MẬT NGỌT HÔN NHÂN - MỘ NGHĨA

 Người đàn ông vừa nói ra lời này, ba người nhà họ Nguyễn đều kinh hãi.

 
"Với Nguyễn Yên?! Chu tiên sinh, ngài muốn liên hôn với Nguyễn Yên sao?!" Phùng Trang hoài nghi liệu mình có nghe nhầm hay không.

 
Người đàn ông thu hết vẻ mặt kinh hãi của bọn họ vào đáy mắt, sắc mặt như thường:

 
"Có vấn đề sao?"

 
"Tôi đã đáp ứng liên hôn với nhà họ Nguyễn, chẳng lẽ Nguyễn Yên không phải người nhà họ Nguyễn sao?"

 
Sắc mặt Nguyễn Linh đờ đẫn, trong đầu kêu ong ong, cô ta luống cuống nhìn về phía mẹ mình, Phùng Trang kéo khóe môi lên, cố gắng giữ bình tĩnh giải thích: "Chu tiên sinh, tôi nghĩ ngài vẫn chưa biết một chuyện."

 
"Hửm?"

 
"Đoạn thời gian trước bởi vì Nguyễn Yên bị tai nạn giao thông nên bây giờ đã trở thành một người tàn tật đi lại bất tiện, nếu Chu tiên sinh thật sự muốn cưới nó, nói ra cũng không dễ nghe có phải không?"

 
Phùng Trang chỉ thiếu điều chửi ầm lên, Nguyễn Yên xứng chỗ nào chứ? Đổi lại là người bình thường cũng không muốn cưới nó huống chi là cái vị Chu Mạnh Ngôn cao không với tới này.

 
Nguyễn Ô Trình cũng mở miệng phụ họa: "Chu tiên sinh, chúng tôi đương nhiên hy vọng cuộc hôn nhân này sẽ mang đến lợi ích hết mức có thể cho cả hai bên, và đây cũng là chung thân đại sự của ngài, tất cả mọi mặt của Linh Linh đều tốt hơn Nguyễn Yên, hy vọng ngài sẽ suy nghĩ lại một chút."

 
Người đàn ông nhìn vẻ mặt bọn họ đang thử thuyết phục anh, sắc mặt trần tĩnh nở nụ cười:

 
"Hình như các người không có vốn liếng để bàn điều kiện với tôi đâu."

 
. . .

 
Chu Mạnh Ngôn đi ra khỏi phòng bao không bao lâu, sau lưng đã vang lên một giọng nói, có người gọi "Chu tiên sinh".

 
Anh xoay người thì nhìn thấy Nguyễn Linh mang khuôn mặt đầy nước mắt đuổi theo.

 
"Có chuyện gì?"

 
Hốc mắt Nguyễn Linh ngập nước, khóc hoa lê đái vũ*, cô ta c ắn môi dưới, cất giọng nghẹn ngào: "Chu tiên sinh, không phải ngài có cảm tình với em sao? Có người nói, trong một buổi tiệc ngài đã bày tỏ là có ý với em kia mà, em chỉ muốn hỏi một chút, em có chỗ nào không đủ tốt, không sánh bằng Nguyễn Yên?"

 
*miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

 
Dựa vào cái gì mà ngay cả người chị bị mù mà cô ta cũng kém hơn chứ?

 
Chu Mạnh Ngôn tình nguyện cưới Nguyễn Yên cũng không muốn cưới cô ta?!

 
Người đàn ông đút một tay vào túi quần, nhìn cô, trong mắt chỉ còn lại lãnh đạm.



 
"Chẳng lẽ Nguyễn tiểu thư không biết không thể tin lời đồn sao?"

 
“Trước khi nói một điều gì đó thì trước tiên hãy tự suy nghĩ cho bản thân của mình một chút.”

 
Nguyễn Linh ngây người.

 
Trong phòng bao, Phùng Trang nổi giận, nhìn về phía Nguyễn Ô Trình, người cũng không dự liệu được kết quả thế này: "Anh cả, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ chúng ta cho Chu Mạnh Ngôn nhiều lợi ích như vậy, cuối cùng cậu ta lại muốn cưới Nguyễn Yên sao? Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!"

 
Phùng Trang cũng chẳng muốn lấy lợi ích của bản thân ra may áo cưới cho Nguyễn Yên*, đứa không phải con gái ruột của mình đâu!

 
*May áo cưới cho người khác nghĩa là bạn bỏ công sức nhưng cuối cùng người khác được hưởng.

 
Nguyễn Ô Trình ấn mi tâm, trên mặt đầy phiền não, "Nhưng nếu như Chu Mạnh Ngôn không chìa tay ra giúp Âu Lạp thì thật sự không có cách nào."

 
Bây giờ có hai con đường bày ra trước mặt họ, bọn họ còn lựa chọn đường sống nào khác sao?

 
Phùng Trang chán nản: "Không phải là Nguyễn Yên đã động tay động chân gì đó sau lưng chúng ta chứ?"

 
"Nó là một đứa mù thì có thể làm gì chứ? Nhất định là Chu Mạnh Ngôn điên rồi!"

 
. . .

 
Hơn chín giờ tối, Nguyễn Yên tắm xong, cảm thấy ở trong phòng ngủ cả một ngày quả thật có chút bức bối nên cô ra ngoài hóng mát một chút.

 
Tối nay Chu Mạnh Ngôn không ở nhà, cô đã ăn cơm một mình, từ phòng đi thẳng tới phòng khách lầu hai, cả tầng lầu đều rất yên tĩnh, không biết anh chưa về hay là đi nghỉ ngơi rồi nữa.

 
Đi tới phòng khách, cô từ từ ngồi xuống ghế sô pha, cửa sổ thông với mái hiên đang mở nên gió thổi vào mang đến một cảm giác mát lạnh, ngược lại dễ chịu hơn so với máy điều hòa trong phòng.

 
Cô dựa người vào ghế sô pha, hơi thả lỏng thân thể, bởi vì đã rất lâu không được nghỉ ngơi tốt nên cơn buồn ngủ đã kéo đến nhanh chóng.

 
Một chiếc xe màu đen đang chạy vào hầm để xe của biệt thự.

 
Chu Mạnh Ngôn xuống xe, vào thẳng thang máy đi lên lầu hai, ra khỏi thang máy thì nhìn thấy có một người đang ngồi trong phòng khách.

 
Anh đi tới phía trước, sau đó nhìn thấy rõ trên ghế sô pha, thân thể Nguyễn Yên hơi cuộn lại vẫn đang trong trạng thái nửa phòng ngự, đôi mắt khép lại, khuôn mặt nhỏ trắng như sứ đang say giấc trông rất điềm tĩnh.

 
Không biết cô gái nằm mơ thấy điều gì, hàng mày tinh tế nhíu chặt, khẽ cất giọng nói mê sảng:

 
"Ba ơi. . . Ba ơi. . ."

 
Tầm mắt của anh rơi trên gương mặt cô.



 
Sau một lúc lâu Nguyễn Yên gục đầu một cái, tỉnh lại từ trong giấc ngủ nông.

 
Ý thức của cô mới tỉnh một nửa, không nhận ra được bất kỳ điều gì không đúng, thân thể nhoài lên phía trước, tìm kiếm điện thoại trên bàn trà, mò mẫm nửa ngày, lúc cô đang ngờ vực sao tìm không thấy thì đột nhiên nghe được một giọng nam trầm thấp vang lên:

 
"Điện thoại ở trên sô pha."

 
Nguyễn Yên cho rằng chỉ có mình cô trong phòng khách, giọng nam đột nhiên vang lên này khiến cô bị dọa thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, sau hai giây cô mới kịp nhận ra đây là giọng nói của Chu Mạnh Ngôn, "Chu tiên sinh?!"

 
Chu Mạnh Ngôn nhìn biểu tình trên gương mặt của cô, cất giọng lạnh nhạt: "Bị dọa rồi à?"

 
Nguyễn Yên: Nào chỉ bị dọa thôi đâu, cô thiếu chút nữa đã bị dọa đến tim ngừng đập luôn đây nè QAQ.

 
Cảm xúc của cô hơi lâu một chút, tự xét thấy mình thất lễ, cô lập tức đứng lên, mặt lộ vẻ thận trọng: "Chu tiên sinh, ngài tìm tôi có chuyện gì không. . ."

 
Anh nhớ lại dáng vẻ buồn ngủ mới vừa rồi của cô, cũng cảm thấy không thích hợp để bàn chuyện chính sự, vì vậy nói:

 
"Có một chuyện nhưng đã trễ lắm rồi, ngày mai sẽ nói sau."

 
Cho nên anh thật sự có chuyện tìm cô sao?

 
Nguyễn Yên cũng không tiện hỏi nhiều, gật gật đầu, ". . . Được."

 
. . .

 
Nguyễn Yên trở về phòng, cả một buổi tối, trong đầu óc mơ mơ màng màng của cô đều nghĩ đến chuyện Chu Mạnh Ngôn tìm cô rốt cuộc muốn nói chuyện gì.

 
Là chuyện cô chuẩn bị dọn ra khỏi đây sao? Hay là cậu nh ỏ bên kia có tin tức gì?

 
Cô đã suy nghĩ rất lâu.

 
Ngày hôm sau, cô ăn sáng xong thì người giúp việc đến thông báo: "Nguyễn tiểu thư, tiên sinh bảo tôi dẫn ngài đến phòng sách một chuyến."

 
Ba phút sau Nguyễn Yên ôm ấp trong lòng các loại phỏng đoán, cuối cùng cũng ngồi trước bàn trong phòng sách, còn Chu Mạnh Ngôn thì đang ngồi trước mặt cô.

 
Ngón tay người đàn ông đan vào nhau, nhìn sắc mặt mờ mịt của cô, "Nguyễn Yên, cô đã từng nghe chuyện nhà họ Chu muốn liên hôn với nhà họ Nguyễn trước đó rồi chứ?"

 
Nguyễn Yên có chút sửng sốt.

 
Sao lại nhắc đến chuyện liên hôn vậy?


 
Cô thành thật trả lời, "Tôi đã nghe nói rồi. . . là chuyện liên hôn giữa ngài và Nguyễn Linh sao?"

 
"Tại sao là tôi và Nguyễn Linh?" Anh chợt hỏi ngược lại.

 
Cô ngẩn ra một chút.

 
Đây là ý gì?

 
Không phải anh với Nguyễn Linh vậy thì là cái gì?

 
Đây là cái vấn đề kỳ quái gì vậy chứ. . .

 
Người đàn ông im lặng hai giây rồi cầm máy tính bảng trên bàn lên đặt trước mặt cô gái, "Đây là một bản văn kiện, có thể đọc màn hình bằng giọng nói, cô xem văn kiện trước đi."

 
Trong lòng cô ngày càng choáng váng, nhận lấy máy tính bản, cô nhấn xuống thì nghe thấy một giọng nữ phát thanh.

 
"Bản thỏa thuận trước hôn nhân."

 
Hả?

 
"Bên A: Chu Mạnh Ngôn. Bên B: Nguyễn Yên."

 
Đầu ngón tay đang đặt trên máy tính bảng của cô đột nhiên run lên một cái, trong lòng vang lên tiếng loảng xoảng.

 
Cái gì? ? !

 
Chu Mạnh Ngôn nhìn vẻ mặt khiếp sợ của cô, hồi lâu sau rốt cuộc cũng cất giọng nhàn nhạt: "Nguyễn Yên, đối tượng mà nhà họ Chu muốn liên hôn với nhà họ Nguyễn chính là cô."

 
Nguyễn Yên: ? ? !

 
Cô nghe nhầm rồi đúng không?

 
"Tôi chưa từng nói muốn cưới Nguyễn Linh, từ đầu đã không phải là cô ta."

 
"Chu tiên sinh, ngài. . . ngài đang nói đùa với tôi sao. . ."

 
Người đàn ông nhướng mày: "Cô cảm thấy dáng vẻ của tôi giống đang nói đùa với cô sao?"

 
Nguyễn Yên trố mắt nghẹn họng, không biết sao mình lại từ người ngoài đứng xem chuyện kết thân này biến thành người trong cuộc, "Chu tiên sinh, tôi. . ."

 
Chu Mạnh Ngôn dựa lưng vào ghế, những ngón tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, "Đừng gấp, cô có thể thử điều kiện trước."

 
Cô mờ mịt.

 
Anh chậm rãi nói: "Cô chắc là cũng đã biết ít nhiều về tình hình hiện tại của công ty ba cô, còn có nhà họ Nguyễn đã đối xử với cô như thế nào rồi, bác cả của cô đang giữ chức chủ tịch Âu Lạp, năng lực không đủ, không cứu vãn nổi công ty. Ba của cô là người thực vật, bây giờ quyền xử lý 25% cổ phần của ông ấy đã rơi vào tay mẹ kế cô, một người hoàn toàn không biết gì về kinh doanh công ty, nếu không có tiền từ bên ngoài rót vào, tâm huyết của ông ngoại và cha cô sẽ bị hai người bọn họ hủy đi trong chốc lát.

 
Nhưng nếu tôi và cô kết hôn, tôi sẽ rót tiền vào để nắm cổ phần, đoạt lại Âu Lạp và những thứ vốn thuộc về cô cũng có thể lấy lại thông qua danh nghĩa Chu phu nhân."


 
Chu Mạnh Ngôn còn nói vài điều kiện rất tốt, lòng Nguyễn Yên nổi lên sóng to gió lớn.

 
"Nguyễn Yên, đối với cô mà nói đây là một vụ giao dịch có lời chứ không lỗ."

 
Giao dịch sao?

 
"Nhưng bây giờ tôi không có gì cả. . . lấy gì để giao dịch đây?" Trong hoàn cảnh hiện tại, cô có vốn liếng gì để hợp tác chứ?

 
"Đương nhiên là trong tay cô có thứ tôi muốn."

 
Người đàn ông lại đưa bản văn kiện đến một lần nữa:

 
"Cô nắm 8% cổ phần của Âu Lạp, ba của cô hẳn là chưa nói với cô."

 
Có lẽ Nguyễn Vân Sơn đã sớm nghĩ đến trong tương lai sẽ có một ngày như thế này, vì vậy đã trải con đường sau này cho con gái từ sớm.

 
Nguyễn Vân Sơn đã từng âm thầm bán tháo* có chủ đích 8% cổ phần trong tay mình ra thị trường sau đó để thân tín mua lại với tư cách là một nhà đầu tư nhỏ, nếu trong tương lai có một ngày Nguyễn Yên cần đến 8% cổ phiếu này, người nọ sẽ chuyển nhượng số cổ phiếu đó cho cô.

 
*Chỉ việc bán nhanh bán gấp một chứng khoán hay một loại hàng hóa nào đó bất chấp giá cả, có thể bán với mức giá thấp hơn rất nhiều so với khi mua vào, như một biện pháp cứu vãn thua lỗ hơn nữa khi chứng khoán hay mặt hàng này đang theo chiều rớt giá trên thị trường.

 
Phùng Trang cho rằng Nguyễn Vân Sơn chỉ cho Nguyễn Yên bất động sản nhưng lại không biết còn có thứ quan trọng này đây.

 
Nguyễn Yên khiếp sợ.

 
"Khi tôi và những bên có lợi ích khác xảy ra tranh chấp trong công ty, tôi cần cô với tư cách là một cổ đông của Âu Lạp, kiên định đứng về phía tôi." Chu Mạnh Ngôn nói: "Tôi sẽ đổi mới Âu Lạp một cách triệt để, mà cô cần phải đứng cùng phía với tôi."

 
"Còn có một ít nội dung tôi chưa nhắc đến, trong bản thỏa thuận trước hôn nhân cũng đã viết rất cặn kẽ, cô có thể lấy về từ từ nghe."

 
Trong thư phòng yên tĩnh hồi lâu, cho đến khi Nguyễn Yên tiêu hóa gần như ổn thỏa tin tức đã nghe được, trong lòng cô vẫn tồn tại nghi ngờ.

 
"Chu tiên sinh, vấn đề đôi mắt của tôi ngài cũng đã biết rồi. . . Xét về mọi mặt, Nguyễn Linh hẳn là thích hợp hơn tôi, không phải sao?"

 
Trừ những cổ phần kia ra, cô chẳng có chút giá trị lợi dụng nào cả, nếu như anh chọn Nguyễn Linh, chẳng phải cũng sẽ có biện pháp lấy được mọi thứ anh mong muốn sao?

 
Người đàn ông ngước mắt, tầm mắt rơi trên mặt cô:

 
"Tôi đã nói rồi, từ đầu Nguyễn Linh đã không phải là đối tác mà tôi cảm thấy hứng thú, tôi là thương nhân, chỉ cân nhắc lợi ích và được mất, vấn đề cô nói sẽ không ảnh hưởng đến quyết định của tôi. Đối với tôi mà nói, kết hôn chẳng qua là một nhiệm vụ cần có trong lịch trình năm nay, tôi không hy vọng có tình cảm phức tạp trộn lẫn vào làm ảnh hưởng đến trọng tâm cuộc sống của tôi, hơn nữa chúng ta không có tình cảm với đối phương, sẽ khiến cuộc hôn nhân này đơn giản hơn nhiều."

 
Cho nên khi biết Nguyễn Linh thích anh, anh sẽ càng không cân nhắc cô ta.

 
Anh không cần tình cảm phiền toái trong hôn nhân, ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình.

 
Nguyễn Yên trong lúc nhất thời không trả lời được.

 
Chu Mạnh Ngôn đứng lên, nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ:

 
"Không cần gấp gáp cho tôi câu trả lời, tôi sẽ đi công tác một tuần, khoảng thời gian này cô có thể từ từ cân nhắc."

 


Bình luận

Truyện đang đọc