MẬT NGỌT HÔN NHÂN - MỘ NGHĨA

Chương 46


Chu Mạnh Ngôn nhìn thấy Tần Tích đột nhiên xuất hiện mà không gõ cửa thì lập tức đứng dậy, toàn bộ sắc mặt đều đen lại: “Mẹ...” 


 

“Ừm... mẹ tưởng Nguyễn Yên ở đây một mình.”


 

Tần Tích che miệng lại, cố gắng kìm nén tiếng cười:


 

“Các con tiếp tục đi, mẹ sẽ giúp các con khóa cửa lại nhé.”


 

Sắc mặt của Nguyễn Yên đột nhiên trở nên đỏ bừng: “...”


 

Huhuhu. 


 

Tần Tích không nói thêm một lời nào nữa, lập tức đóng cửa lại sau đó vừa bưng trái cây vừa cười hì hì bước nhanh trở về phòng: “Tư Lễ, Tư Lễ, tôi nói cho ông nghe một phát hiện vô cùng quan trọng! Tôi cảm thấy hai đứa bọn nó không cần ly hôn nữa, hơn nữa nói không chừng chúng ta có thể nhanh chóng ôm được cháu trai...” 


 

Trong phòng trà, Nguyễn Yên đỏ bừng cả gương mặt, ngay sau đó bị người đàn ông bế lên, bởi vì cô xấu hổ nên vùi đầu vào cần cổ của anh lên án: “Anh đã nói không có ai mà...” 


 

Anh dùng bàn tay to lớn của mình đỡ lấy sau gáy của cô rồi xoa nhẹ lên, yên lặng nở nụ cười sau đó bế cô lên: “Không sao đâu, chúng ta trở về phòng nhé.” 


 

Nguyễn Yên treo ở trên người anh, bị anh ôm về phòng.


 

Sau khi cửa được khoá lại, cô bị anh áp lên cửa, từng nụ hôn nối tiếp nhau không ngừng hạ xuống.


 

Tiếng pháo hoa bên ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, che lấp âm thanh ướt át, cá nước thân mật bên trong phòng ngủ.


 

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Yên trải qua đêm giao thừa ở trên giường.


 

Sau khi kết thúc lần thứ nhất, Chu Mạnh Ngôn ôm lấy cô, nhẹ nhàng dựa vào trên cửa sổ rồi quay đầu nhìn đồng hồ trên tường, vừa mới qua mười hai giờ thôi.


 

Pháo hoa bên ngoài vô cùng lộng lẫy, anh chống trán của mình lên trán của cô, giọng nói khàn khàn tràn đầy lưu luyến: “Nguyễn Yên, chúc mừng năm mới.” 


 

Nguyễn Yên mở đôi mắt mờ mịt sương mù, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng thốt lên vài chữ: “Chúc mừng năm mới...”


 

Có lẽ cả đời này cô cũng không thể quên được đêm giao thừa hôm nay.


 

***


 

Sau giao thừa là bước sang năm mới, vào buổi chiều ngày mồng ba tháng giêng, Chu Mạnh Ngôn ở nhà cũ, nhận được điện thoại của Đằng Hằng. 


 

“Chu Mạnh Ngôn tối nay cậu có sắp xếp gì không?”


 

“Không có, làm sao vậy?” 


 

“Tối nay ra ngoài ăn tối đi, chúng tôi đã đặt phòng bao rồi, mọi người không phải là nên tụ tập cùng nhau trong năm mới hay sao?” 


 

“Cậu gửi địa chỉ cụ thể cho tôi đi.” 


 

Đằng Hằng nói Ok sau đó cúp điện thoại, quay đầu cười cười với Bạch Nhàn Dật cùng với Trọng Trạm Tĩnh đang ngồi phía trong: “Đồng ý rồi, Chu Mạnh Ngôn dường như chưa phát hiện ra cái gì cả.” 


 

Bạch Nhàn Dật cong môi: “Anh Mạnh Ngôn từ trước đến nay vẫn luôn không nhớ rõ sinh nhật vào âm lịch của mình, may mà chị Trạm Tĩnh nhớ kỹ.” 


 

Trọng Trạm Tĩnh mỉm cười bất đắc dĩ: “Ôi, ba người các cậu nói xem, người nào còn nhớ rõ sinh nhật của tôi? Đều là do các cậu quên sinh nhật của tôi có được không.”


 

“Tôi cùng với Bạch Nhàn Dật đều nhớ rõ, chủ yếu là Chu Mạnh Ngôn, người này cũng thật quá đáng, sinh nhật hôm nay đáng lẽ không nên tổ chức cho cậu ấy.” 


 

Trọng Trạm Tĩnh lắc đầu: “Thôi bỏ đi, tôi vẫn nên khoan dung một chút, hơn nữa đâu có ai biết tháng ba cậu ấy có muốn đi đâu hay không, cũng là cho chúng ta tụ tập một lần.” 


 

“Cũng đúng.”


 

Trọng Trạm Tĩnh nhớ đến một chuyện thì thử mở miệng hỏi: “Đúng rồi, vừa rồi Mạnh Ngôn có nói sẽ đưa Nguyễn Yên lại đây không?” 


 

Đằng Hằng: “Tôi không hỏi, không biết cậu ấy có đưa cô ấy đến hay không.”


 

Trọng Trạm Tĩnh có chút trầm tư mà gật đầu: “Tôi sẽ đi đến nhà hàng bên kia sớm một chút để xác nhận thực đơn cho tối hôm nay. Đúng rồi, tối nay tôi sẽ đưa theo một người bạn nữa, mọi người không ngại chứ?”


 

Đằng Hằng tò mò: “Bạn trai hay bạn gái thế?” 


 

“Cậu nghĩ thế nào cũng được, đó là bạn thân của tôi, cậu đã từng gặp rồi, Triệu Nguyệt, tình cờ hôm nay cô ấy có thời gian rảnh, tôi lập tức hẹn cô ấy cùng nhau đến đây.”


 

“Không thành vấn đề.”


 

***


 

Khi Nguyễn Yên và Chúc Tĩnh Chi đi dạo trong trung tâm thương mại vào buổi chiều tối thì nhận được cuộc gọi từ Chu Mạnh Ngôn. Đầu dây bên kia nói sẽ đến đón cô, muốn đưa cô đi ăn tối với một nhóm bạn, là nhóm của Đằng Hằng, Nguyễn Yên đồng ý. 


 

Chu Mạnh Ngôn biết hôm nay là sinh nhật của anh, cũng đã đoán được đại khái Đằng Hằng bọn họ muốn hẹn anh ra là vì chuyện này, chỉ là anh chưa nhắc đến với Nguyễn Yên. 


 

Chu Mạnh Ngôn chưa từng nói với cô sinh nhật của anh là khi nào, cô cũng không nhớ, bởi vì thế nên Nguyễn Yên cũng cho rằng đây chỉ đơn thuần là gặp mặt ăn một bữa cơm mà thôi.


 

Sau khi Chu Mạnh Ngôn đến đón cô, hai người cùng đi đến điểm hẹn của tối nay. 


 

Đây là nhà hàng tại nhà mà bình thường Trọng Trạm Tĩnh rất thích đến ăn, mỗi ngày chỉ phục vụ sáu bàn, ngày thường đến ăn đều là được đặt bàn từ trước, vào dịp Tết Âm Lịch thì càng phải đặt từ rất sớm trước đó nên Trọng Trạm Tĩnh đã đặt bàn từ hai tháng trước.


 

Trọng Trạm Tĩnh cùng với Triệu Nguyệt đến sớm trước mười lăm phút, đầu tiên là vào phòng bếp để xác nhận các món ăn đã đặt cho tối nay, qua một lúc sau thì Bạch Nhàn Dật cùng với Đằng Hằng cũng đến đây, chỉ thiếu mỗi nhân vật chính của tối nay.


 

Sau khi Trọng Trạm Tĩnh cùng với Triệu Nguyệt đi vào nhà vệ sinh rồi trở về, Trọng Trạm Tĩnh hỏi bạn thân những chuyện gần đây: “Kịch bản cậu viết đã được nhận hay chưa?” 


 

“Cuối cùng đã được nhận, năm sau sẽ bắt đầu tập luyện.”


 

“Nhanh như vậy sao?”


 

“Ừm, tháng tư là sẽ bắt đầu diễn rồi, thời gian tương đối ngắn...” 


 

Ngay khi hai người vừa rẽ vào trong hành lang dài thì lập tức nhìn thấy có một đôi nam nữ đang bước tới từ đầu bên kia. 


 

Nguyễn Yên kéo lấy Chu Mạnh Ngôn, chậm rãi đi về hướng của bọn họ.


 

Trọng Trạm Tĩnh dừng bước chân.


 

Hôm nay Nguyễn Yên mặc một chiếc áo len màu nâu cùng với váy ngắn, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dài sợi tổng hợp hoạ tiết caro, kết hợp với đôi giày vải buồm màu trắng, so với phong cách chững chạc và dịu dàng của Trọng Trạm Tĩnh thì lại hiện ra vẻ ngây thơ tràn đầy của tuổi trẻ.


 

Nguyễn Yên có thân hình duyên dáng, đôi chân thon dài thẳng tắp dưới làn váy, hơn nữa cô còn có một gương mặt không thể chê vào đâu được, trắng trẻo và trong sáng, xinh đẹp và tràn ngập ánh sáng, dưới hàng mi mảnh mai là đôi mắt với sắc màu hổ phách ngập nước khi mỉm cười sẽ cong lên, như một vầng trăng khuyết nhỏ đáng yêu.


 

Cô ngẩng mặt lên, không biết đang cười nói điều gì đó, nơi khoé môi của người đàn ông bên cạnh nở một nụ cười với độ cong rất nhẹ. 


 

Trọng Trạm Tĩnh nhìn thấy bọn họ thì sửng sốt, khóe miệng lập tức cong lên rồi bước lên phía trước cùng với Triệu Nguyệt. 


 

Hai bên đã đến gần phòng bao được đặt sẵn nên đều có thể nhìn thấy được đối phương, Trọng Trạm Tĩnh mở miệng: “Hey, Nguyễn Yên--“ 


 

Nguyễn Yên nghe thấy giọng nói của Trọng Trạm Tĩnh, sau khi dừng lại thì cong môi lên: “Chị Trạm Tĩnh.” 


 

“Đằng Hằng cùng với Bạch Nhàn Dật đã ở bên trong rồi, chúng ta mau vào đi thôi.”


 

Chu Mạnh Ngôn đẩy cửa phòng bao ra rồi cùng Nguyễn Yên đi vào bên trong, Triệu Nguyệt kéo tay của Trọng Trạm Tĩnh lại, tức giận bất bình, nhỏ giọng nói: “Cậu vì sinh nhật của Chu Mạnh Ngôn mà chuẩn bị cực khổ lâu như vậy, đặt nhà hàng rồi đặt bánh kem, vừa quay đầu lại thì anh ta lại đưa vợ của anh ta đến?”


 

Trọng Trạm Tĩnh hạ mi xuống: “Anh ấy không phải là nên đưa theo Nguyễn Yên đến đây sao? Cậu đừng nói nhiều như vậy.” 


 

“Mình chỉ là cảm thấy khó chịu...”


 

Trọng Trạm Tĩnh thích Chu Mạnh Ngôn nhiều năm như vậy, hiện tại lại chỉ có thể nhìn cô gái khác danh chính ngôn thuận* đứng ở bên cạnh anh, dựa vào cái gì kia chứ.


 

*Đủ danh nghĩa, tư cách chính đáng. Ví dụ như vợ chồng đã kết hôn là danh chính ngôn thuận. 


 

Trọng Trạm Tĩnh lôi kéo tay của cô bạn rồi đi vào trong phòng bao, Nguyễn Yên ngồi bên cạnh Chu Mạnh Ngôn ở bên trong, nhận lấy trà Bạch Nhàn Dật đưa qua rồi nói lời cảm ơn, Bạch Nhàn Dật hỏi: “Đôi mắt của chị dâu đã đỡ hơn chưa?”


 

“Ừm, đã dần trở nên tốt hơn rồi.”


 

Trọng Trạm Tĩnh cùng với Triệu Nguyệt ngồi ở bên kia của Nguyễn Yên, Trọng Trạm Tĩnh hỏi: “Nguyễn Yên, gần đây em thế nào rồi? Vốn dĩ khoảng thời gian trước đã muốn hẹn gặp em, khi đó em vừa đúng lúc đến Tô Thành sao?” 


 

“Vâng ạ, đúng lúc đó em vừa trở về gặp cậu nh ỏ của em.”


 

“Đúng rồi, lần trước chị đi du lịch có mua cho em một ít bánh ngọt, hôm nay có mang đến đây.” 


 

Trọng Trạm Tĩnh để cho Triệu Nguyệt lấy hộp quà từ bên góc sô pha đưa đến: “Đây là bánh mè ngọt được làm bằng tay, có rất nhiều hương vị, còn có một số đồ ngọt khác, chị cảm thấy con gái sẽ thích, bây giờ em có thể nếm thử một chút.”


 

“Cảm ơn chị Trạm Tĩnh ạ...” 


 

Đằng Hằng trêu chọc: “Thật không công bằng, chỉ mang theo cho Nguyễn Yên nhưng lại không mang theo cho bọn tôi.” 


 

Trọng Trạm Tĩnh: “Đàn ông con trai các cậu lại muốn ăn đồ ngọt sao?”


 

“Ấy, ai nói đàn ông thì không thể ăn?”


 

Nguyễn Yên mỉm cười rồi lấy hộp quà ra, đầu tiên là chia cho mỗi người trong bàn, sau đó cô lại sờ s0ạng cầm lấy một túi khác, vừa muốn xé mở thì túi trong tay đã bị Chu Mạnh Ngôn ở bên cạnh rút ra.


 

Anh giúp cô xé ra sau đó để vào lòng bàn tay của cô, Nguyễn Yên nếm thử một chút: “Đây là vị cam sao?”


 

“Có ngon không?” Anh hỏi. 


 

“Ngon ạ.” 


 

Trọng Trạm Tĩnh nói: “Ngoại trừ vị cam, còn có những vị khác, Mạnh Ngôn cậu cũng có thể nếm thử một chút.” 


 

Chu Mạnh Ngôn không nếm thử mà là giúp Nguyễn Yên xé mở những giấy gói nhỏ khác, làm cho cô nếm thử theo thứ tự, Nguyễn Yên đoán hương vị: “Đây là vị dưa hấu đúng không ạ?” 


 

“Sai rồi.”


 

“A? Vậy thì đó là vị gì ạ?” 


 

Anh nghiêng người nhìn dáng vẻ chăm chú ăn kẹo của cô, khoé môi gợi lên một độ cong như có như không: “Là dưa Hami*.”


 

*Dưa vàng Hami là một loại dưa chuột, có nguồn gốc từ Hami, Tân Cương, Trung Quốc. Nó còn được gọi là dưa Hami của Trung Quốc hoặc dưa tuyết. Màu sắc bên ngoài thường từ trắng đến hồng hoặc vàng đến xanh lục. Phần thịt bên trong ngọt và giòn. Hơn 100 dạng trồng và giống dưa lai của dưa 'Hami' đã được trồng ở Trung Quốc. (Nguồn: Wikipedia) 


 

“Ừm, vậy còn vị hồi nãy là gì ạ?”


 

“Vừa rồi là vị dưa hấu.”


 

“Ấy...” 


 

Ánh mắt của Đằng Hằng rơi vào trên hai người, ho nhẹ hai tiếng rồi cười trêu chọc: “Này, hai người các cậu, ăn kẹo thôi mà cũng muốn làm cho sặc sỡ loè loẹt như vậy hay sao hả?”


 

Chu Mạnh Ngôn ngẩng đầu lạnh lùng nhìn hắn một cái.


 

Trọng Trạm Tĩnh nhìn Chu Mạnh Ngôn, cảm xúc trong lòng không ngừng quay cuồng.


 

Một lúc sau thì người phục vụ tiến vào thông báo đồ ăn đã được chuẩn bị xong, vì thế mọi người sôi nổi ngồi vào chỗ của mình, Trọng Trạm Tĩnh tìm lấy một cái cớ rồi rời đi khỏi phòng bao, Triệu Nguyệt cũng đi cùng với cô ta. 


 

Sau khi hai người đi ra khỏi phòng, Triệu Nguyệt nhìn thấy biểu tình rầu rĩ không vui của Trọng Trạm Tĩnh thì lôi kéo tay của cô ta đi đến hòn non bộ phía trước mặt:


 

“Quả nhiên cậu vẫn không vui có đúng không?”


 

Trọng Trạm Tĩnh nhếch miệng: “Mình không vui thì còn có thể làm như thế nào được nữa, đã nhiều năm như vậy, mình có nói câu nào sao?” 


 

“Lúc trước mình đã sớm nói với cậu rồi, cậu nên sớm tỏ tình từ hồi trung học, nói không chừng sau khi cậu tỏ tình xong thì sẽ thành công, bây giờ làm gì còn chỗ cho Nguyễn Yên nữa?” 


 

“Nhưng lúc đó mình không biết Chu Mạnh Ngôn có hứng thú đối với mình hay không...” Cô ta rất sợ sau khi tỏ tình thì sẽ bị từ chối, ngay cả làm bạn bè cũng không thể.


 

“Cậu không biết nữ theo đuổi nam chỉ cách một tầng vải mỏng* hay sao? Cho dù lúc ấy anh ta không thích cậu, nhưng cậu nói với anh ta, cho anh ta biết tâm tư của cậu, nói không chừng anh ta sẽ chậm rãi thay đổi tư tưởng đối với cậu, cậu đúng là một người khó hiểu mà.” Triệu Nguyệt chán nản. 


 

*Người xưa thường nói: “Nữ truy nam cách tầng sa”, có nghĩa là con gái theo đuổi con trai là chuyện rất dễ dàng, khoảng cách chỉ như một tấm màn mỏng. Tuy nhiên khi kéo được tấm màn đó ra thì sẽ mất đi cảm giác mông lung đẹp đẽ ban đầu.


 

“Có điều bây giờ nói ra chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, hiện tại anh ấy đã có người ở bên cạnh, chỉ có thể là Nguyễn Yên.” 


 

“Cậu kém Nguyễn Yên ở chỗ nào chứ? Bàn về gia đình, bằng cấp, còn có năng lực, cậu còn mạnh hơn so với cô ta rất nhiều, mình cảm thấy cậu càng xứng với Chu Mạnh Ngôn hơn có được không.”


 

Trọng Trạm Tĩnh tự giễu cười: “Nhưng mà mình vô cùng hâm mộ cô ấy.”


 

“Tại sao cậu phải hâm mộ cô ta chứ?” Triệu Nguyệt chế nhạo: “Giữa bọn họ chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại mà thôi, Chu Mạnh Ngôn có thể nghiêm túc thật sự sao? Thật ra Nguyễn Yên cũng khá đáng thương, cô ta chẳng phải là con rối của cuộc hôn nhân giữa hai nhà hay sao? Cô ta sống ở bên cạnh Chu Mạnh Ngôn, vĩnh viễn cũng không chiếm được trái tim của Chu Mạnh Ngôn, có thể gọi là sống một ngày bằng một năm.”


 

Trọng Trạm Tĩnh nghe thấy như vậy thì trong lòng bỗng nhiên cảm thấy được cân bằng.


 

Cũng đúng... bỏ qua cuộc hôn nhân trống rỗng kia, lúc đó Nguyễn Yên cùng với cô ta chẳng phải là cùng một loại người hay sao?


 

“Nhưng mà mình cảm thấy hôm nay Chu Mạnh Ngôn đối với Nguyễn Yên khá tốt.”  


 

Trọng Trạm Tĩnh nghĩ đến sự tương tác giữa hai người vừa rồi khi họ ăn kẹo, không thể giải thích được rằng giữa hai người có một tình cảm rất đặc biệt, cũng không biết có phải do bản thân đã suy nghĩ quá nhiều hay không.


 

Triệu Nguyệt động viên cô: “Cậu đừng nghĩ nhiều nữa, mình cảm thấy Chu Mạnh Ngôn sẽ không có tế bào tình yêu nào đâu. Đây là đang ở bên ngoài, anh ta đối với Nguyễn Yên chăm sóc như thế cũng chỉ là xuất phát từ lễ nghĩa vốn có mà thôi, nếu anh ta thích Nguyễn Yên, mình sẽ trồng cây chuối cho xem.” 


 

Cuối cùng cả hai cũng quay trở lại phòng bao.


 

Người phục vụ đang bày ra các món ăn của bữa tối hôm nay.


 

Nguyễn Yên cầm lấy khăn nóng để lau tay, bởi vì không nhìn thấy thức ăn được bày ra nên Chu Mạnh Ngôn đã gắp thức ăn vào trong chén cho cô, sau đó nói cho cô biết đó là món gì.


 

“Thịt bò sốt tiêu đen và trứng.” 


 

Nguyễn Yên cắn thử một miếng, Chu Mạnh Ngôn nhìn phản ứng của cô: “Như thế nào?” 


 

Cô gật đầu, mày mắt đều cong lên: “Món này ăn ngon quá...” 


 

Ngay sau đó Chu Mạnh Ngôn lại tiếp tục cầm lấy đũa đi gắp thức ăn, Trọng Trạm Tĩnh thấy anh thích ăn, giúp anh chuyển món này đến trước mặt anh rồi khẽ nở nụ cười: “Đây là món đặc trưng của nhà hàng này, không tệ đúng không?” 


 

“Ừm.” 


 

Ngay sau đó Trọng Trạm Tĩnh lập tức nhìn thấy Chu Mạnh Ngôn gắp thêm một đũa rồi đặt vào trong chén của Nguyễn Yên.


 

Sắc mặt của cô ta cứng đờ lại. 


 

Trọng Trạm Tĩnh lại quan sát một số món ăn, phát hiện ra Chu Mạnh Ngôn cơ bản không động đũa, đều là giúp Nguyễn Yên gắp thức ăn, cô ta nhìn những món ăn kia đều là do cô ta đã tốn một thời gian rất dài, trên cơ bản là dựa theo khẩu vị của anh, cuối cùng không nhịn được mà nói ra:


 

“Mạnh Ngôn, cậu giúp Nguyễn Yên gắp thức ăn, tại sao lại không thử ăn một chút, không hợp khẩu vị sao?”


 

Người đàn ông đặt đôi đũa xuống, giọng nói thản nhiên: “Không sao, tôi không đói.” 


 

“Chị Trạm Tĩnh, chị đừng quan tâm đ ến cậu ấy, Chu Mạnh Ngôn hiện tại đối với việc ăn uống không có hứng thú, chỉ tương đối cảm thấy hứng thú đối với chuyện khác thôi đúng không?” Đằng Hằng nhướng mày. 


 

Trọng Trạm Tĩnh: “Có chuyện gì sao?”


 

Cô ta vừa dứt lời thì người phục vụ lập tức bưng một món ăn tới: “Đây là cua hoàng đế hấp.”


 

“Ôi trời, món chính đây rồi, một con cua hoàng đế to như thế.”


 

Đằng Hằng hưng phấn mở năm ngón tay ra, Bạch Nhàn Dật cười nhạo hắn: “Trong chúng ta anh là người yêu hải sản nhất, trong lòng chị Trạm Tĩnh thì anh chỉ là đang giả vờ mà thôi.”


 

“Chị Trạm Tĩnh thật sự tốt quá...”


 

Trọng Trạm Tĩnh khẽ mỉm cười: “Các cậu nhân lúc còn nóng mà ăn đi.”


 

Mọi người sôi nổi di chuyển đũa, sau khi gắp xong thì xoay bàn tròn, cua hoàng đế được chuyển đến trước mặt Chu Mạnh Ngôn, Trọng Trạm Tĩnh nhìn thấy Chu Mạnh Ngôn từ trước đến nay không chạm vào hải sản thế nhưng lại gắp một chân của con cua rồi đặt nó vào đ ĩa của mình sau đó bắt đầu lấy ra phần thịt cua bên trong.


 

Trọng Trạm Tĩnh sửng sốt: “Mạnh ngôn, không phải là cậu chưa bao giờ ăn hải sản hay sao?” 


 

Đằng Hằng cùng với Bạch Nhàn Dật cũng nhìn sang đây rồi kinh ngạc nói: “Đúng vậy...”


 

Bọn họ đã quen biết Chu Mạnh Ngôn rất nhiều năm, đều biết rằng Chu Mạnh Ngôn từ trước đến nay không thích ăn hải sản, đặc biệt là các loại cua và tôm cần phải dùng tay để bóc, bởi vì anh ghét mùi hải sản giữ lại trên tay cho nên dù là mang bao tay cũng không muốn chạm vào. 


 

Nhưng mà bây giờ bọn họ lại nhìn thấy, Chu Mạnh Ngôn thế mà lại cầm lấy chân cua rồi bắt đầu bóc thịt ra.


 

Vài giây sau, người đàn ông đặt một cái chân cua hoàn chỉnh đã được bóc thịt xong vào trong chén rồi đặt đến trước mặt của cô gái bên cạnh, vẻ mặt bình thản: “Là cho Nguyễn Yên.” 


 

Nguyễn Yên hơi sững sờ.


 

Trọng Trạm Tĩnh hoàn toàn ngây người.


 

Vài giây sau, Đằng Hằng là người đầu tiên không nhịn được mà nở nụ cười: “Ai da nhìn xem, không ngờ người nào đó lại ngọt ngào như thế, vậy cậu nhanh chóng giúp Nguyễn Yên bóc nhiều một chút, một cái làm sao đủ?” 


 

Nguyễn Yên cắn một miếng thịt cua, nghe thấy như thế thì hai má đỏ bừng rồi lại nghe thấy giọng nói của Chu Mạnh Ngôn dừng ở bên cạnh: “Nếu còn muốn ăn nữa thì nói với anh.”


 

Nguyễn Yên vùi gương mặt nhỏ xuống: “Vâng, được ạ...” 


 

Trọng Trạm Tĩnh nhìn bọn họ, bàn tay đặt ở dưới gầm bàn, nắm tay siết chặt lại.


 

*** 


 

Sau ba vòng rượu, bữa cơm này cũng sắp kết thúc. Sau khi ăn xong, Đằng Hằng dựa theo kế hoạch ban đầu mà đưa ra đề xuất muốn đi câu lạc bộ Giang Nam để ca hát, lôi kéo Nguyễn Yên cùng với Chu Mạnh Ngôn nhất định phải đi cùng. 


 

Thế là cả nhóm người lại chạy đến câu lạc bộ Giang Nam. 


 

Đằng Hằng đã đặt trước một phòng bao lớn vào buổi sáng, sau khi mọi người ngồi vào bên trong thì Trọng Trạm Tĩnh lặng lẽ đi ra ngoài.


 

Trong phòng bao, Đằng Hằng hỏi Nguyễn Yên muốn nghe hắn hát bài gì: “Nguyễn Yên, em tùy ý chọn một bài đi, tôi là vua ca hát của Trung Quốc, bài nào tôi cũng có thể hát!”


 

Nguyễn Yên mỉm cười, Chu Mạnh Ngôn ở bên cạnh nhìn Đằng Hằng: “Cậu đến đây để làm ô nhiễm tai của tôi sao?”


 

“Cái gì mà gọi là ô nhiễm chứ! Lời này tôi không thích nghe! Tôi vẫn chưa nghe cậu hát bao giờ, cậu hát không nhất định dễ nghe được như tôi Ok? Nguyễn Yên chọn đi, hôm nay tôi phải chứng minh thực lực của tôi!”


 

“Vậy thì... [Vô điều kiện] của Trần Dịch Tấn có được không?” 


 

Đằng Hằng nhíu mày lại: “Ôi, em thích tiếng ca Quảng Đông sao?” 


 

Nguyễn Yên gật đầu: “Em rất thích bài hát này.”


 

Khi còn học đại học cô vẫn luôn thường xuyên ở trong ký túc xá một mình nghe bài hát này.


 

Bạch Nhàn Dật châm chọc: “Anh không biết hát có đúng không? Còn nói cái gì mà tùy ý chọn!”


 

“Thôi bỏ đi, nếu không tôi sẽ đến chỗ khác trước, có chút nóng rồi.” Đằng Hằng nhìn về phía cửa của phòng bao, lén làm một động tác Ok, ngay sau đó đèn trong phòng bao đột nhiên mờ đi, hắn bắt đầu hát lên --


 

“Chúc mừng sinh nhật của bạn, chúc mừng sinh nhật của bạn...”


 

Ở phía cửa phòng, Trọng Trạm Tĩnh bưng một chiếc bánh kem có một ngọn nến rồi chậm rãi đi đến với một nụ cười trên gương mặt.


 

“Chúc mừng sinh nhật--“


 

Sau khi Đằng Hằng hát xong, nâng cằm lên với Chu Mạnh Ngôn: 


 

“Chu Mạnh Ngôn, cậu nhìn chúng tôi xem, vẫn còn nhớ rõ sinh nhật của cậu!” 


 

Nguyễn Yên ở một bên nghe thấy như vậy thì ngẩn người, hôm nay thế mà lại là sinh nhật của Chu Mạnh Ngôn?!


 

Người đàn ông kéo Nguyễn Yên đứng dậy, mọi người quây quần đến trước chiếc bánh kem, Đằng Hằng cười hì hì: “Thế nào, có phải là vui mừng quá rồi hay không? Đây chính là kế hoạch của chị Trạm Tĩnh, vừa rồi chúng tôi ở trên bàn ăn lại chưa lỡ miệng đâu.”

 

 

Chu Mạnh Ngôn nhìn về phía hắn: “Cảm ơn, ngoại trừ hát sinh nhật tương đối khó nghe thì những mặt khác đều khá tốt.”


 

“Ôi chao? Có ý gì thế!” 


 

Mọi người đều bật cười.


 

Chu Mạnh Ngôn không thực hiện điều ước, trực tiếp thổi tắt ngọn nến, sau đó Trọng Trạm Tĩnh lấy quà tặng đã được chuẩn bị tốt từ trước ra rồi nhìn anh, trái tim rạo rực: “Mạnh Ngôn, sinh nhật vui vẻ nhé.” 


 

“Cảm ơn.” 


 

Sau đó Đằng Hằng đưa dao cho Chu Mạnh Ngôn, muốn anh phải cắt bánh đầu tiên. Sau khi chia bánh kem xong, Chu Mạnh Ngôn lấy một miếng bánh rồi ngồi trở lại trên sô pha cùng với Nguyễn Yên sau đó đưa bánh kem cho cô.


 

Đằng Hằng đi mở mấy bình rượu ngon: “Chu Mạnh Ngôn, hôm nay là sinh nhật của cậu nên cậu không thể không uống.” 


 

Chu Mạnh Ngôn tùy ý để bọn họ rót thêm rượu vào ly, cũng không từ chối.


 

Trong phòng bao vô cùng náo nhiệt, Trọng Trạm Tĩnh cùng với Triệu Nguyệt thỉnh thoảng chọn một bài hát, Đằng Hằng cùng với Bạch Nhàn Dật cũng tham gia theo.


 

Nguyễn Yên cảm nhận được Chu Mạnh Ngôn dường như đã uống rất nhiều, bản thân cũng không nhịn được mà uống rượu trái cây nhiều thêm một chút, trong lòng như có men say.


 

Qua một lúc cô cảm thấy bản thân đã uống khá nhiều nước, cuối cùng với gò má ửng đỏ nói với người đàn ông bên cạnh: “Anh có thể đưa em đi nhà vệ sinh được không?”


 

Chu Mạnh Ngôn đứng dậy, mang theo Nguyễn Yên rời khỏi phòng bao.


 

Rẽ qua cuối hành lang, cả hai đi vào trong nhà vệ sinh, sau khi Nguyễn Yên đi vệ sinh xong thì đi ra ngoài, người đàn ông đang đợi cô ở cửa.


 

Hai người đi qua hành lang không một bóng người, trở về theo đường cũ, Nguyễn Yên nghĩ đến chuyện của tối nay, trong lòng dâng lên một chút áy náy: “Mạnh Ngôn...” 


 

Giọng nói của cô gái mềm mại như một đám bông gòn.


 

Người đàn ông nghe thấy như thế thì bỗng nhiên dừng lại.


 

Anh nghiêng người, rũ mắt nhìn về phía đôi mắt sáng và hàng mày cân đối của Nguyễn Yên, cơn say làm khơi dậy cảm xúc trong lòng anh.


 

Bỗng nhiên ngay sau đó. 


 

Anh có một xúc động muốn mạnh mẽ kéo cô vào trong lòng ngực của mình.


 

Anh không có một chút do dự nào mà làm theo ý muốn của bản thân ngay sau đó. 


 

Nguyễn Yên vẫn còn chưa dứt lời thì bỗng nhiên cảm giác được eo của mình bị ôm lấy, thân thể của người đàn ông áp tới, cô theo bản năng lùi bước về phía sau thì lại bị Chu Mạnh Ngôn đè lên trên tường. 


 

Hơi thở đầy Hormone nam tính mạnh mẽ cùng với mùi rượu lập tức tràn ngập các giác quan của cô, Nguyễn Yên cảm thấy eo của mình bị siết chặt lại, cánh tay của người đàn ông không ngừng truyền đến nhiệt độ, nóng đến nỗi làm cho trái tim của cô trở nên tê dại.


 

Đây là lần đầu tiên Chu Mạnh Ngôn ở bên ngoài có những hành động thân mật như vậy đối với cô.


 

Nguyễn Yên ngây người. 


 

Anh ấy, anh ấy có phải là say rồi hay không...


 

Chu Mạnh Ngôn cúi người xuống, ôm cô gái nhỏ xinh xắn vào trong lòng ngực rồi nhìn cô chăm chú, ánh mắt nóng bỏng, giọng nói khàn khàn:


 

“Vừa rồi gọi anh làm gì?”


 

Khi anh nói chuyện, hơi thở nóng bỏng dừng trên gương mặt của cô, khiến cho gương mặt của Nguyễn Yên đỏ bừng đến tận cổ, tim đập vô cùng nhanh.


 

Cô lúng túng: “Em chỉ muốn... Nói với anh một tiếng chúc mừng sinh nhật...” 


 

Chu Mạnh Ngôn nghiêng đầu, cánh môi áp lên cần cổ thiên nga lành lạnh của cô, như ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ.


 

Trong đầu Nguyễn Yên rung lên, sau đó nghe thấy giọng nói được tràn ra từ giữa đôi môi của anh:


 

“Quà tặng của anh đâu?” 



Chương 47


Nguyễn Yên cảm thấy cần cổ tê dại trong nháy mắt, không nghĩ đến anh lại muốn quà tặng từ cô: “Anh, anh có phải là say rồi hay không...” 

 
Người đàn ông không trả lời lại, đôi môi của anh di chuyển lên trên rồi hôn lấy cằm của cô, cuối cùng dừng lại ở trước đôi môi đỏ mọng của cô. 

 
Gần trong gang tấc. 

 
“Em cũng không biết sinh nhật của anh.” 

 
Anh thấp giọng vạch trần cô. 

 
Từ trước đến nay anh cũng chưa nói với cô mà.

 
Nguyễn Yên thế mà lại nghe được trong lời nói của anh có một chút ấm ức, cô mềm giọng hỏi: “Hôm nay là sinh nhật âm lịch của anh sao?

 
“Ừm.” 

 
Cô mím môi, bảo đảm: “Lần sau em nhất định sẽ nhớ kỹ...” 

 
Lời nói của cô vẫn còn chưa dứt thì đôi môi đỏ mọng lập tức áp lên cánh môi ấm áp, người đàn ông trực tiếp chặn lại đôi môi của cô.

 
Đôi mắt của Nguyễn Yên hơi mở lớn, trái tim đập như tiếng gõ trống, cảm nhận được nụ hôn của anh mang theo cơn say dày đặc, ngay lập tức chiếm lấy toàn bộ lực chú ý của cô.

 
Chu Mạnh Ngôn nhất định là say rồi!

 
Nếu không thì tại sao anh lại có thể đột nhiên hôn cô được... 

 
Nụ hôn của anh rất mạnh mẽ, giống như lần trước ở trong phòng tắm vậy, cô căn bản không có sức lực để đẩy anh ra, hơi thở quấn quýt lẫn nhau, sức lực trên tay của cô càng ngày càng yếu đi.

 
Ý thức của Nguyễn Yên dần trở nên mê mang, hoặc là say rồi nên bàn tay không nhịn được leo lên vai của anh nhưng lại bị bàn tay của anh nâng lên rồi áp chặt lên trên tường mà thừa nhận lấy nụ hôn của anh. 

 
Nóng bỏng và lưu luyến.

 
Trọng Trạm Tĩnh đứng ở cuối hành lang yên lặng nhìn cảnh tượng phía trước, giống như là bị sét đánh.

 
Cô ta che miệng lại, ngay sau đó nhanh chóng xoay người bước nhanh về phía phòng bao, cố gắng hết sức chạy thoát khỏi nơi này.

 
Cô ta vừa đi đến chỗ rẽ của hành lang, vừa quay lại thì đã nhìn thấy cảnh hai người hôn nhau bên kia, cả thế giới đều muốn sụp đổ.

 
Hơn nữa cô ta chỉ nhìn thoáng qua thì đã biết ai là người chủ động.

 
Cô ta chưa từng gặp qua dáng vẻ như vậy của Chu Mạnh Ngôn. 

 
Người mà trong mắt hoàn toàn không có tế bào tình yêu, Chu Mạnh Ngôn đối với tình yêu giữa nam nữ không hề có hứng thú thế mà lại chủ động hôn Nguyễn Yên. 

 
Bọn họ chẳng phải là liên hôn thương mại hay sao... 

 
Chẳng phải là không có cảm tình gì hay sao...

 
Chu Mạnh Ngôn rõ ràng không quan tâm đ ến Nguyễn Yên, anh căn bản sẽ không để ý đến cuộc hôn nhân này như vậy... 

 
Nước mắt rơi xuống từ trong khoé mắt của Trọng Trạm Tĩnh, cô ta đứng ở trước cửa phòng bao nghẹn ngào một lúc lâu.

 
Lo sợ Chu Mạnh Ngôn và Nguyễn Yên sẽ trở lại, cô ta chỉ có thể nhanh chóng lau nước mắt, cố gắng làm dịu đi cảm xúc của bản thân. 

 
Cô ta vùi đầu xuống vô cùng thấp rồi đầy cửa đi vào bên trong.

 
Bạch Nhàn Dật cùng với Đằng Hằng đang chơi trò súc sắc ở bên trong, chỉ có Triệu Nguyệt chú ý tới cô ta đã trở lại. 

 
Trọng Trạm Tĩnh yên lặng ngồi vào bên cạnh Triệu Nguyệt, Triệu Nguyệt nhìn cô ta rồi nhìn thấy hốc mắt đỏ ửng của cô ta thì nhíu mày: “Cậu làm sao vậy? Sao đôi mắt lại đỏ như thế?” 

 
Trọng Trạm Tĩnh lắc đầu rồi cắn môi, Triệu Nguyệt có thể cảm nhận được cảm xúc của cô ta không ổn nên hạ giọng hỏi: “Cậu khóc sao?” 

 

“Đừng nói nữa...” Cô ta cố gắng ngăn chặn giọng nói nghẹn ngào. 

 
Sau khi hai người chơi xong một vòng súc sắc thì nhìn về phía hai cô gái ở bên kia: “Hai người chơi không vui, chị Trạm Tĩnh, hai người cũng nên tham gia đi, đúng rồi, Chu Mạnh Ngôn đâu rồi?” 

 
Bạch Nhàn Dật: “Vừa nãy anh Mạnh Ngôn đưa chị dâu ra ngoài rồi.” 

 
“Ôi chao, sao hai người này vẫn chưa trở về vậy, không phải là ở bên ngoài lén lút làm trò gì đúng không?” Đằng Hằng bật cười: “Quả nhiên người nào đó thông suốt tình cảm rồi thì sẽ không còn giống như trước nữa.”

 
Trọng Trạm Tĩnh bỗng nhiên ngơ ngẩn.

 
“Cái gì gọi là thông suốt tình cảm?”

 
Đằng Hằng: “Chị à, tối nay chẳng lẽ chị không nhìn ra sao?” 

 
“Cái gì?”

 
“Chu Mạnh Ngôn thích Nguyễn Yên đó!”

 
Trái tim của Trọng Trạm Tĩnh chùng xuống một lần nữa, Đằng Hằng nhìn thấy đôi mắt mờ mịt của cô ta nên chủ động nói tới một lần Chu Mạnh Ngôn đã vì Nguyễn Yên mà gác lại công việc, gấp gáp trở về từ nơi khác, còn chính miệng anh thừa nhận sự yêu thích: “Có điều Nguyễn Yên vẫn còn mơ màng lắm, hiện tại Chu Mạnh Ngôn vẫn còn đang khóc lóc theo đuổi vợ đấy.”

 
Bạch Nhàn Dật vuốt v e ly rượu, cười nói: “Hôm nay ở trên bàn ăn, anh Ngôn đối với chị dâu vô cùng quan tâm và chăm sóc, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy.”

 
Đằng Hằng: “Đúng vậy, ai có thể nghĩ đến người động lòng trước tiên lại là Chu Mạnh Ngôn chứ...” 

 
Triệu Nguyệt sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Trọng Trạm Tĩnh.

 
Cái gì cơ?!

 
Chu Mạnh Ngôn thế mà lại thích Nguyễn Yên?!

 
Hai người bọn họ làm sao có thể…

 
Trọng Trạm Tĩnh yên lặng nghe toàn bộ cuộc đối thoại của bọn họ, tựa lưng vào ghế ngồi, hốc mắt càng ngày càng đỏ.

 
Hai phút sau Chu Mạnh Ngôn mang theo Nguyễn Yên trở lại, mọi người nhìn thấy đôi môi sưng đỏ cùng với gương mặt ửng hồng của Nguyễn Yên thì tất cả đều nhịn cười, hiểu rõ nhưng cũng không muốn nói ra. 

 
Trọng Trạm Tĩnh thu lại ánh mắt, đột nhiên nhếch khóe miệng sau đó nâng ly rượu trong tay lên rồi ngẩng đầu rồi trút xuống.

 
Một ly tiếp theo một ly.

 
Bạch Nhàn Dật nhìn thấy thì muốn khuyên nhủ: “Chị à, chị uống ít rượu thôi, uống nhiều sẽ say mất.” 

 
Cô ta nhìn về phía Chu Mạnh Ngôn, từ đầu đến cuối chỉ nhìn Nguyễn Yên, hoàn toàn không chia cho cô ta dù chỉ là một ánh mắt, cô ta cong khóe miệng lên: “Không sao đâu, hôm nay vui vẻ. Tôi chỉ muốn uống nhiều thêm một chút.” 

 
***

 
Sau khi ra khỏi câu lạc bộ Giang Nam, Trọng Trạm Tĩnh đã uống nhiều đến say khướt, Triệu Nguyệt nói sẽ phụ trách đưa bạn của mình về nhà. 

 
Sau khi chào tạm biệt mọi người, Triệu Nguyệt đỡ cô lên xe, Trọng Trạm Tĩnh lấy tay che mặt lại rồi yên lặng rơi lệ, Triệu Nguyệt đau lòng nhíu mày lại rồi hỏi: “Vừa rồi ở bên ngoài cậu đã nhìn thấy những gì?”

 
“Mình nhìn thấy bọn họ đang hôn nhau.”

 
Trọng Trạm Tĩnh muốn cong môi cười nhưng bỗng nhiên lại khóc thành tiếng: “Chu Mạnh Ngôn thật sự yêu thích Nguyễn Yên... Tại sao chứ...” 

 
“Cậu có biết không, mình thích anh ấy nhiều năm như vậy, từ năm cấp ba đến tận bây giờ là đã là mười năm rồi, tất cả đều là trắng tay, cuối cùng anh ấy cũng có người mình thích nhưng không phải là mình...” 

 
Tại sao ông trời lại đối xử với cô ta không công bằng như vậy.

 
Cô ta dùng mười năm nhưng lại không thể đổi được một vị trí trong lòng Chu Mạnh Ngôn. 

 
“Anh ấy không thích những nữ sinh ồn ào, mình đã khiến cho bản thân trở nên thật điềm đạm, anh ấy không thích rau mùi, mỗi lần đi ra ngoài ăn cơm mình đều đặc biệt dặn dò với người phục vụ, anh ấy thích cái gì mình đều sẽ cố gắng làm được, anh ấy không thích cái gì mình đều sẽ nhớ kỹ từng điều một, mình hiểu anh ấy, thậm chí còn hiểu rõ hơn so với chính bản thân mình, mình đã cố gắng muốn đến gần anh ấy hơn một chút nhưng anh ấy vẫn chưa bao giờ quay đầu lại nhìn mình dù chỉ là một lần...” 

 
Triệu Nguyệt ôm lấy cô ta: “Đừng khóc mà.”


 
“Tại sao lại là Nguyễn Yên, cô ấy chỉ mới xuất hiện ở bên cạnh Chu Mạnh Ngôn được nửa năm thôi... Chu Mạnh Ngôn có thể thích những cô gái khác xuất sắc hơn mình, nhưng tại sao lại là một Nguyễn Yên không có chỗ nào tốt hơn so với mình kia chứ?!” 

 
Trọng Trạm Tĩnh dựa vào đầu vai của Triệu Nguyệt khóc nức nở nghẹn ngào. 

 
Yêu thích một người trong suốt mười năm, trong lòng cô ta làm sao còn chỗ trống nào cho một người khác nữa chứ. 

 
Tất cả đều đã tan vỡ.

 
Cô ta không nhận được điều gì cả.

 
Người cô ta yêu đã bị Nguyễn Yên cướp đi mất rồi. 

 
***

 
Chiếc Rolls-Royce ở phía bên kia. 

 
Chu Mạnh Ngôn và Nguyễn Yên lên xe, người đàn ông dặn tài xế quay trở về biệt thự Y Nam, Nguyễn Yên cảm thấy thắc mắc: “Không phải là chúng ta nên trở về nhà cũ sao?”

 
Người giúp việc trong biệt thự đều đã nghỉ Tết, bên đó chắc là không còn người nào. 

 
Người đàn ông nhìn cô một cái nhưng không trả lời.

 
Sau khi trở về biệt thự, tại cửa ra vào, Nguyễn Yên vừa mới thay xong dép lê thì đã bị Chu Mạnh Ngôn đè lên trên cửa rồi hôn lấy. 

 
“Mạnh Ngôn…” Cô khẽ gọi tên của anh.

 
Anh cắn lên đôi môi đỏ mọng của cô, sợi dây trong đầu như sắp bị cắt đứt, giọng nói khàn khàn: “Đừng gọi nữa.” 

 
Cuối cùng anh khó khăn lắm mới có thể dừng lại rồi ôm cô vào trong phòng khách.

 
Nguyễn Yên vẫn không hiểu tại sao lại trở về nơi này, mãi cho đến khi cô ở trong biệt thự không một bóng người, bị anh cởi ra sạch sẽ rồi đẩy ngã vào trên bàn trà, sau đó cô mới biết được suy nghĩ của Chu Mạnh Ngôn. 

 
Thật là đáng giận, đêm nay người này lại có thể giải khoá một cảnh tượng mới (qwq). 

 
***

 
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời lên cao, chiếu sáng cả căn phòng ngủ.

 
Nguyễn Yên mơ màng tỉnh lại sau đó trở mình, cảm giác toàn bộ thân thể đều sắp vỡ ra thành từng mảnh.

 
Cô chạm đến bên cạnh thì không có ai, sau đó nghe thấy tiếng nước chảy được truyền ra từ trong phòng tắm, cô nhớ lại người đàn ông say rượu tối hôm qua đã lăn lộn cô như thế nào thì gương mặt ửng đỏ.

 
Vẫn còn nhớ rõ khi ôm cô đến cầu thang tối hôm qua, người đàn ông bước lên cầu thang, đi được hai bước thì dừng lại để cô tựa vào vách tường rồi tiến vào va chạm vài lần, quả nhiên trong nhà không có ai, người này hoàn toàn muốn làm theo ý của bản thân... 

 
Cuối cùng nếu không phải bởi vì cô liều mạng xin tha thì anh còn có suy nghĩ muốn đưa cô đến xích đu ở trên ban công (QAQ). 

 
Tức chết người mà!

 
Một lúc sau Chu Mạnh Ngôn đi ra từ trong phòng tắm, lập tức nhìn thấy cô gái ở trên giường đang quay lưng về phía anh, dáng vẻ vô cùng không hài lòng giống như tối hôm qua, sáng nay cũng không chịu nói chuyện với anh.

 
Anh bước đến. 

 
Nguyễn Yên nằm nghiêng người chợp mắt, sau đó cảm giác được phía trước mặt có một người ngồi xuống. 

 
“Nguyễn Yên, đã thức dậy chưa nào?”

 
Cô không nói lời nào.

 

Lúc trước khi Chu Mạnh Ngôn không thích Nguyễn Yên, trong lòng không có một chút cảm xúc nào đối với cô, nhưng sau khi thích cô rồi thì dù nhìn cô như thế nào đi nữa cũng cảm thấy vô cùng đáng yêu, ví dụ như bây giờ, giống như là đang làm nũng vậy. 

 
Đáng yêu giống như tối hôm qua vậy.

 
Người đàn ông cố gắng hạ xuống khóe miệng đang cong lên: “Còn muốn giả vờ ngủ trong bao lâu nữa đây?”

 
Vài giây sau cô không thể tiếp tục giả vờ được nữa, vùi mặt vào trong chăn bông để che dấu đi vẻ lúng túng khi bị vạch trần: “Muốn làm gì ạ...” 

 
Anh mở miệng: “Tối hôm qua anh đã uống rượu.”

 
Nguyễn Yên ngẩn ngơ.

 
“Anh đã làm gì hay sao?” Anh hỏi.

 
Nguyễn Yên nhanh chóng lắc đầu, nhớ đến nụ hôn ở trên hành lang, giọng nói trở nên mơ hồ: “Không có ạ... Anh không làm gì cả.”

 
Thật may mắn, anh quả nhiên là đã uống say nên cũng quên hết tất cả.

 
Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.

 
Anh lặng lẽ cong môi lên, lại nói: “Bữa sáng em muốn ăn gì?”

 
“Gì cũng được ạ...” 

 
“Anh xuống lầu xem một chút nhé. Hôm nay ba mẹ ra ngoài gặp họ hàng, không ở nhà cũ nên chúng ta sẽ tiếp tục ở lại đây.”

 
“Vâng ạ.” 

 
Người đàn ông đứng dậy rồi rời khỏi phòng ngủ, Nguyễn Yên cũng đứng lên đi rửa mặt.

 
Nguyễn Yên đi xuống lầu để ăn sáng thì phát hiện ra hôm nay trong biệt thự vẫn chỉ có hai người là cô cùng với Chu Mạnh Ngôn. 

 
Sau khi ăn sáng xong thì Chu Mạnh Ngôn đi vào phòng sách để giải quyết công việc như thường lệ, Nguyễn Yên trở lại phòng ngủ, lập tức cảm thấy bụng của mình không được thoải mái cho lắm, cuối cùng phát hiện thì ra là dì cả* đã đến.

 
*Kỳ kinh nguyệt. 

 
Có thể là mấy ngày nay cô đã uống quá nhiều nước đá nên hiện tại báo ứng đau bụng kinh đã đến.

 
Hơn mời giờ sáng Chu Mạnh Ngôn vội vàng hoàn thành công việc trong phòng sách rồi trở về phòng ngủ, muốn nhìn thấy Nguyễn Yên thì phát hiện cô đang làm ổ ở trên giường, dáng vẻ vô cùng uể oải.

 
“Làm sao thế? Không thoải mái sao?” 

 
Anh đi đến, ngồi ở bên mép giường. 

 
Nguyễn Yên nói với anh cô bị đau bụng kinh, Chu Mạnh Ngôn nhìn thấy cô khó chịu thì nhíu chặt mày lại: “Có muốn anh đưa em đi bệnh viện hay không?”

 
Cô dở khóc dở cười: “Làm sao đi bệnh viện được đây...” 

 
Trong lúc nhất thời người đàn ông có chút luống cuống tay chân: “...Vậy thì phải làm sao bây giờ?”

 
“Em không sao đâu ạ, anh cứ đi làm việc trước đi.” Cô cũng không muốn quấy rầy anh.

 
“Hôm nay anh không có việc gì hết.”

 
Nguyễn Yên nhìn thấy thái độ mạnh mẽ của anh, giống như là nhất định phải giúp đỡ cô thì cuối cùng cầm lấy túi chườm nóng bên trong chăn ra ngoài: “Vậy thì anh giúp em sạc điện để đun nóng lại một chút nhé.”

 
Năm phút sau anh mang theo túi chườm nóng đã sạc xong rồi trở lại, Nguyễn Yên mỉm cười: “Cảm ơn anh.” 

 
“Còn cần cái gì nữa không?”

 
Nguyễn Yên suy nghĩ một chút: “Anh giúp em lấy máy tính bảng lại đây nhé.”

 
Anh cũng làm theo.

 
Sau đó Nguyễn Yên đột nhiên nhận ra được bản thân thế mà lại đang sai bảo Chu Mạnh Ngôn sao?! Anh thế mà lại nghe cô sai bảo?! 

 
Trời ạ...

 
Cô cảm thấy được chiều chuộng mà lo sợ thì lập tức nói: “Thật ra em cũng không cảm thấy đau như vậy, không sao đâu, anh nên làm việc của mình đi, em sẽ nghe âm nhạc.”

 
“Ừm.” Chu Mạnh Ngôn dặn cô nếu có việc gì thì gọi anh. 

 
Sau khi đi ra khỏi phòng ngủ, anh ngồi trên ghế sô pha của phòng khách, nhìn đồng hồ treo trên tường thì phát hiện ra đã gần mười một giờ. 


 
Trưa nay ở nhà không có ai nấu cơm, anh đã sớm có kế hoạch sẽ đưa cô ra ngoài ăn nhưng mà hiện tại có lẽ cô gái nhỏ đang khó chịu sẽ không muốn xuống giường nên chỉ có thể ăn tại nhà.

 
Đồ ăn bên ngoài sẽ không được vệ sinh, anh cũng không muốn trong lúc nghỉ lễ phải để cô ăn những thức ăn không khỏe mạnh.

 
Sau khi nghĩ tới nghĩ lui thì anh dự định sẽ tự mình làm cơm trưa cho Nguyễn Yên. 

 
Anh không thích mùi vị của dầu khói cho nên từ nhỏ đến lớn, anh gần như mười ngón tay không dính dương xuân thuỷ*, cho dù cuộc sống ở nước ngoài mỗi ngày ba bữa cũng không đến lượt anh quan tâm.

 
*Nguyên văn là 十指不沾阳春水: nôm na là gia đình giàu có, từ bé đã không phải làm việc nặng nhọc (nấu cơm, giặt quần áo, làm việc nhà,v.v...) 

 
Nhưng hiện tại, anh cảm thấy việc nấu cơm cho Nguyễn Yên không phải là chuyện khó để có thể chấp nhận. 

 
Ngược lại anh rất vui lòng.

 
Bởi vì vậy cho nên Chu Mạnh Ngôn bắt đầu tìm kiếm công thức nấu ăn ở trên mạng, biết Nguyễn Yên thích ăn mì nên cuối cùng anh chọn món mì sườn heo hầm, bởi vì lúc trước khi ở nhà bà ngoại bên Tô Thành, Nguyễn Yên đã nói cô rất thích ăn mì sườn heo hầm.

 
Muốn làm theo công thức thì đầu tiên anh phải đặt hàng các nguyên liệu nấu ăn cần thiết tươi mới trong siêu thị qua điện thoại. 

 
Hai mươi phút sau nguyên liệu nấu ăn được giao đến tận nhà.

 
Anh xách theo túi to đi vào phòng bếp, đọc sơ lược qua công thức nấu ăn rồi bắt đầu tìm hiểu cách sử dụng các dụng cụ nấu ăn trong bếp.

 
Nghiên cứu suốt nửa tiếng đồng hồ thì cuối cùng anh cũng chuẩn bị xong các nguyên liệu nấu ăn.

 
Chu Mạnh Ngôn cảm thấy mặc dù anh ít khi nấu cơm nhưng nếu thật sự muốn làm thì có lẽ cũng sẽ không quá khó khăn.

 
Nấu sôi nước trong nồi, anh chần sơ sườn một lần sau đó cho sườn vào một nồi khác, thêm gia vị và hạt nêm vào sau đó đậy nắp lại và hầm với lửa nhỏ.

 
Sau khi vớt sườn ra khỏi nước lèo thì anh vớt mì ra rồi cuối cùng cho mì vào nồi canh sườn, bên trên có một ít rau cải thìa xếp ngay ngắn đã được luộc chín. 

 
Đại công cáo thành*.

 
*Việc lớn đã được hoàn thành. 

 
Chu Mạnh Ngôn nhìn thành quả của mình, cảm thấy không cần phải nếm thử, anh biết hương vị tuyệt đối không thể chê vào đâu được.

 
Anh bưng hai tô mì đi lên lầu rồi mở cửa phòng ngủ ra.

 
Nguyễn Yên vẫn còn đang nằm trên giường đọc sách, cảm thấy bụng đói kêu vang thì nghe thấy Chu Mạnh Ngôn gọi cô xuống giường ăn cơm trưa.

 
Cô xúc động xốc chăn lên rồi xuống giường. 

 
Chu Mạnh Ngôn ngồi xếp bằng ở trên tấm thảm của bàn trà, anh đặt mì sườn đến trước mặt cô, Nguyễn Yên nghe thấy mùi thơm thì kinh ngạc: “Đây là món gì ạ?” 

 
“Mì sườn heo hầm.”

 
Nguyễn Yên: !!! Đó là món cô yêu thích nhất! 

 
“Wow, đây là... Anh đã tự nấu sao?” 

 
Chu Mạnh Ngôn đặt đôi đũa vào trong bàn tay cô rồi im lặng một lúc, giọng nói bình thản:

 
“Đặt bên ngoài đấy.” 

 
Nguyễn Yên cũng nghĩ là anh tuyệt đối không bao giờ tự mình xuống bếp, mỉm cười: “Nghe hương vị cũng không tệ lắm đâu ạ.”

 
“Nếm thử một chút đi.”

 
Nguyễn Yên gật đầu, đôi đũa chậm rãi gắp mì lên rồi đưa vào trong miệng, Chu Mạnh Ngôn ngồi trên ghế sô pha nhìn cô ăn, tưởng tượng đến một lát nữa cô sẽ khen ngợi như thế nào, đôi môi không khỏi cong lên. 

 
Nhưng mà Nguyễn Yên vừa mới ăn thử đũa mì đầu tiên thì đôi mày đột nhiên nhíu lại, thiếu chút nữa phun ra:

 
“Đây là cái gì…”

 
Sắc mặt của anh bỗng nhiên cứng lại: “Làm sao thế?” 

 
“Món này khó ăn quá ạ...” Nguyễn Yên lại không cam lòng mà nếm thử một chút nước lèo, gương mặt nhỏ nhắn ngay lập tức nhăn lại, dáng vẻ như gặp nạn mà khóc không ra nước mắt: “Mạnh Ngôn, anh đặt đồ ăn ở đâu vậy, khó ăn như thế này, nhất định là phải cho bình luận kém (qwq)...”

 
Gương mặt của Chu Mạnh Ngôn đen lại ngay lập tức.

 


Bình luận

Truyện đang đọc