt khẽ lóe lên một tia sáng.

 
Chu Mạnh Ngôn nhận lấy và nói lời cảm ơn sau đó đi về phía trước, Trọng Trạm Tĩnh tự nhiên đi cùng anh về phía trước, chủ động bắt lời: “Lần đầu tiên cảm thấy đi công tác cũng là một loại hưởng thụ, cảnh vật ở đây thật sự rất tốt.”


 
Trọng Trạm Tĩnh tán gẫu với anh, người đàn ông đáp lại một cách hờ hững như thường lệ.

 
Đi đến một cái ngã ba, cô ta quay đầu nhìn về phía Chu Mạnh Ngôn, dò hỏi: “Cậu đi bên trái hay là bên phải?”

 
Anh ngẩng đầu nhìn về phía cột mốc chỉ đường phía bên trái: [Nhà hàng Băng Tuyền, Đình Đào Tiên, Phố Minh An].

 
“Bên trái.”

 
“Ừm, đi cùng nhau đi.”

 
Trọng Trạm Tĩnh nhìn thấy anh lựa chọn hướng đi đến nhà hàng Băng Tuyền thì lại nghĩ đến cuộc đối thoại của anh và nhân viên công tác mà buổi chiều nghe được, nhịp tim không nhịn được đập nhanh hơn.

 
Anh thật sự muốn tổ chức sinh nhật cho cô ta.

 
Tối nay sẽ chỉ có hai người bọn họ.

 
Nhiều năm như vậy, cô ta đều trải qua sinh nhật ở nước ngoài, anh cũng không có cách nào ở bên cạnh giống như là đáy lòng bị khuyết đi một góc vậy, thế nhưng năm nay dường như tất cả đều sẽ được bù đắp.

 
Cô ta thậm chí bắt đầu suy nghĩ xem lát nữa Chu Mạnh Ngôn nói chúc mừng sinh nhật với mình thì mình nên đáp lại như thế nào mới có thể không lộ ra vẻ quá kích động…

 
Chỉ có mỗi hai người bọn họ đi dọc theo con đường lát đá trải dài về phía trước dưới ánh đèn đường, chung quanh tĩnh lặng và bình yên, trên môi Trọng Trạm Tĩnh là một nụ cười dịu dàng, cảm thấy có một thứ tình cảm mơ hồ đang không ngừng quấn lấy hai người bọn họ.

 
Cô ta vén mái tóc dài bị gió thổi bay lên, dịu dàng nói: “Mạnh Ngôn, tôi nhớ tới thời cấp ba, cậu còn nhớ không? Lúc trước hồi còn học cấp ba cậu vô cùng thích ở lại lớp làm bài sau khi tan học, đôi khi tôi cũng sẽ ở lại làm bài, mẹ cậu còn thường xuyên mời tôi đến nhà cậu ăn cơm nữa.

 
Còn có trước đây, khi cậu tham gia một trận thi đấu bóng rổ, lúc ấy cả lớp bọn tôi đều trốn học đi cổ vũ cho cậu…”

 
Cô ta vừa nhớ lại chuyện lúc trước vừa kể, tâm trạng ngày càng tốt hơn, Chu Mạnh Ngôn ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng ngắt lời cô ta: “Tôi đi đón Nguyễn Yên.”

 
Trọng Trạm Tĩnh sửng sốt: “Cái, cái gì…?”

 
Người đàn ông đi lên một đoạn bậc thang bằng đá rồi rẽ vào đình Đào Tiên ở phía trên.

 
Đi thêm vài bước về phía trước nữa chính là nhà hàng Băng Tuyền, trong lúc nhất thời Trọng Trạm Tĩnh không phản ứng lại được, nhanh chóng đi lên theo, khi cô ta bước lên bậc thang cuối cùng thì phát hiện có một cô gái tóc đen môi đỏ đang ngồi trước bàn đá trong đình Đào Tiên ——

 
Đúng là Nguyễn Yên.

 
Trọng Trạm Tĩnh sững sờ nhìn người đàn ông đi đến trước mặt Nguyễn Yên rồi mở miệng nói: “Đi thôi.”

 
“Vâng ạ.”

 
Nguyễn Yên nghe thấy giọng nói của Chu Mạnh Ngôn thì đứng lên, khua tay vài cái trong không khí, chạm được đến cánh tay của người đàn ông thì nhẹ nhàng kéo lấy.

 
Sau đó Chu Mạnh Ngôn đặt túi bánh ngọt vào trong tay cô, giọng nói thản nhiên:

 
“Cho em.”

 
Trọng Trạm Tĩnh nhìn thấy cảnh này thì hoàn toàn ngây người.

 
**********************************

 
Editor: Đúng là tư tưởng của tiểu tam, cô ta thật sự nghĩ rằng đàn ông sẽ đi ăn riêng với cô ta trong khi anh ta đi cùng với vợ hay sao... 
 
Đọc đoạn “cảm thấy có một thứ tình cảm mơ hồ đang không ngừng quấn lấy hai người bọn họ” mà tôi xấu hổ giùm cô Trọng luôn đó ??‍♀️.

 


Bình luận

Truyện đang đọc