MẬT NGỌT HÔN NHÂN - MỘ NGHĨA

Chương 56


Sau khi bác sĩ nói xong về hai loại khả năng: “Báo cáo kiểm tra cuối cùng sẽ được đưa ra sau vài ngày tới, phải nhìn báo cáo mới có thể đưa ra kết luận.”

 
Chu Mạnh Ngôn im lặng một lúc rồi mới nói: “Làm phiền bác sĩ một lát nữa chỉ cần nói với phu nhân của tôi tình trạng đầu tiên thôi, có được không? Tôi không muốn để cho cô ấy có gánh nặng tâm lý...” 

 
Sau khi nghe thấy được những lời bên trong phòng thì Nguyễn Yên chậm rãi hạ thấp tầm mắt của mình.

 
Cô lập tức xoay người đi đến chỗ khác, không muốn để cho Chu Mạnh Ngôn ra ngoài nhìn thấy cô, cũng dặn dò Diệp Thanh không được nói điều gì cả.

 
Qua một lúc sau khi Nguyễn Yên trở lại thì Chu Mạnh Ngôn đưa cô đến gặp bác sĩ, Chu Mạnh Ngôn và bác sĩ đều có biểu hiện rất thoải mái, nghe được bác sĩ nói sẽ không có vấn đề gì lớn thì Nguyễn Yên cố gắng phối hợp nở nụ cười, thể hiện ra dáng vẻ thở dài nhẹ nhõm một hơi. 

 
Đó là bởi vì không muốn để cho người đàn ông phải lo lắng.

 
Sau khi đi ra khỏi bệnh viện, công ty của Chu Mạnh Ngôn còn có việc cần thiết phải quay trở về một chuyến, sau khi dẫn cô lên xe, anh xoa đầu cô rồi dặn dò: “Em về nhà phải nghỉ ngơi cho thật tốt, ánh mặt trời quá chói mắt thì kéo rèm cửa lại, không muốn nhìn đồ vật thì nằm xuống, đừng để cho đôi mắt quá mệt mỏi, có biết không?”

 
Nguyễn Yên cong khoé miệng lên rồi ngoan ngoãn gật đầu: “Anh đi làm việc nhé, em không sao đâu.” 

 
Chu Mạnh Ngôn cũng không nhìn ra sự khác thường của cô.

 
Sau khi về đến nhà, Nguyễn Yên đi vào trong phòng ngủ rồi ngồi lên trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng trước mắt mờ ảo, sáng lạn nhưng lại làm cho lòng người trở nên áp lực.

 
Một lúc sau cô nhắm mắt lại rồi ngã xuống giường, dùng mu bàn tay che đi đôi mắt, trong lòng tràn ra chua xót.

 
Cô đã cố gắng muốn ám chỉ bản thân rằng đôi mắt của mình nhất định sẽ không có vấn đề gì.

 
Nhưng trong lòng cô vẫn vô cùng hoảng loạn và vô cùng sợ hãi.

 
Cô đã mong mỏi phục hồi lại thị lực bấy lâu nay nhưng rất có thể tất cả mọi thứ mà cô đang mong đợi đều sẽ tan thành mây khói. Lặp đi lặp lại rồi trở nên mơ hồ một lần nữa, thậm chí trở lại như lúc ban đầu...

 
Nguyễn Yên đã nghe thấy những gì mà Chu Mạnh Ngôn đã nói ở cửa phòng hội chẩn hôm nay, nếu đôi mắt của cô thật sự đi theo chiều hướng xấu đi thì chắc chắn trong lòng của Chu Mạnh Ngôn sẽ cảm thấy còn khó chịu hơn cả cô. 

 
Bây giờ cô như thế này, cảm thấy bản thân giống như là một loại liên lụy tới Chu Mạnh Ngôn... 

 
Cô không muốn anh phải đau lòng bởi vì cô. 

 
***

 
Cả ngày hôm nay tâm trạng của Nguyễn Yên vô cùng suy sút, không xem kịch nói cũng không muốn trò chuyện với mọi người mà chỉ nghe mấy bài hát vui vẻ nhưng vẫn không thể thoát ra khỏi sương mù trong lòng được, muốn ngủ trưa một chút nhưng trong lòng cô vô cùng nặng trĩu nên chỉ có thể ngủ nông giấc.


 
Vào lúc chiều tối, sau khi Chu Mạnh Ngôn kết thúc công việc thì lập tức rời khỏi Phạn Mộ Ni rồi trở về biệt thự Y Nam.  

 
Đẩy cửa phòng ngủ ra, anh nhìn thấy cô gái nằm dựa vào trên giường, anh tiến lại gần, Nguyễn Yên đang chợp mắt, nghe thấy tiếng động thì mở to mắt ra, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng lẩm bẩm:

 
“Mạnh Ngôn……”

 
Người đàn ông ngồi ở bên mép giường, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô gái, đưa tay lên gạt đi những sợi tóc mái trên gương mặt của cô.

 
“Làm ồn em ngủ rồi hả?” 

 
“Không ạ… Chiều nay em đã ngủ rất nhiều.”

 
Anh nhìn thấy cô có chút phờ phạc: “Sao tâm trạng nhìn qua không được tốt lắm thế này?”

 
Nguyễn Yên lắc đầu rồi cố ý duỗi người ra: “Có lẽ là do ngủ nhiều đấy ạ.”

 
“Đôi mắt cảm thấy thế nào rồi? Còn cảm thấy đau và khó chịu nữa không?” 

 
Cô cong khóe miệng lên: “Tốt hơn so với buổi sáng một chút, chắc là không sao đâu ạ.” 

 
Chu Mạnh Ngôn nhìn thấy cô cười thì trong lòng cũng không nghĩ quá nhiều mà nói muốn dẫn cô xuống lầu ăn cơm, nhưng cô thật sự không có cảm giác thèm ăn nên cũng không muốn xuống giường: “Bây giờ em không đói bụng...”

 
“Không đói bụng sao?”

 
Nguyễn Yên tìm lấy cái cớ nói buổi trưa ăn cơm quá trễ nên muốn Chu Mạnh Ngôn đi ăn cơm trước, người đàn ông nhìn dáng vẻ không chịu ăn của cô thì đi theo cô ra khỏi phòng ngủ rồi lập tức rẽ đi gọi người giúp việc tới hỏi mới biết được Nguyễn Yên gần như không ăn cơm vào buổi chiều, đến giờ cơm bữa trưa đầu tiên là không ăn, hơn ba tiếng sau người giúp việc lại bưng một chút đồ ăn cho cô nhưng cô cũng chỉ động đũa vài lần.

 
Anh biết được cô gái đã nói dối nên nhíu mày lại rồi đi vòng trở về phòng ngủ.

 
“Hôm nay em chưa ăn gì cả, không đói bụng sao?” 

 
Nguyễn Yên nghe thấy câu hỏi lại của anh thì chột dạ ngồi thẳng dậy, tay của Chu Mạnh Ngôn đáp xuống ở bên trong cánh tay của cô rồi ôm cô lại trong vòng ngực của mình sau đó trầm giọng nói: “Tại sao không muốn ăn cơm?”

 
Nguyễn Yên chớp chớp mắt, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói: “Em không có cảm giác thèm ăn.”

 
“Bởi vì đôi mắt sao?”

 
“Vâng...” Cô vội vàng nói: “Hôm nay em đã ngủ quá nhiều nên không có tinh thần cho lắm.” 

 

Anh đưa tay giữ gáy của cô lại rồi để cô dựa vào đầu vai của mình, nhẹ giọng dỗ dành cô: “Nhưng em không thể nhịn ăn.”

 
Nguyễn Yên nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh thì nơi hốc mắt chua xót, mím chặt môi. 

 
Một vài giây sau, anh hỏi: “Em có muốn ăn gì hay không?”

 
Cảm nhận được sự lo lắng của người đàn ông, cô suy nghĩ một lúc rồi thuận miệng nói: “Em muốn ăn... Bánh quy tự làm.” 

 
“Hả?”

 
Nguyễn Yên nói rồi nghĩ đến đôi mắt không bị mù lúc trước, nếu tâm trạng không tốt hoặc là bị nhiều căng thẳng thì cô sẽ tự làm món tráng miệng ở nhà, cô rất nhớ hương vị do chính tay mình làm nhưng mà bây giờ cô cũng không thể làm gì được...

 
“Vậy thì Yên nhi dạy anh làm nhé?” 

 
Chu Mạnh Ngôn đột nhiên nói.

 
Nguyễn Yên sửng sốt, anh nói cô có thể dạy cho anh cách làm bánh quy lúc trước để anh có thể nếm thử một chút.

 
Nguyễn Yên ngạc nhiên anh thế mà lại muốn tự mình làm bánh quy cho cô: “Không cần phải phiền phức như vậy đâu ạ.”

 
“Sao lại gọi là phiền phức? Đêm nay anh cũng không có chuyện gì bận cả.”

 
Người đàn ông khăng khăng nói, dáng vẻ không giống như là đang nói đùa, còn đứng dậy muốn đi lấy giấy cùng với bút thì Nguyễn Yên giữ chặt cánh tay của anh rồi nói:

 
“Nếu không thì em với anh cùng đi vào phòng bếp nhé? Em sẽ trực tiếp dạy cho anh.” 

 
Anh khẽ cong môi: “Được.” 

 
Cô bằng lòng di chuyển, đó là chuyện tốt.

 
Hai người đi xuống lầu tới phòng bếp, Chu Mạnh Ngôn để cho người giúp việc cùng với đầu bếp rời đi trước, trong phòng bếp chỉ còn lại hai người bọn họ.

 
Nguyễn Yên ngồi trên chiếc ghế cao trước bàn nấu ăn làm bằng đá cẩm thạch, tay chống cằm nhớ lại những nguyên liệu nấu ăn mà cô đã làm lúc trước, Chu Mạnh Ngôn chuẩn bị từng thứ một theo lời cô nói.

 
“Trước tiên anh hãy cho đường cát vào bơ sau đó đánh cho đến khi nào màu của bơ trở nên nhạt hơn...”

 

“Sau đó anh cho trứng gà đã đánh tan chia thành ba đợt vào rồi lại rây thêm một trăm gram bột mì ít gluten*...” 

 
*Trong công thức làm bánh, một trong những loại bột được sử dụng nhiều nhất hiện nay là bột số 8 (all purpose). Loại bột này thường có hàm lượng gluten thấp khoảng 8 - 9%. Còn đối với loại bột số 11 thì hàm lượng hàm lượng gluten cao khoảng 10 - 13%. Bột mì số 13 giàu hàm lượng protein từ 10 - 14% tương đương với lượng gluten cao lên đến 14%.

 
Nguyễn Yên không thể nhìn thấy nên cũng không biết rốt cuộc Chu Mạnh Ngôn đã làm như thế nào, chỉ có thể cố gắng mô tả và hướng dẫn cho anh. 

 
Bởi vì rất hiếm khi xuống bếp cho nên hành động của người đàn ông có chút mới lạ nhưng lại vô cùng nghiêm túc.

 
“Anh không hy vọng lần này làm ra thành quả thì em lại cho bình luận kém.”

 
“Cho bình luận kém?” Nguyễn Yên ngẩn người lập tức, vài giây sau mới nói: “Tô mì sườn heo hầm lần trước là do anh nấu sao?!”

 
“Ừm.” Sắc mặt của anh hơi tối lại: “Đó là lần đầu tiên, lần này nhất định sẽ không khó ăn như thế nữa.” 

 
Lần trước chỉ là sai lầm.

 
Nguyễn Yên sửng sốt, không ngờ anh thế mà lại lén nấu cơm cho cô: “Lúc trước anh... Từ trước đến nay chưa nấu ăn bao giờ sao?”

 
“Ở nhà cũng không cần anh phải tự mình xuống bếp, hơn nữa ———“ 

 
Anh ngước mắt nhìn cô, giọng nói bình thản hỏi lại: “Người đầu tiên thích chính là em, lúc trước còn có thể làm vì ai nữa đây?”

 
Nguyễn Yên bị lời nói của anh làm cho sửng sốt.

 
Cuối cùng cô rũ mắt xuống rồi nhẹ lẩm bẩm: “Có cảm giác làm những việc này sẽ lãng phí rất nhiều thời gian của anh.”

 
Vài giây sau, anh nói:

 
“Lãng phí thời gian vì em, khá là tốt.” 

 
Mấy tháng trước Nguyễn Yên sẽ tuyệt đối không nghĩ đến sẽ có một ngày có thể nghe được những lời như thế từ trong miệng Chu Mạnh Ngôn.

 
Từ trước đến nay cô không hy vọng xa vời đối với cuộc hôn nhân chẳng có gì ngoại trừ lợi ích này, nhưng mà anh thích cô, nói nhất định phải cho cô một cuộc hôn nhân thật sự và muốn sống với nhau đến già, ở bên nhau trọn đời. 

 
Nguyễn Yên lại lần nữa nhớ tới những lời đã nghe được ở trước cửa phòng hội chẩn ngày hôm nay.

 
Bỗng nhiên cảm thấy có một chút chua xót xộc lên trên chóp mũi.

 
“Yên nhi, bước tiếp theo là gì.”

 
Nguyễn Yên gục đầu xuống, chìm vào trong im lặng.

 
Thấy cô không nói chuyện: “Ngây người rồi hả?”

 
“Mạnh Ngôn, thật ra hôm nay em đã nghe được cuộc nói chuyện của anh cùng với bác sĩ.” Cô đột nhiên nói.


 
Động tác trong tay Chu Mạnh Ngôn dừng lại rồi ngẩng đầu nhìn cô.

 
Nguyễn Yên cúi đầu: “Mọi người chỉ nói với em khả năng tốt, nhưng em cũng biết khả năng này cũng có ý nghĩa là đôi mắt của em bắt đầu có tình trạng xấu.”

 
“Em biết anh cũng vô cùng hy vọng đôi mắt của em có thể phục hồi thị lực, anh nói anh thích em, nhưng nếu lùi lại một vạn bước mà nói, đôi mắt của em đời này vẫn sẽ luôn như thế, anh vẫn muốn cùng một người có thân thể khuyết tật như em ở bên nhau sao?” Giọng nói của Nguyễn Yên hơi nghẹn ngào: “Em có khả năng vẫn sẽ luôn cần phải có người chăm sóc, cũng sẽ vô cùng gây phiền hà cho người khác...” 

 
Khi hai người bọn họ liên hôn, Chu Mạnh Ngôn chỉ nghĩ đến lợi ích có được từ cô nên cũng sẽ không quan tâm đ ến vấn đề về đôi mắt của cô, cô cảm thấy bởi vì là loại hôn nhân như vậy cho nên cũng không quá để ý. 

 
Nhưng mà hiện tại anh đã thích cô, chuyện giữa bọn họ chính là chuyện lớn cả đời này, Nguyễn Yên không thể không bắt đầu vì anh mà suy xét. 

 
Nếu cô thật sự có chướng ngại về thị lực cả đời này, anh sẽ để ý sao? 

 
Sau này khi anh đưa cô ra ngoài rồi giới thiệu với người ngoài về cô, khi đó sẽ có một số ánh mắt khác thường cùng với những lời đàm phán và nhận xét, anh sẽ không để ý sao... 

 
Người có hào quang rực rỡ lại xuất sắc và nổi bật như Chu Mạnh Ngôn thì tại sao lại thích một người như cô chứ? 

 
Chu Mạnh Ngôn nhìn cô sau đó đặt phới đánh trứng xuống rồi vòng qua bàn nấu ăn đi đến phía sau lưng cô. 

 
Nguyễn Yên cúi đầu xuống, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên phía sau lưng cô:

 
“Quay lại nào.” 

 
Anh nhẹ nhàng kéo cô lại đối mặt với anh. Cô đang ngồi trên chiếc ghế cao, anh đứng ở trước mặt nhìn chăm chú vào đôi mắt của cô, dựa vào cô rất gần.

 
Sau đó khuôn mặt đang rũ xuống của Nguyễn Yên được nhẹ nhàng nâng lên, ngón tay của anh vuốt v e gương mặt cô:

 
“Cảm thấy đôi mắt của em không tốt thì anh sẽ không thích em sao?”

 
“Em nghĩ anh là người như thế sao?”

 
Hốc mắt của Nguyễn Yên trở nên chua xót. 

 
Chu Mạnh Ngôn nhìn vào đôi mắt của cô rồi nói từng câu từng chữ dịu dàng và lưu luyến: 

 
“Từ khi bắt đầu ký kết hiệp nghị kết hôn với em, cho đến bây giờ anh vẫn luôn không có ý định ly hôn. Anh thích em là đã cân nhắc và suy đoán mọi thứ về tương lai, hơn nữa vẫn luôn cố chấp với loại yêu thích này, tất cả đều không liên quan đến những gì mà Yên nhi đang lo lắng.” 

 
Anh vươn tay ôm cô vào lòng.

 
“Dù cho có chuyện gì xảy ra ——

 
Em sẽ vĩnh viễn là Chu phu nhân của anh.”

 

Chương 57

Khi lời nói của người đàn ông rơi xuống, trái tim của Nguyễn Yên đột nhiên rung động dữ dội.


 

Anh buông tay ra, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô gái, một tay chống lên thành bàn nấu ăn bên cạnh, khẽ ôm cô trong lòng ngực. 


 

Nguyễn Yên cảm thấy anh cúi mặt lại gần.


 

Một nụ hôn nhẹ như nước rơi trên gò má.


 

“Đừng tưởng rằng anh không thích em nhiều như vậy.”


 

Giọng nói của anh khàn khàn. 


 

Trong lòng Nguyễn Yên dấy lên một làn sóng lớn.


 

Chu Mạnh Ngôn im lặng hồi lâu, kìm nén cảm xúc trong lòng, đưa tay lên giữ chặt đỉnh đầu của cô rồi xoa xoa, dùng đôi mắt ửng đỏ nhìn cô: “Sau này đừng đoán già đoán non nữa, có biết không? Vĩnh viễn không được đẩy anh ra.” 


 

Vừa rồi trong lòng anh đã vô cùng luống cuống khi nghe thấy những lời đó, vì sợ ngay sau đó cô sẽ nói ra hai chữ ly hôn, sợ sẽ làm liên luỵ đến anh nên sẽ chọn cách đẩy anh ra.


 

Anh sẽ thật sự phát điên mất.


 

Sau một lúc lâu, Nguyễn Yên khẽ gật đầu: “Vâng ạ……”


 

“Vậy thì tiếp theo có phải là nên tiếp tục dạy anh làm bánh quy hay không?” 


 

“Được ạ.”


 

Anh buông tay ra rồi bước đến bàn nấu ăn bên kia, Nguyễn Yên quay lại nhìn anh, vừa nói chuyện, bóng dáng mơ hồ của người đàn ông từng chút một in vào trong lòng cô.


 

Cả một ngày hoảng loạn cùng với khổ sở vào giờ phút này lập tức như băng tuyết chậm rãi tan rã.


 

Cô dần dần cong khoé môi lên.


 

***


 

Kết quả báo cáo cuối cùng còn cần một vài ngày nữa, bác sĩ dặn dò Chu Mạnh Ngôn muốn để cho Nguyễn Yên thư giãn trong mấy ngày này, trong lòng không nên có áp lực lớn như vậy, có thể đi ra ngoài để thư giãn, đi đến một số nơi có không khí tốt và môi trường tốt, cũng có trợ giúp đối với việc điều trị đôi mắt.


 

Ngày hôm sau Chu Mạnh Ngôn sắp xếp xong tất cả công việc của một tuần tiếp theo của hai bên Phạn Mộ Ni cùng với Âu Lạp. 


 

Vào buổi tối, anh tìm đến Nguyễn Yên.


 

“Ra ngoài để thư giãn nhé?!” Nguyễn Yên nghe thấy anh nói như thế thì vô cùng kinh ngạc. 


 

“Ừm, anh đã sắp xếp xong việc trong công ty, tiếp theo có thể bầu bạn với em cho thật tốt rồi.” Anh ngồi bên cạnh cô: “Chỉ có hai chúng ta, lái xe đi hết một đường hướng về phía Tây Nam, em thích nơi nào thì chúng ta sẽ lập tức dừng lại ở nơi đó.” 


 

Chu Mạnh Ngôn nghĩ đến việc đi một mình đến một nơi danh lam thắng cảnh, ngồi máy bay đến đó chắc sẽ không thú vị lắm, không bằng dẫn cô đi dạo tự do và ngắm nhìn cảnh vật trên đường sẽ tốt hơn.


 

Mặc dù cô không thể nhìn thấy nhưng anh có thể miêu tả giúp cô.


 

Tuần này Nguyễn Yên cũng đã xin nghỉ phép ở đoàn kịch nói, chính xác là cô cũng cảm thấy buồn chán khi ở nhà mãi.


 

Nghe thấy những lời anh nói là nghiêm túc thì Nguyễn Yên vui vẻ đồng ý: “Được ạ.”


 

Ngày hôm sau cả hai thu dọn hành lý, khi đi ra cửa thì Nguyễn Yên phát hiện hóa ra Chu Mạnh Ngôn đã chuẩn bị một chiếc RV* siêu lớn với đầy đủ các thiết bị bên trong bao gồm phòng bếp, đồ ăn, quần áo, chỗ ở và phương tiện đi lại đều được sắp xếp đầy đủ nên sẽ không cần phải tìm một khách sạn riêng.


 

*RV là chữ viết tắt của Recreational Vehicle, hay còn gọi là “nhà xe”, bởi không gian trên xe được thiết kế như một ngôi nhà tiện nghi có thể di chuyển mọi nơi. Phát triển cùng với đam mê “thích xê dịch”, RV ngày càng phổ biến trên thế giới.


 

Chu Mạnh Ngôn không để cho bất kỳ trợ lý hay là tài xế đi cùng, anh tự mình lái xe, Nguyễn Yên cũng mang Ca Cao theo.


 

Sau khi lên xe người đàn ông hạ vị trí của ghế phụ xuống, Nguyễn Yên có thể nửa nằm nửa ngồi ở phía trên.


 

Sau khi xe khởi động, khuôn mặt của Nguyễn Yên đón làn gió nhẹ thổi thẳng tới, sau khi cảm nhận được ánh nắng xán lạn bên ngoài cửa sổ thì không nhịn được mà cong khoé môi lên, Chu Mạnh Ngôn nhìn cô rồi chậm rãi nói:


 

“Thật ra chúng ta đang đi hưởng tuần trăng mật.”


 

“Hưởng tuần trăng mật ạ?”


 

“Lần trước... đã không được tốt cho lắm.”


 

Chu Mạnh Ngôn vừa nghĩ đến thì lập tức vô cùng hối hận.


 

Lần đó ra nước ngoài để tổ chức đám cưới, phong cảnh vô cùng đẹp, chỉ là lúc đó anh chưa từng đi cùng cô gái bao giờ, anh lúc nào cũng bận rộn công việc nên để cho cô tự đi đến bờ biển một mình, vì thế hai người bọn họ cũng chẳng có được một tuần trăng mật đàng hoàng nào nên lần này muốn bù lại cho lần trước. 


 

Nguyễn Yên mỉm cười rồi khẽ lẩm bẩm: “Thật ra cảm giác như vậy so với lúc trước càng tốt hơn...”


 

Anh nghe thấy như vậy thì lặng lẽ mỉm cười.


 

Cô thích là được rồi.


 

Chu Mạnh Ngôn không chọn lái xe trên đường cao tốc mà là trên đường quốc lộ, dọc theo quốc lộ phong cảnh có thể nhìn thấy sẽ càng đẹp hơn.


 

Nếu là như lúc trước khi hai người ở chung với nhau thì sẽ không có gì để nói nhưng hôm nay tất cả đều là do Chu Mạnh Ngôn chủ động bắt đầu đề tài, Nguyễn Yên đã trò chuyện cùng anh rất nhiều, càng nói chuyện thì càng cảm thấy có nhiều đề tài hơn...


 

Cô phát hiện thật ra anh cũng không phải là người trầm mặc ít nói, qua những gì mà Chu Mạnh Ngôn đã từng nhìn thấy, cô có thể nghe thấy rất nhiều kinh nghiệm sống của anh và cảm nhận được sức hấp dẫn của anh.


 

Dọc đường đi ánh nắng vô cùng tươi sáng, tâm trạng cũng dần được nhuộm màu trở nên ấm áp hơn.


 

Lái xe được ba tiếng đến gần giữa trưa thì Chu Mạnh Ngôn lái xe ra khỏi đường quốc lộ rồi tiếp tục đi về phía trước, trên đường anh nhìn thấy một nơi có cảnh đẹp thì lập tức dừng xe lại rồi nói với Nguyễn Yên: “Xuống dưới đi dạo một chút nhé.” 


 

Nguyễn Yên được anh dắt xuống xe, cảm thấy xung quanh khá yên tĩnh, ánh mặt trời rực rỡ dừng ở trên gương mặt của cô, cô cảm thấy bản thân đang đứng trên mặt cỏ, nghe thấy mùi của cỏ xanh cùng với bùn đất.


 

Phía trước có một hồ nước tự nhiên vô cùng rộng lớn, chắc là chưa được khai phá*, Chu Mạnh Ngôn dẫn cô đi dọc theo mặt cỏ rồi chậm rãi đi về phía hồ, anh miêu tả cảnh vật trước mắt, Nguyễn Yên nghe thấy anh nói nên vẫn có thể cảm nhận được nơi này xinh đẹp như thế nào. 


 

*Làm cho vùng đất hoang vu hoặc những tài nguyên đang còn tiềm ẩn trở thành sử dụng được.


 

Vẻ đẹp của thiên nhiên thường không cần đến sự mài giũa và điêu khắc tỉ mỉ của con người.


 

Cách xa thành phố ồn ào và náo nhiệt càng mang đến cho người ta một loại cảm giác an tâm: “Em rất thích...”


 

“Có muốn ăn cơm dã ngoại ở đây không?” Chu Mạnh Ngôn hỏi.


 

“Anh cũng chuẩn bị điều này luôn sao ạ?!”


 

“Ừm, trước tiên em cứ đứng ở chỗ này đã nhé.” 


 

Người đàn ông lấy ra một tấm thảm chống nước từ trên RV, trải lên mặt cỏ rồi để cô ngồi trên đó, sau đó anh lấy bữa trưa và đồ ăn vặt đã được chuẩn bị sẵn và đặt lên trên, Nguyễn Yên cảm thấy giống như là một chuyến đi chơi mùa xuân khi còn nhỏ, vui vẻ giống như một đứa trẻ vậy. 


 

Chu Mạnh Ngôn ngồi bên cạnh cô, đưa cho cô bánh sandwich sau đó cởi đai yếm trên người Ca Cao ra, Ca Cao lập tức chơi đùa lăn lộn trên bãi cỏ.


 

Nguyễn Yên đang ăn sandwich thì nghe thấy người đàn ông mỉm cười hỏi: “Em thích không?”


 

Cô gật đầu như đảo tỏi.


 

Trời trong nắng ấm, sóng nước long lanh, cỏ cây thơm ngát, không có người ồn ào. 


 

Dùng năm tháng tĩnh lặng để hình dung cũng không quá.


 

Một lúc sau Chu Mạnh Ngôn lấy máy ảnh ra, chụp vài tấm phong cảnh sau đó hướng máy ảnh về phía Nguyễn Yên. 


 

Cô gái mặc chiếc váy kẻ sọc màu xanh nhạt, mái tóc đen tự nhiên xõa trên vai, đôi mắt cong cong, gương mặt hài hoà và cân đối. 


 

Chu Mạnh Ngôn: “Chờ cho đến khi đôi mắt của em tốt hơn, em có thể lấy những bức ảnh này ra xem.” 


 

Nguyễn Yên ngẩn người rồi gật đầu ngay lập tức.


 

Một lúc sau cô chủ động hỏi: “Vậy anh có muốn chụp vài tấm ảnh không?” 


 

“Chụp với em sao?” 


 

Cô động lòng: “Anh... muốn không?” 


 

Không nghe thấy được câu trả lời, ngay sau đó, Nguyễn Yên cảm thấy anh ngồi xuống bên cạnh cô, tay đặt sau lưng cô, dịu dàng nói: “Yên nhi ngẩng đầu lên nào.”


 

Nguyễn Yên ngẩng đầu lên, khuôn mặt của anh đến gần khuôn mặt cô, sau đó chụp vài tấm hình.


 

“Thế nào ạ, em có đẹp không?” Cô tò mò hỏi.


 

Anh lặng lẽ cong môi lên: “Gương mặt có chút béo rồi.” 


 

Nguyễn Yên:??


 

“Béo? Không được, chụp một lần nữa!”


 

Cô lại lôi kéo anh chụp thêm vài tấm ảnh nữa rồi hỏi anh thế nào, anh nói: “Vẫn còn một chút.” 


 

Nguyễn Yên tức giận nói muốn anh xóa đi, ngay sau đó eo cùng với hai tay bị ôm lấy, cơ thể của người đàn ông bao phủ lên, cô đã bị đẩy ngã xuống trên thảm.


 

Anh rũ mắt xuống nhìn cô, yết hầu cuộn lên, nơi khóe miệng chứa nụ cười, anh nói:


 

“Lừa em đấy.”


 

“Đẹp lắm.”


 

Sau khi trêu chọc cô, anh thả lỏng tay ra rồi đứng dậy, nhịp tim của Nguyễn Yên tăng nhanh, gương mặt nhuộm lên một tầng đỏ ửng. 


 

Bọn họ nghỉ ngơi ở đây một lúc, Chu Mạnh Ngôn hỏi cô có muốn đi tiếp hay không, cô nói có thể, vì thế hai người thu dọn đồ đạc xong rồi đưa Ca Cao vào trong RV.


 

Xe lại tiếp tục đi về phía trước.


 

Khi Chu Mạnh Ngôn lái xe, Nguyễn Yên ngủ trưa một tiếng trên giường ở phía sau, sau khi thức dậy, cô cho Ca Cao ăn một ít đồ ăn vặt thì đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Trọng Trạm Tĩnh. 


 

Sau khi bắt máy thì bên kia hỏi cô: “Nguyễn Yên, hôm nay em đi ra ngoài chơi cùng với Chu Mạnh Ngôn sao?” 


 

Cô nghi hoặc làm sao Trọng Trạm Tĩnh lại biết được thì bên kia nói rằng cô ta đã nhìn thấy bức ảnh Chu Mạnh Ngôn đăng trong vòng bạn bè, chính là bức ảnh vừa rồi của bọn họ.


 

Một tiếng trước Chu Mạnh Ngôn đã đăng bức ảnh chụp chung lên vòng bạn bè, điều này đã gây ra một sự náo động.


 

Đây là lần đầu tiên Chu Mạnh Ngôn đăng ảnh chụp chung của bọn họ cùng với ảnh của Nguyễn Yên với người ngoài, nếu như là liên hôn thương mại thì làm sao có thể như vậy được, tất cả mọi người đều đoán được đây là thông báo chính thức của anh. 


 

Vừa rồi Trọng Trạm Tĩnh ở trong văn phòng nhìn thấy Chu Mạnh Ngôn, người mà cả vạn năm cũng chẳng đăng lên vòng bạn bè thế mà lại thật sự đăng lên, còn tưởng rằng có chuyện gì, thật không nghĩ đến hóa ra lại là một bức ảnh của anh cùng với Nguyễn Yên, đó cũng là tin duy nhất trong vòng bạn bè của anh.


 

Trong bức ảnh, Chu Mạnh Ngôn nở nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi, có một bức ảnh chụp anh đang nhìn Nguyễn Yên, trong ánh mắt tràn đầy cưng chiều.


 

Rêu rao như thế.


 

Nhìn thấy những bình luận đầy phấn khích của Đằng Hằng và những người khác bên dưới, Trọng Trạm Tĩnh như bị chém một nhát vào đáy lòng.


 

Nguyễn Yên trả lời: “Vâng ạ, mấy ngày này anh ấy đưa em ra ngoài để thư giãn.”


 

“Mấy ngày này?”


 

“Anh ấy không đề cập đến địa điểm cụ thể, chỉ lái xe vòng quanh trên chiếc RV.” Giọng điệu của cô vẫn nhẹ nhàng và tự nhiên, nhưng lại nói ra vô cùng nhuần nhuyễn sự lãng mạn cùng với cưng chiều của người đàn ông.


 

Trọng Trạm Tĩnh rõ ràng đã đoán được nhưng vẫn muốn tìm ngược mà hỏi Nguyễn Yên. 


 

Nụ cười trên gương mặt của Trọng Trạm Tĩnh dần thu lại, thản nhiên nói: “Thì ra Chu Mạnh Ngôn thích một cô gái là dáng vẻ như thế này.” 


 

“Sao ạ?”


 

Nguyễn Yên không nghe rõ.


 

“Không có gì, vậy thì hai người đi chơi vui vẻ nhé.” 


 

Trọng Trạm Tĩnh ngắt điện thoại, lại bấm vào ảnh chụp trên dòng thời gian, nơi đáy mắt trở nên lạnh lẽo hơn.


 

Nguyễn Yên ở bên kia để điện thoại xuống rồi chầm chậm sờ s0ạng đi về phía trước, Chu Mạnh Ngôn quay đầu lại nhìn cô: “Tỉnh rồi hả?” 

 

     

“Vâng ạ.” cô ngồi vào ghế phụ rồi đắp lên một tấm chăn mỏng: “Anh vừa mới... đăng ảnh của chúng ta lên vòng bạn bè sao?” 


 

“Làm sao thế?”


 

Trong lòng cô nghĩ về rất nhiều thứ, ngượng ngùng lắc đầu: “Không ạ.” 


 

“Trước đây bọn họ đã nói một số lời với anh, lúc đó anh không tin nhưng bây giờ thì tin rồi.” 


 

“Cái gì ạ?”


 

Anh nhìn cô: “Nếu thích một người thì sẽ muốn cho cả thế giới đều biết đến.” 


 

Nguyễn Yên bị lời nói của anh trêu chọc đến mức chỉ có thể đỏ mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.


 

Người này sao bây giờ lại càng ngày càng có thể nói ra những lời âu yếm như thế... 


 

***


 

Xe dần dần tiến về phía trước, chỉ theo một phương hướng đại khái, không có điểm đến cụ thể, nhưng chính bằng cách này mới có thể khám phá ra một số địa điểm đặc biệt.


 

Vào buổi chiều tối, Chu Mạnh Ngôn lái xe đến bên cạnh một bến tàu thì dừng lại, đưa Nguyễn Yên xuống đi dạo một chút, vừa lúc nhìn thấy có người đang bắt cá.


 

Có một số cư dân sống ở gần đó, giống như là một thị trấn nhỏ, Chu Mạnh Ngôn nhìn cá mà những người đó bắt được, trong đầu anh chợt hiện lên một ý tưởng.


 

Anh để cho Nguyễn Yên quay trở lại RV trước sau đó một mình đi tìm những người dân đang đánh cá.


 

Hơn mười phút sau, anh mang theo hai cái túi trở về.


 

Nguyễn Yên thắc mắc anh đi mua cái gì, Chu Mạnh Ngôn chỉ nói: “Nguyên liệu nấu ăn cho tối nay.” 


 

“Anh muốn tự mình làm sao?” 


 

Anh nâng mắt nhìn cô: “Không tin anh sao?” 


 

Nguyễn Yên nhớ tới tô mì sườn heo hầm ngày đó, nhịn cười lắc đầu: “Em vô cùng tin tưởng anh.” 


 

Chu Mạnh Ngôn xoa bóp gương mặt của cô sau đó tiếp tục lái xe về phía trước, cuối cùng xe dừng lại ở bên cạnh một bờ đê không có người, Chu Mạnh Ngôn di chuyển một chiếc ghế nằm ngoài trời, để cô ngồi bên ngoài còn anh đi xử lý nguyên liệu nấu ăn trong bếp.


 

Nguyễn Yên ngồi ở bên ngoài nghe ca nhạc, sắc trời dần dần tối sầm xuống, cô quay trở lại RV, người đàn ông giúp cô dọn dẹp bàn ăn: “Sắp xong rồi.” 


 

Một lúc sau anh bưng một cái nồi đá đặt lên bàn, Nguyễn Yên ngửi thấy được một mùi thơm nồng: “Wow, thơm quá ạ, đây là món gì thế?” 


 

“Canh đầu cá đậu hũ.” 


 

Anh đã mua bốn ký đầu cá chép đỏ từ người đánh cá, còn có các nguyên liệu nấu ăn khác như đậu hũ do người dân địa phương tự làm, anh muốn nấu một nồi canh đầu cá đậu hũ cho Nguyễn Yên, ăn cá rất tốt cho đôi mắt của cô. 


 

Để tránh bị thất bại, trước tiên Chu Mạnh Ngôn hỏi người đánh cá địa phương là họ đã làm như thế nào, sau đó lại gọi cho đầu bếp ở nhà để hỏi lại một lần nữa. 


 

Cho nên lần này, chắc là sẽ không thất bại nữa đâu. 


 

Anh ngồi đối diện với cô, múc cho cô một chén súp màu trắng sữa: “Nếm thử xem?”


 

Nguyễn Yên múc một muỗng rồi đưa vào trong miệng, ngay lập tức nếm được hương vị canh cá cực kỳ thơm ngon, dư vị ngọt lành, đậm hương thơm thuần tuý. 


 

Người đàn ông quan sát phản ứng của cô một cách cẩn thận, vì sợ cô lại nhíu mày rồi nhả ra giống như lần trước.


 

Nhưng sau khi cô uống xong thì nheo đôi mắt lại: “Siêu cấp ngon luôn!”


 

“Thật không?”


 

“Vâng ạ, Mạnh Ngôn, anh giỏi thật đấy, cảm thấy so sánh với lần trước thì đã tiến bộ hơn rất nhiều, em cũng không thể tin được là do anh nấu.” 


 

Anh cảm thấy không có gì càng làm cho người khác vui vẻ hơn so với được cô yêu thích: “Bởi vì nguyên liệu nấu ăn rất ngon.”


 

Có câu tục ngữ, ngàn lăn đậu hũ vạn lăn cá*. 


 

*Nguyên văn: 千滚豆腐万滚鱼. Từ lâu trong dân gian Trung Quốc đã có một câu nói rằng “Ngàn lăn đậu hũ vạn lăn cá” có nghĩa là đậu hũ nấu trong nồi càng lâu thì càng chắc và dai. Đậu hũ và cá tương đối khó nấu, chỉ cần thời gian đủ lâu là có thể ngon và bổ dưỡng trong quá trình nấu nướng. Đặc biệt là dùng nồi đất chậm rãi hầm cách thuỷ thì mới có thể ngon miệng. (Nguồn baidu) 


 

“Thật sự là vô cùng tươi ngon.” 


 

Nguyễn Yên ăn đầu cá, ăn vô cùng ngon miệng, Chu Mạnh Ngôn muốn cô uống từ từ, sau đó bước ra khỏi RV, không biết đang bận cái gì.


 

Sau khi Nguyễn Yên ăn xong, Chu Mạnh Ngôn bước vào và hỏi cô có muốn ra ngoài đốt lửa sưởi ấm hay không. 


 

Vừa rồi khi anh đi mua cá thì tình cờ nhìn thấy có người đi ngang qua mang theo một ít củi đã chặt sẵn nên anh đã gọi người đó lại và mua một ít củi.


 

Đêm tháng hai trời vẫn tương đối se lạnh, anh nghĩ hai người ngồi bên ngoài đống lửa để sưởi ấm, cô sẽ thích. 


 

Anh dời cái ghế dựa đặt ở trước đống lửa, Nguyễn Yên ngồi xuống, mở bàn tay ra, cảm nhận được hơi nóng, sau đó trên vai được phủ lên một chiếc áo khoác lông: “Đừng để bị cảm lạnh.”

 

     

Anh ngồi bên cạnh cô, Nguyễn Yên mỉm cười rồi nói: “Khi em còn nhỏ cũng chưa từng chơi trò này.” 


 

Anh nắm lấy tay của cô kéo ra ngoài một chút: “Trước kia khi còn nhỏ nhà của chúng ta cũng thường xuyên như vậy.”


 

“Khi đó…… Là sau khi phá sản sao?”


 

“Ừm, lúc ấy loại nhà bọn anh sống ở vùng nông thôn vào thời điểm đó rất lạnh vào mùa đông, chỉ có thể sử dụng cách này để sưởi ấm.”


 

Cô nhẹ giọng hỏi: “Trong khoảng thời gian đó có phải vô cùng khó khăn không ạ?”


 

Anh im lặng một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói: “Lúc ấy ba mẹ anh vay mượn tiền khắp nơi, đi sớm về trễ, tất cả đều bận rộn, bởi vì nghèo khó nên mỗi ngày chỉ có thể cho anh mười tệ*, bao gồm cả chi phí đi lại đến trường.


 

*Hơn ba mươi lăm nghìn VND. 


 

Lúc ấy trường học của bọn anh vừa lúc phải trả hai mươi tệ tiền phí sách vở, anh không nói với ba mẹ, tiết kiệm được hai tệ tiền đi xe buýt, dành nửa tiếng đi bộ đến trường mỗi ngày, bữa sáng cũng được bỏ đi, một ngày chỉ ăn hai bữa, buổi trưa ăn bánh bao, buổi tối ăn mì, đôi khi thật sự vô cùng đói bụng mới dám dùng ba tệ để mua đồ ăn nhanh, bên trong có hai món chay và một món mặn.” 


 

Nguyễn Yên nghe như vậy thì cảm thấy vô cùng đau lòng.


 

Chu Mạnh Ngôn kể rằng đoạn thời gian đó anh vẫn luôn ở một mình trong trường, không dám đi cùng với các bạn trong lớp bởi vì sẽ có người chê cười anh, hơn nữa lòng tự trọng của anh lúc đó rất mạnh, khi đang ăn bánh bao cũng không muốn để cho người khác nhìn thấy bởi vì biết bản thân nhất định sẽ bị giễu cợt. 


 

Cũng chính là trong khoảng thời gian đó, anh ít nói hơn và bắt đầu trở nên lầm lì.

 

     

“Sau đó nhà xưởng đã được mở cửa trở lại sao?” 


 

Anh nhíu chặt mi: “Được mở lại, nhưng lúc ấy... Anh thà rằng không được mở lại.” 


 

“Tại sao ạ?”


 

“Vào một buổi tối cuối tuần anh ở nhà, mẹ anh về sớm, sau khi nghe bà ấy nói ba của anh vẫn còn bận trong nhà xưởng thì anh lập tức muốn đi tìm ông ấy, cầm theo tiền dành dụm được mua một ổ bánh muốn đưa cho ông ấy, sau khi anh đến nhà xưởng thì nhìn thấy ba của anh cùng với một vài người đàn ông đang đứng ở cửa nhà xưởng, anh nghe thấy ba của anh đang cầu xin vay tiền của bọn họ, những người đó...” 


 

Yết hầu Chu Mạnh Ngôn lăn lộn lên xuống, nơi đáy mắt đen như mực: “Những người đó cười nhạo ông ấy, nói chỉ cần ông ấy quỳ xuống dập đầu ba lần với bọn họ thì bọn họ sẽ đồng ý cho vay tiền.” 


 

Nguyễn Yên ngẩn người.


 

“Ba của anh quỳ xuống, dập đầu.” 


 

Cảnh tượng đó như một cái gai, vĩnh viễn đâm thẳng vào trong đôi mắt của Chu Mạnh Ngôn, anh muốn xông tới kéo ba của mình lên, nhưng anh biết nếu anh xuất hiện thì ba của anh sẽ càng bị tổn thương tôn nghiêm nhiều hơn nữa. 


 

Loại nhục nhã đến tận cùng này anh chỉ có thể vẫn luôn chôn giấu ở tận đáy lòng, chưa từng nhắc đến với bất kỳ một người nào trước đó. 


 

Nguyễn Yên nghe thấy như vậy thì cuối cùng cũng hiểu được tại sao tính cách của Chu Mạnh Ngôn lại có thể trở thành như thế này. 


 

Sở dĩ tính tình của anh trở nên lạnh nhạt, dùng ánh mắt ích lợi để đo lường mọi thứ, bao gồm cả hôn nhân, bởi vì đã từng có một lần phá sản khiến cho anh thấy được thói đời nóng lạnh, bị bạn bè xa lánh, anh đã hiểu rằng nếu không có tiền thì điều gì sẽ xảy ra đối với cuộc sống của bọn họ.


 

Cho nên chỉ có danh vọng cùng với lợi ích thì mới có thể làm cho anh có cảm giác an toàn.


 

Anh muốn tiếp quản công ty sớm hơn một chút, liều mạng để kiếm tiền.


 

Nguyễn Yên nghiêng người qua, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy anh, dựa vào vai anh rồi an ủi: “Không sao đâu, hãy để những chuyện đó trôi qua nhé... Papa rất xuất sắc, mặc dù đã làm như thế nhưng không có nghĩa là ông ấy kém cỏi, hơn nữa bây giờ anh ưu tú như vậy, những kẻ chỉ biết nịnh hót kia chỉ có thể bị anh xem thường, bọn họ thậm chí không xứng để đứng trước mặt anh.” 


 

Giống như lúc trước cô đã từng nói, những điều này sẽ không thể đánh bại bọn họ, nó sẽ khiến cho bọn họ càng trở nên mạnh mẽ hơn.


 

Hành động của cô giống như muốn nói với anh rằng cô vẫn sẽ luôn ở bên cạnh anh.


 

Người đàn ông đưa tay lên rồi lặng lẽ ôm lấy cô.


 

Cảm thấy nơi đáy lòng lạnh lẽo bị cái ôm của cô gái hoá giải một chút. 


 

Để chữa khỏi miệng vết thương, chưa bao giờ là thời gian, mà là tình yêu cùng với sự đồng hành.

Bình luận

Truyện đang đọc