MẬT NGỌT HÔN NHÂN - MỘ NGHĨA

Chương 63


Nguyễn Yên đứng ngây người tại chỗ, nghe thấy lời nói của Diệp Thanh, đầu óc trở nên trống rỗng.

 
“Mất liên lạc……”

 
“Phu nhân, ngài trước tiên đừng lo lắng ạ, vùng núi nơi Chu tổng đến là vùng sâu vùng xa nên tín hiệu rất kém, có thể sẽ không liên lạc được trong một thời gian, người Việt Nam bên kia cũng đang cố gắng hết sức để liên hệ với chúng ta, một khi xảy ra tình huống nào thì sẽ lập tức thông báo ngay cho chúng ta.” 

 
Toàn bộ trái tim của Nguyễn yên dường như bị một bàn tay dùng sức siết chặt lại, khiến cho cô không thể hít thở được nữa.

 
Diệp Thanh đã nói rất nhiều lời an ủi.

 
Cuối cùng Nguyễn Yên cũng ngắt điện thoại, cô đứng ở trước phòng ngủ trống trải, ngẩn người hồi lâu, cuối cùng cúi xuống nhặt chiếc khấu bình an trên sàn lên, đầu ngón tay khẽ run rẩy.

 
Lòng bàn tay đang nắm lấy khấu an toàn đổ mồ hôi, cô cúi đầu xuống, trong lòng lại trở nên vô cùng nặng nề.

 
Cô ấn khấu bình an vào trong lòng, hết lần này đến lần khác ám chỉ bản thân rằng Chu Mạnh Ngôn sẽ không có chuyện gì đâu, chỉ là tạm thời mất liên lạc mà thôi, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, nói không chừng đợi thêm một chút nữa anh sẽ gọi điện lại, cô nhất định là đang chuyện bé xé ra to. 

 
Nguyễn Yên đi đến ban công, nhìn bầu trời bỗng nhiên tối đen bên ngoài, dường như trời sắp có mưa.

 
Sau một lúc lâu, cô khép đôi mắt lại, nắm lấy lan can, hàng mi mỏng nhíu chặt lại.

 
***

 
Nguyên cả một ngày Nguyễn Yên đều đang chờ đợi tin tức từ Việt Nam, điện thoại của Chu Mạnh Ngôn chưa từng có người bắt máy thì đã trực tiếp trở thành ngắt máy. Khi cô liên lạc được với nhân viên công tác ở Việt Nam, biết được ở bên kia đã cử người lên vùng núi để tìm hiểu sự việc, tin tức cụ thể vẫn còn chưa được đưa về. Nguyễn Yên dặn dò bọn họ một khi có tin tức thì phải báo cho cô trước tiên. 

 
Nguyễn Yên không ăn uống, ăn cũng không ngon, càng chờ đợi thì những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng cảm thấy nôn nóng và bồn chồn. 

 
Vào lúc chiều tối, cô đang ngồi ở trong phòng giải trí, Ca Cao nằm ở bên cạnh cô, cô cảm thấy trạng thái tinh thần của mình vô cùng căng thẳng nên muốn đi nghỉ ngơi một chút, ai ngờ vừa mới đi vào trong phòng ngủ thì điện thoại vang lên. 

 
Cô giống như bừng tỉnh mở to mắt, nhìn thấy là nhân viên công tác ở bên Việt Nam gọi điện thoại tới thì nhanh chóng bắt máy, Ca Cao cũng đứng dậy rồi ngồi xổm ở bên cạnh cô. 

 
“A lo, giám đốc Trương——”

 
Giọng nói được truyền đến từ đầu dây bên kia: “Phu nhân tổng giám đốc, nhóm người mà chúng tôi đã cử đến bên kia vừa mới gọi điện trở về cho chúng tôi, chỉ là tín hiệu ở bên kia vô cùng kém, chúng tôi chỉ nghe được những âm thanh đứt quãng, chỉ nghe rõ được một ít...” 

 
“Nghe được cái gì?”

 
“Có vẻ như đang nói về ‘mất tích’, và ‘tìm kiếm’.”

 
Trong đầu Nguyễn Yên giống như có tiếng pha lê rơi vỡ tan nát trên mặt đất, trong lòng trở nên vô cùng nặng nề: “Sau đó thì thế nào? Bọn họ còn nói thêm cái gì nữa?” 

 
“Những mặt khác chúng tôi không thể nghe rõ, bây giờ tất cả mọi người ở bên kia đều không thể liên lạc được.”

 
Nguyễn Yên hoảng hốt: “Chu Mạnh Ngôn, anh ấy có phải là mất tích rồi hay không……”

 
“Thưa phu nhân, bởi vì hôm nay nhà xưởng vẫn còn đang phải giải quyết xong hậu quả nên bây giờ tôi cũng không có cách nào để thoát ra cả, chỉ có thể chờ đợi người ở bên trong truyền ra tin tức, nếu như tối nay vẫn không thể liên lạc được với Chu tổng, ngày mai tôi sẽ dẫn người qua bên đó để tìm kiếm, một khi chúng tôi có tin tức thì nhất định sẽ thông báo với ngài.”

 
Sau khi ngắt điện thoại, Nguyễn Yên cảm thấy chua xót xộc lên hốc mắt, đau đớn đến nỗi hơi nước xuất hiện làm mờ mắt cô ngay lập tức, cô siết chặt gối ôm trong tay, không thể kìm nén được mà rơi nước mắt. 

 
Cô vẫn luôn ám chỉ bản thân rằng Chu Mạnh Ngôn nhất định sẽ không xảy ra chuyện, nhưng mà hiện tại tin tức cô đã nhận được càng ngày càng theo hướng tệ hơn, khi nghe thấy được hai chữ “mất tích” kia, tâm lý mà cô đã xây dựng để cố gắng chống đỡ bấy lâu nay sụp đổ trong nháy mắt. 

 

Bây giờ cô làm thế nào để có thể tiếp tục suy nghĩ theo hướng tốt được nữa đây... 

 
Sáng sớm ngày hôm qua anh vẫn còn gửi tin nhắn cho cô, nói rằng buổi tối sẽ gọi điện thoại cho cô; anh còn dùng giọng nói vô cùng dịu dàng, muốn cô chờ anh trở về nhà; cô vừa mới phục hồi thị lực, vẫn còn chưa nhìn thấy anh đủ nhiều... 

 
Nhưng anh lại giống như là đã biến mất, không có cách nào để có thể liên lạc được với anh.

 
Đột nhiên trong phút chốc cô cầm lấy điện thoại, muốn gọi điện qua cho Diệp Thanh, muốn Diệp Thanh giúp cô đặt một vé máy bay sang Việt Nam, cô muốn bay qua bên đó để tìm Chu Mạnh Ngôn. 

 
Nhưng mà cô bỗng nhiên nhớ lại, bản thân vẫn còn có trận diễn xuất kịch nói lần thứ hai vào buổi tối ngày mai. 

 
Cô không có cách nào rời khỏi Lâm Thành.

 
Cho dù có tiếp tục lo lắng như thế nào cho Chu Mạnh Ngôn đi nữa thì cô cũng không có cách nào để không quan tâm đ ến màn trình diễn của toàn bộ đoàn phim mà chỉ suy nghĩ cho bản thân mình.

 
Nguyễn Yên vùi mặt vào gối ôm.

 
Ngồi ở phòng giải trí một hồi lâu, cuối cùng cô đứng dậy rồi trở về phòng ngủ để rửa mặt, sau đó đi xuống dưới lầu.

 
Sau khi tùy ý ăn một chút thì cô trở về phòng ngủ một lần nữa.

 
Cô ngồi ở mép giường, đeo tai nghe lên rồi nghe nhạc, lại một lần nữa cầm lấy ảnh chụp từ chuyến đi du lịch tự do lần trước, nghiêm túc lật xem. 

 
Lật đến trang cuối cùng của album, cô nhìn vào màn đêm đen kịt bên ngoài, trong tai nghe bỗng nhiên chuyển sang bài hát [Vô điều kiện] của Trần Dịch Tấn. 

 
Hiện thực và mộng tưởng vốn cách xa nhau

 
Nhưng xin đừng sợ hãi

 
Tôi vẫn sẽ yên lặng lắng nghe

 
Vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em

 
Cùng em kề bước dù tiến hay lùi

 
Nguyễn Yên nhớ đến buổi tối ngày hôm ấy nghe thấy giọng hát của Chu Mạnh Ngôn ở ngoài phòng sách, chỉ là anh vẫn chưa hát cho cô nghe. 

 
Cô rũ mắt xuống, kìm nén đáy mắt đang dần đỏ lên. 

 
Người ở hiền sẽ gặp lành. 

 
Cô tin rằng anh nhất định sẽ quay trở về.

 
***

 
Suốt cả một buổi tối Nguyễn Yên vẫn không chờ được tin tức của Chu Mạnh Ngôn, ngày hôm sau cô đã dậy từ rất sớm, vừa rửa mặt vừa xem đoạn video của buổi diễn xuất đầu tiên, cũng phát hiện ra thiếu sót của bản thân. 

 
Bước ra khỏi phòng ngủ, cô mở tủ quần áo và nhìn thấy bên cạnh quần áo của mình là áo sơ mi cùng với Âu phục của đàn ông với rất nhiều kiểu dáng khác nhau.

 
Ngón tay của cô nhẹ nhàng lướt qua, ngẩn người trong chốc lát, cuối cùng đè nén xuống cảm xúc đang quay cuồng trong lòng rồi đóng tủ quần áo lại. 

 
Sau khi thay xong quần áo, cô ngồi ở trước gương trang điểm, vừa trang điểm vừa đọc thuộc lời thoại trong miệng.


 
Sau khi bận rộn xong chuyện ở nhà, Diệp Thanh đến đón Nguyễn Yên, cả hai lên đường đến sân khấu kịch. 

 
Sau khi cô đến thì có một số diễn viên nhìn thấy cô: “Nguyễn Yên, cô làm sao vậy, trạng thái tinh thần của cô nhìn qua không được tốt cho lắm? Tôi thấy quầng thâm mắt của cô có hơi nặng hơn rồi.”

 
Thật ra cả tối hôm qua cô hầu như không thể nào ngủ được, ngay cả quầng thâm mắt dù cho có trang điểm thì cũng chỉ có thể che được một chút.

 
Nguyễn Yên lắc đầu rồi mỉm cười: “Không sao đâu, chỉ là không nghỉ ngơi tốt mà thôi.” 

 
Sau khi bắt đầu buổi tập luyện, Nguyễn Yên cố gắng tập trung toàn bộ sự chú ý nhưng cũng bởi vì tâm trạng xuống dốc cho nên khi diễn nhân vật “Hương Lệ” ngược lại càng nhập vai tốt hơn, đến cảnh diễn khóc cũng chỉ cần một giây là nước mắt đã tuôn rơi.

 
Buổi tập luyện buổi sáng diễn ra suôn sẻ, giữa trưa Diệp Thanh mua đồ ăn cho cô rồi đưa cô đến phòng nghỉ.

 
“Vẫn chưa có tin tức gì hay sao?” Giọng nói của Nguyễn Yên vô cùng nhẹ. 

 
Diệp Thanh cúi đầu: “Vâng……”

 
“Sáng sớm ngày mai chị hãy giúp em đặt vé máy bay đi, em muốn bay sang Việt Nam.” Đợt biểu diễn của tuần này đã kết thúc sau đêm nay, nếu hôm nay vẫn còn không có tin tức nào thì ngày mai cô sẽ lập tức lên đường.

 
Giống như lần trước đã xảy ra hỏa hoạn ở cách vách, người đàn ông biết cô khó chịu nên đã gấp gáp trở về suốt cả một đêm, Nguyễn Yên cũng không thể thờ ơ được, cô muốn tự mình đi tìm anh.

 
Diệp Thanh đồng ý: “Phu nhân, trước tiên ngài hãy diễn xuất cho thật tốt đã, đừng nghĩ ngợi nhiều như vậy, tôi đoán hôm nay nhất định sẽ có tin tức.” 

 
Đây cũng là điều mà Nguyễn Yên hy vọng.

 
Tập luyện cả một ngày, đến buổi tối, người đến xem sân khấu kịch càng ngày càng đông, bởi vì hôm nay là cuối tuần cho nên sẽ còn náo nhiệt hơn so với trận diễn lần trước.

 
Buổi biểu diễn chính thức bắt đầu vào lúc bảy giờ, Nguyễn Yên lại giống như màn tái hiện đầu tiên, bước lên sân khấu một lần nữa.

 
“Dì Hai ơi, tôi cảm thấy trong lòng của lão gia nhất định luôn hướng về phía người, nhưng người đừng nóng giận...” 

 
Nguyễn Yên nói lời thoại của mình, đi theo Yến Đan Thu đến phía cuối cùng, tầm nhìn của cô bỗng nhiên rơi xuống phía sau ánh sáng lờ mờ của khán phòng, Chu Mạnh Ngôn dường như đang đứng ở nơi đó.

 
Cô vẫn còn chưa kịp nhìn lại một lần nữa thì các cô đã phải đi đến phía sau bức màn sân khấu.

 
Đến màn diễn thứ hai, khi Nguyễn yên lại bước lên sân khấu một lần nữa, phát hiện ra ở vị trí kia, bóng dáng của người đàn ông đã biến mất không còn dấu vết.

 
Đáy lòng cô lại trống rỗng một lần nữa, không nghĩ đến bản thân thế mà lại sinh ra ảo giác.

 
Lần diễn xuất thứ hai, người đàn ông vẫn vắng mặt.

 
Nguyễn Yên nghiêm túc diễn xong trận diễn này, hoàn thành buổi bế mạc một cách hoàn hảo sau đó mọi người tan cuộc.

 
Nguyễn Yên đi theo một số diễn viên đến hậu trường, cô mở điện thoại lên, nhìn thấy vẫn không nhận được bất kỳ một tin tức nào, trái tim dâng lên một nỗi chua xót và nôn nóng.

 
Chu Mạnh Ngôn đã mất liên lạc suốt ba ngày……

 
Cô cúi đầu, một số diễn viên phía trước đều quay đầu nhìn cô: “Nguyễn Yên, một lát nữa chúng ta sẽ đi ăn tối, cô sẽ đến chứ?” 

 
Cô lắc đầu, giọng nói vẫn giữ bình tĩnh: “Xin lỗi, tôi không đi.”

 
Bọn họ đi qua chỗ ngã rẽ, Nguyễn Yên cúi đầu gửi cho Diệp Thanh tin nhắn mua vé máy bay thì nghe được phía trước ồn ào trêu ghẹo nói: “Ôi, cũng khó trách, chồng của cô đến, muốn đón cô về nhà.”

 
Nguyễn Yên sửng sốt một chút, khi ngẩng đầu lên thì lập tức nhìn thấy cửa vào phòng nghỉ cách đó năm mét —— 

 
Chu Mạnh Ngôn thân thể cao lớn mặc một bộ Âu phục màu xanh đậm đứng ở đó, cầm một bó gypsophila* trong tay, nơi đáy mắt là ảnh ngược của cô, giống như những ánh sao vụn vỡ dịu dàng rãi lên đó rồi tản ra một chút: 

 
*Hoa baby. 

 
“Yên nhi.”

 
Nguyễn Yên đứng ngây người tại chỗ, trong đầu rung động, thậm chí còn cảm thấy bản thân lại xuất hiện ảo giác.

 
Cho đến khi người đàn ông cất bước, đi từng bước một đến trước mặt cô, vươn rộng cánh tay rồi ôm chặt cô vào lòng.

 
Nguyễn Yên bị anh ôm lấy, nước mắt không kìm nén được mà tuôn rơi: “Mạnh Ngôn...” 

 
Cô dựa vào ngực anh, nghe thấy mùi hương quen thuộc trên cơ thể anh, cảm nhận được sự tồn tại chân thật của anh, toàn bộ trái tim của cô như được bổ sung thêm máu mà đập rộn ràng, tất cả sự khó chịu và sợ hãi ngay lập tức bị cái ôm đầy ấm áp của anh phá tan trong nháy mắt.

 
Người đàn ông cảm nhận được sự vui mừng của cô, càng cảm nhận được sự hoảng loạn lúc trước của cô khi không liên lạc được với anh, cảm xúc trong trái tim cuộn trào.

 
Nghe thấy tiếng nức nở của cô, anh cúi đầu hôn lên mái tóc của cô, sau đó nhẹ nhàng nâng gương mặt của cô lên, giọng nói khàn khàn: 

 
“Đừng khóc, không phải anh đã trở lại rồi hay sao?”

 
Nguyễn Yên nhìn anh rồi nghẹn ngào lên án: “Em đã cho rằng anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em còn nghĩ ngày mai sẽ đến Việt Nam tìm anh, tại sao anh không liên lạc với em sớm hơn...” 

 
Chu Mạnh Ngôn đưa tay lên lau nước mắt cho cô, trong lòng vô cùng hoảng loạn: 

 
“Là lỗi của anh, anh không nên làm cho em lo lắng như thế.” 

 
Thật ra lần này đi đến vùng núi để thăm công nhân, trong lúc đó đã xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn mà không ai ngờ đến. Lúc ấy bọn họ đi ngang qua thì vừa lúc phát hiện ở trong nhà của công nhân có người mẹ già bởi vì con trai qua đời nên toàn bộ gia đình mất đi trụ cột, tinh thần trở nên có chút thất thường, bà đã rời khỏi nhà và mất tích nhiều ngày đều không thể tìm thấy, người dân lo sợ có phải là bà đã gặp chuyện ngoài ý muốn hay không.

 
Vì thế Chu Mạnh Ngôn cùng với những người khác đành phải ở lại, trước tiên phải ở lại đợi mọi người tìm người thân trong gia đình trở về, trong núi vô cùng hẻo lánh, không thể liên lạc được với người bên ngoài, Chu Mạnh Ngôn đã cố gắng liên lạc với Nguyễn Yên cùng với người trong công ty nhưng cũng không gọi qua được.

 
Mãi cho đến hôm nay mới gấp gáp trở về, bọn họ đã giải quyết hết tất cả các vấn đề rồi quay lại thành phố Hồ Chí Minh, người đàn ông biết được mấy ngày nay Nguyễn Yên đã lo lắng muốn hỏng rồi, vì thế anh giao một số việc không mấy quan trọng còn sót lại cho những người khác trong công ty để hoàn thành sau đó mua vé máy bay rồi trực tiếp vội vàng trở về.

 
Sau khi Nguyễn Yên nghe anh nói xong: “Em còn tưởng rằng anh đã mất tích...” 

 
Anh khẽ cong môi, cúi gương mặt xuống đặt lên giữa trán cô một nụ hôn: “Làm sao có thể, không phải anh đã nói muốn em đợi anh trở về hay sao?” 

 
Trái tim của Nguyễn Yên rốt cuộc cũng hạ xuống. 

 
Một số diễn viên đi đến từ phía sau, đầu tiên là chào hỏi cùng với Chu Mạnh Ngôn, sau đó nhìn về phía Nguyễn Yên cười trêu ghẹo: “Hai người tiếp tục ngọt ngào đi, chúng tôi rút lui trước.”

 
Sau khi bọn họ rời đi, Nguyễn Yên cảm thấy cánh tay của anh ôm lấy mình, dần dần mới phản ứng lại được, sắc mặt đỏ bừng, xấu hổ muốn buông tay ra nhưng động tác của người đàn ông vẫn không thay đổi:

 
“Bây giờ mới biết thẹn thùng sao?”

 
“……”

 
“Mấy ngày không gặp rồi, để cho anh ôm nhiều thêm một chút nào.” 

 
Nguyễn Yên nhẹ nhàng giật giật cổ áo của anh, cứ như vậy bị anh lặng lẽ ôm vào lòng, cảm xúc kích động cũng chậm rãi biến thành vui mừng và ngọt ngào, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vừa rồi anh có xem em biểu diễn không?”

 
“Đã xem.”


 
“Chỉ là không ngồi ở phía trước, chủ yếu là sợ em nhìn thấy anh lại giống như vừa rồi vậy, kích động đến quên mất lời thoại thì phải làm sao bây giờ?” 

 
“Không có đâu.” 

 
Sau một lúc lâu, anh buông tay ra, đối mặt với cô rồi bỗng nhiên nói: “Lo lắng cho anh như vậy hay sao?” 

 
Nhịp tim của Nguyễn Yên đập nhanh hơn, cô hơi dời ánh mắt đi chỗ khác, giọng nói rất yếu ớt: “Anh vẫn còn nợ em một bộ phim đó...” 

 
Anh biết cô gái đang nói một đằng suy nghĩ một nẻo thì mỉm cười: “Được rồi, anh sẽ xem phim mà.” 

 
Anh đưa cho cô bó hoa gypsophila trong tay, Nguyễn Yên ôm lấy thì nghe anh nói: “Hoa mấy ngày nay vẫn còn chưa gửi đi, về sau anh sẽ bù đắp lại.” 

 
Nguyễn Yên nở nụ cười nhàn nhạt, lòng bàn tay bị anh nắm lấy, lực tay không lớn cũng không nhỏ vừa vặn làm cho trái tim của người ta đập thình thịch: “Đi thôi, chúng ta cùng về nhà nào.” 

 
***

 
Trước khi trở về nhà, Chu Mạnh Ngôn dặn dò tài xế lái xe đến cửa tiệm bánh ngọt, thừa dịp trước khi cửa tiệm đóng cửa thì mua một chiếc bánh Tiramisu cho Nguyễn Yên. 

 
Nguyễn Yên nhận lấy rồi nở nụ cười: “Sau này anh có thể đừng chỉ chọn buổi tối để mua bánh kem cho em có được hay không?” 

 
Nếu không cô sẽ thực sự béo lên nếu cứ ăn như thế này.

 
“Ồ?” Chu Mạnh Ngôn quay đầu nhìn cô rồi cầm lấy bánh kem trên tay cô: “Vậy thì em đừng ăn.”

 
“Ấy ——”

 
Tại sao lại thật sự không cho nữa! 

 
Cô ngay lập tức bảo vệ, đầu bị sờ s0ạng, nghe thấy tiếng anh cười, Nguyễn Yên chịu đựng lúng túng: “Lần sau anh đừng làm như vậy nữa.” Lần này thì quên đi.

 
Chu Mạnh Ngôn phát hiện ra cô gái sẽ bắt đầu chủ động nói đùa với anh.

 
Anh đáp lời theo cô: “Được.” 

 
Hai người về đến nhà, Ca Cao chạy lên chào đón, Nguyễn Yên ôm lấy nó rồi đi đến phòng ngủ, Chu Mạnh Ngôn phải ghé đến phòng sách một chuyến. 

 
Một lúc sau người đàn ông quay lại phòng ngủ thì nhìn thấy Nguyễn Yên đang vuốt v e đầu Ca Cao một cách xuất thần.

 
“Làm sao thế?” Anh ngồi vào bên cạnh cô.

 
Nguyễn Yên nhìn về phía anh rồi khẽ hỏi: “Đôi mắt của em đã tốt hơn, vậy là Ca Cao phải rời đi ạ?” 

 
“Nếu em muốn giữ lại thì anh sẽ đi hỏi thăm người ở cơ quan chó dẫn đường thử xem.”

 
Nguyễn Yên lắc đầu: “Em thích Ca Cao, cũng không muốn nó đi, nhưng nó thông minh như vậy, chắc hẳn là sẽ giúp được cho nhiều người khiếm thị hơn, như vậy mới có thể phát huy tối đa giá trị của nó.”

 
Xét cho cùng thì chó dẫn đường cũng là chó nghiệp vụ, không phải vật nuôi trong nhà, mỗi thành phố đều không có nhiều chó dẫn đường, Nguyễn Yên cũng không muốn chỉ vì bản thân yêu thích mà ích kỷ giữ nó lại bên mình. 

 
Ca Cao dường như nghe hiểu được cô đang nói cái gì, dựa vào trên đùi của cô mà an ủi cô, Nguyễn Yên cảm thấy chua xót: “Em nghĩ đối với Ca Cao mà nói thì nó cũng hẳn là sẽ rất vui lòng.” 

 
Người đàn ông vươn tay rồi nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Yên nhi của nhà chúng ta thật là lương thiện.” 

 
“Vậy thì anh liên hệ với cơ quan chó dẫn đường thử xem nhé?” 

 
“Trước tiên để cho bọn họ tìm hiểu thử xem có người cần ghép đôi hay không, ước chừng vẫn còn một đoạn thời gian nữa, trong khoảng thời gian này thì Ca Cao vẫn sẽ ở nhà mình.” 

 
Nguyễn Yên gật đầu.

 

Chương 64

Sau khi Chu Mạnh Ngôn đưa Ca Cao trở lại phòng giải trí của chó, Nguyễn Yên cầm lấy quần áo để thay sau khi tắm rửa rồi đi đến phòng tắm. 


 

Sau khi tắm rửa xong, cô mặc một chiếc váy ren ngắn màu trắng thắt eo rồi đi ra khỏi phòng ngủ, lại phát hiện ra Chu Mông Ngôn vẫn còn ở đó.


 

Người đàn ông bắt chéo chân ngồi ở trên ghế sô pha, áo sơ mi trắng, cà vạt hơi lỏng, anh đang nhìn điện thoại, lười biếng và thư thái nhưng lại có sức hấp dẫn đặc biệt.


 

Nguyễn Yên sững sờ, đôi mắt nhuốm đầy hơi nước bắt gặp đôi mắt đen láy không phân biệt được cảm xúc của anh, cô nhẹ giọng hỏi: “Anh vẫn chưa về phòng nghỉ ngơi hay sao?” 


 

“Nghỉ ngơi ở đâu?”


 

“Đương nhiên là…… Ở trong phòng ngủ của anh rồi.”


 

Anh nhìn cô, trong mắt hàm chứa ý cười như có như không, cũng không trả lời. 


 

Gương mặt của Nguyễn Yên có chút nóng lên không thể giải thích được, cô vòng qua ghế sô pha rồi đi đến trước gương trang điểm, thoa sản phẩm chăm sóc da.


 

Sau khi làm xong mọi việc, cô thoa lên tinh dầu hoa tử đinh hương như thường lệ, sau đó đứng dậy muốn đi trở lại bên mép giường, nhưng khi đi ngang qua ghế sô pha thì cổ tay của cô đột nhiên bị nắm lấy. 


 

Chu Mạnh Ngôn lôi kéo Nguyễn Yên ngồi lên chân của anh.


 

Một bàn tay của anh vẫn giữ chặt lấy tay cô, bàn tay còn lại thì đặt ở trên eo của cô, Nguyễn Yên cảm thấy dù cho là cổ tay, vòng eo hay vẫn là trên quần tây của người đàn ông thì đều có một luồng nhiệt đang không ngừng truyền đến, giống như là đang ở gần một cái lò sưởi lớn vậy. 


 

Cô mặt đỏ tim đập, ngập ngừng nói: “Anh đang làm gì thế?” 


 

Môi của người đàn ông áp sát vào bên tai cô, giống như là đang dỗ dành: “Chúng ta không thể ngủ chung một giường được sao?”


 

Nguyễn Yên cảm thấy kinh ngạc, sắc mặt hoàn toàn đỏ bừng: “Không được..”


 

Lần trước uống say là do ngoài ý muốn, lần này cô đang rất tỉnh táo.


 

“Em đang nghĩ cái gì thế? Anh chỉ đang nói là đơn thuần đắp chăn trò chuyện phiếm thôi mà.” Anh trêu chọc cô. 


 

Nguyễn Yên: ?


 

Cô tin anh. 


 

“Không cần đâu ạ.”


 

“Tại sao?”


 

Nguyễn Yên nhìn anh, một vài giây sau mới nói: “Em sợ anh không ngủ được.” 


 

Anh bật cười, hơi thở ấm áp như có như không phả vào vành tai của cô: “Vậy thì em nói thử xem tại sao anh sẽ không ngủ được?” 


 

“……”


 

“Hai người ngủ chung một giường thì rất nóng.”


 

“Anh cảm thấy còn có mặt khác.” Anh khàn giọng nói: “Mới có thể trở nên nóng hơn.” 


 

Nguyễn Yên nghe ra được ẩn ý trong lời nói của anh, tim đập nhanh hơn, lòng bàn tay chống lên ngực anh: “Anh nên trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi, hôm nay đã mệt lắm rồi.” 


 

Chu Mạnh Ngôn cười một cái rồi buông tay ra, cô đứng lên, anh cũng đứng lên sau đó vuốt v e gáy của cô: “Em ngủ đi.”


 

Nguyễn Yên cảm thấy mình “tránh được một kiếp” thì khóe miệng lén nở nụ cười nhưng lại bị anh bắt được:


 

“Đừng cười, sau này sẽ làm cho em khóc.”


 

Nguyễn Yên: “……”


 

Người đàn ông cuối cùng cũng thu về ánh mắt sâu thẳm rồi rời khỏi phòng ngủ, Nguyễn Yên chạm vào gương mặt đã nóng bừng lên, cảm thấy Chu Mạnh Ngôn gần đây càng ngày càng không đúng. 


 

Đây vẫn là Chu Mạnh Ngôn mà lúc trước muốn kết hôn với cô đấy sao! 


 

Quả nhiên đàn ông là phải vạch ra xem mới được! 


 

Có điều nhớ lại đêm nay, khoảnh khắc nhìn thấy anh xuất hiện ở trước mặt cô, cô bỗng nhiên phát hiện, hóa ra bản thân đã bắt đầu chậm rãi để ý đến anh.


 

***


 

Bởi vì [Tĩnh Hồ] được hưởng ứng nhiệt tình nên sau đó đoàn phim lại tạm thời bổ sung thêm một vở kịch khác, sau khi kết thúc bốn màn diễn, Trương Tấn nói qua đoạn thời gian này thì sẽ đi đến những nơi khác để lưu diễn. 


 

Nhưng mà trong vài tuần tiếp theo, mọi người trước tiên có thể nghỉ ngơi thật tốt một chút.


 

Tranh thủ thời gian rảnh rỗi, Nguyễn Yên lại trở về Tô Thành một chuyến để thăm bà ngoại cùng với chú của mình.


 

Sau khi ở lại hai ngày ngắn ngủi, Nguyễn Yên có ý định trở về Lâm Thành thì nghe thấy Trần Dung Dư nói anh cũng muốn trở về cùng cô.


 

Nguyễn Yên: “Cậu muốn đi Lâm Thành công tác sao?” 


 

“Không phải.”


 

“Vâng?”


 

“Ở lại một đoạn thời gian.”


 

“Hả hả?”


 

“Đưa một người bạn gái trở về.”


 

Nguyễn Yên: ???!


 

“Cậu nh ỏ ơi, cậu đang muốn thoát khỏi cuộc sống độc thân?!”


 

“Đến nỗi phải bất ngờ như vậy hay sao?” 


 

Nguyễn Yên mỉm cười rồi nghiêng người về phía trước: “Cậu đã tìm được mục tiêu rồi sao?” 


 

Trần Dung Dư nhìn về phía cô, vài giây sau đôi môi mỏng nhả ra hai chữ: “Đoán xem.”  


 

Cái người này!


 

Nguyễn Yên chán nản, qua một lúc lại chạy đến trước mặt anh: “Cậu nhất định là đã có mục tiêu rồi có đúng không? Cô gái kia là người có tính cách như thế nào ạ?” 


 

Người đàn ông nhướng đôi mắt đào hoa lên: “Tính cách mà cháu nhất định sẽ thích.” 


 

“Làm sao cậu biết được?”


 

Người đàn ông liếc nhìn cô vài lần, cuối cùng vươn tay búng vào trán cô: “Sau này đưa đến trước mặt cháu để cho cháu gặp nhé.” 


 

Cô khẽ hừ một tiếng: “Con gái nhà người ta còn không nhất định sẽ thích cậu đâu, cậu lấy đâu ra tự tin như vậy?” 


 

Trần Dung Dư nhếch khóe miệng lên: “Xem thường cậu sao?”


 

Nguyễn Yên nghẹn cười: “Không có đâu cậu nh ỏ, cháu còn chờ mong cháu có thể gặp được mợ nhỏ của cháu sớm một chút mà.” 


 

Sau khi trở về từ Tô Thành, Trần Dung Dư bắt đầu lo việc riêng của mình, còn Nguyễn Yên thì nhận được cuộc gọi từ bạn cùng phòng, sau khi biết Nguyễn Yên đã phục hồi thị lực thì mời cô đến trường học chơi.


 

“Cậu nói cậu sẽ bắt đầu vào học kỳ tiếp theo, tất cả bọn mình thì đều đã tốt nghiệp, cậu cũng không trở lại thăm bọn mình, đến lúc đó cậu đi gặp bạn cùng phòng mới của cậu đi, hừ.” 


 

Dương Mộc nói.


 

Giọng nói của Đậu Quỳnh cùng với Võ Phương Nhã được truyền đến từ trong điện thoại: “Đúng đó Yên Yên, gần đây bọn mình đã viết gần xong luận văn rồi, cậu muốn đến trường học chơi thì hãy tới đây.” 


 

Nguyễn Yên bị các cô ấy làm cho cảm động: “Được rồi, vậy thì mình sẽ trở về.”


 

“Nhanh tới nào, bọn mình đưa cậu đi happy!” 


 

Vì thế vào lúc ăn tối, Nguyễn Yên nói với Chu Mạnh Ngôn chuyện cô sẽ đi gặp bạn cùng phòng, anh thấy cô vui vẻ như vậy thì cũng đoán được cô đã rất nhớ sinh hoạt ở trường học nên cũng không ngăn cản.


 

Ngày hôm sau Nguyễn Yên đi đến trường học, gặp được ba người bạn cùng phòng, bốn người đi công viên trò chơi, mãi cho đến buổi tối mới trở về ký túc xá.


 

Trước đây khi còn đi học, nếu không có lớp vào buổi chiều thứ tư thì bọn họ cũng sẽ đi ra ngoài như thế này.


 

Bốn người bọn họ ở trong ký túc xá đánh vài ván PUBG, vốn dĩ Nguyễn Yên định về nhà lúc chín giờ nhưng Đậu Quỳnh lại nói: “Tối nay cậu không ở lại sao?”


 

“Đúng đó nhị ca, cậu tới đây đi dạo phố một chút thì lập tức trở về, không vui chút nào có được hay không, cậu ở lại, đêm nay chúng ta sẽ chơi nhóm bốn người* thật vui vẻ!” Dương Mộc kích động ôm lấy cô giống như một kẻ ngốc: “Chúng ta còn có thể đặt hàng tôm hùm đất!”


 

*Nguyên văn: 四排 /sìpái/. Đây là map chơi bốn người trong PUBG. 


 

“Nhưng mình không có chỗ để ngủ...”


 

“Cậu ngủ chung với mình một giường là được rồi!” Dương Mộc nhìn về phía Võ Phương Nhã rồi làm mặt quỷ: “Cậu ngủ với mình hay cùng với Đậu Quỳnh cũng đều được, nhưng mà không thể ngủ cùng với đại ca, chật chội lắm.” 


 

Võ Phương Nhã: “Em gái cậu chứ!”


 

Cuối cùng Nguyễn Yên thật sự không thắng nổi nhóm bốn người cộng thêm sức hấp dẫn chết người từ tôm hùm đất nên cũng không tính quay về nữa.


 

Cô đi tới ban công rồi đóng cửa lại sau đó gọi điện thoại qua cho Chu Mạnh Ngôn.


 

“Mạnh Ngôn ——”


 

“Mấy giờ rồi sao còn chưa trở về?” Giọng nói dịu dàng ở đầu dây bên kia.


 

“Chuyện này... Tối nay em muốn ở lại trường học. Em rất nhớ các cô ấy nên muốn ở lại ký túc xá ngủ một đêm.” 


 

Người đàn ông ở đầu dây bên kia im lặng trong vài giây.


 

Đột nhiên tưởng tượng đến Nguyễn Yên sẽ phải đi học vào học kỳ tới.


 

Anh bắt đầu ý thức được người vợ mà anh tìm thấy vẫn còn đi học là trải nghiệm như thế nào.


 

Thấy anh không nói lời nào, Nguyễn Yên biết là anh lưu luyến, rốt cuộc thì cô mới trở về từ Tô Thành không được mấy ngày, cô cười rồi dỗ dành: “Chỉ một đêm thôi, ngày mai sẽ lập tức trở về.”


 

“Được rồi, em cùng với bạn cùng phòng chơi vui vẻ nhé.” 


 

Anh nói.


 

“Vâng ạ.”


 

Sau khi tán gẫu thêm vài câu, Nguyễn Yên ngắt điện thoại rồi đẩy cửa ban công ra, ba người bạn cùng phòng đồng loạt nhìn về phía cô, Dương Mộc trêu chọc: “Ôi ôi ôi, đây rốt cuộc là ngọt ngào của hôn nhân hay là rắc rối của hôn nhân đây hả?” 


 

“……”


 

Nguyễn Yên đỏ mặt, ngồi xuống chỗ của mình, Dương Mộc nghiêng người lại gần: “Nguyễn Yên, cậu thấy đột nhiên kết hôn là cảm giác như thế nào hả?” 


 

“Có cảm giác……” Nguyễn Yên nhìn lướt qua các cô ấy: “Có cảm giác được người chăm sóc.” 


 

“Mẹ kiếp cơm chó! Dương Mộc, mẹ nó cậu đừng hỏi chứ!” 


 

Cả bốn người cười phá lên, Dương Mộc nói cô ấy muốn xem ảnh chụp của chồng Nguyễn Yên: “Cậu cần phải giấu diếm đến mức như vậy hay sao? Không cho bọn mình xem ảnh chụp thì làm sao ba người bọn mình có thể tán phét được.” 


 

Nguyễn Yên uống một ngụm trà sữa: “Anh ấy trông bình thường thôi...” 


 

“Bình thường như thế nào hả? Có phải một mét tám hay không? Có cơ bụng không? Giọng nói có trầm thấp hay không?”


 

Nguyễn Yên chột dạ sờ sờ cánh mũi: “Đều không có.”


 

“Cái này...” Dương Mộc nửa ngày mới nghẹn ra được một câu: “Mình còn cảm thấy hôn nhân này của cậu quá kín tiếng rồi.” 


 

Võ Phương Nhã đi đến, chia sẻ niềm vui với các cô rồi nói với Dương Mộc: “Cậu đủ rồi đấy, cậu có thể treo một cái biểu ngữ ở cửa ký túc xá là Nguyễn Yên đã kết hôn.”


 

“Ha ha ha ha……”


 

***


 

Buổi tối Nguyễn Yên đi nhóm bốn người với bọn họ từ vương giả vực sâu đến hải đảo rừng nhiệt đới, bốn người còn gọi tôm hùm đất và gà rán, náo loạn đến hơn ba giờ mới đi ngủ.


 

Ngày hôm sau cả bốn người đều ngủ một giấc đến giữa trưa, sau khi tỉnh dậy, Đậu Quỳnh nói muốn đến trung tâm thương mại xem quần áo mùa hè, Nguyễn Yên nghĩ đi mua sắm cùng với bọn họ, buổi tối về nhà cũng không muộn.


 

Sau khi cả bốn người trang điểm kỹ càng và thật xinh đẹp xong thì đi ra ngoài.


 

Sau khi đi mua sắm và ăn tối xong, Dương Mộc đột nhiên nói muốn đi hát ở KTV: “Khoảng thời gian trước mình có một người bạn thân là con trai tặng cho một phiếu thưởng, nếu không sử dụng thì sẽ hết hạn mất!” 


 

“Đi đi đi, ký túc xá bọn mình đã lâu rồi không đi ca hát.”


 

“Lại đi mua thêm mấy bình rượu Cocktail.”


 

Vốn dĩ Nguyễn Yên dự định sẽ về nhà, cuối cùng thật sự không thắng nổi lời khuyên từ ba người bọn họ nên đành phải đi cùng với các cô ấy. 


 

Bước vào KTV, Đậu Quỳnh nhìn những đồ trang trí rất sang trọng ở đây: “Cậu cũng rất biết chọn chỗ thật đấy.”


 

“Không phải đâu.”


 

Sau khi đặt phòng bao xong thì bốn người ngồi ở trên ghế sô pha, Võ Phương Nhã mở rượu ra, Dương Mộc cùng với Đậu Quỳnh đi chọn bài hát.


 

Mọi người cùng ca hát và vui đùa với nhau.


 

Nguyễn Yên uống rượu Cocktail, cũng say mê theo các cô ấy. 


 

Khi Chu Mạnh Ngôn gửi cho cô tin nhắn đầu tiên, cô nói sẽ trở về lúc chín giờ.


 

Lần thứ hai gửi tin nhắn cho cô thì cô nói sẽ lập tức trở về.


 

Khi cô hát xong bài cuối rồi muốn bỏ chạy thì ba người đã kéo cô lại rồi “đau khổ cầu xin”: “Nhị ca à, tối nay ở lại đây vui vẻ ca hát đi mà, ngày mai cậu hãy trở về, cậu đi rồi bọn mình sẽ nhớ cậu đến không muốn ca hát nữa.“


 

Nguyễn Yên dở khóc dở cười: “Nhưng mình thật sự phải trở về...” 


 

“Trọng sắc khinh bạn!” Dương Mộc bẹp miệng.


 

“Yên Yên, cậu nói xem thời gian cậu sẽ ở bên chồng của cậu là bao lâu, ở bên bọn mình thời gian còn bao lâu nữa hả? Ký túc xá của chúng ta đã không giống như bây giờ từ rất lâu rồi huhuhu...” 


 

Cuối cùng giữa bạn cùng phòng và Chu Mạnh Ngôn, Nguyễn Yên lựa chọn bạn cùng phòng.


 

Đừng hỏi, có hỏi thì chính là đàn ông sẽ không quan trọng bằng chị em.


 

Nhưng mà bây giờ cô đang rối rắm nên nói với Chu Mạnh Ngôn như thế nào.


 

Cô cũng không thể nói với anh rằng cô muốn ở KTV ca hát suốt một đêm đúng không? Hơn nữa bây giờ cô đã uống rượu.


 

Ước chừng anh sẽ trực tiếp chạy thẳng đến đây. 


 

Nguyễn Yên đi ra khỏi phòng bao rồi tìm một nơi yên tĩnh, cô gọi điện thoại qua bên kia, sau vài giây thì bên kia bắt máy, giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến: “Yên nhi.” 


 

“Vâng ạ……”


 

Anh nở nụ cười rồi hỏi bằng một cách cưng chiều: “Chơi đủ rồi sao?” 


 

Nguyễn Yên chột dạ nhìn mũi chân của mình: “Mạnh Ngôn, tối nay có lẽ em không trở về được.” 


 

Tiếng thở ở đầu dây bên kia ngừng lại.


 

“Tại sao?”


 

“Vừa rồi em quên nhìn thời gian, ký túc xá của bọn em có gác cổng, nếu lúc này em xuống lầu thì sẽ phải đi đăng ký... Nếu bị quản lý phát hiện em ở lại ký túc xá thì em sẽ bị phạt.” 


 

Nhưng thật ra trường học cực kỳ thoáng đối với sinh viên năm tư bọn họ. 


 

Nguyễn Yên căng thẳng làm cho gương mặt của mình đỏ bừng.


 

Sau một lúc lâu, người đàn ông mới thấp giọng nói: “Cho nên tối nay em cũng không thể trở lại sao?” 


 

“Ừm... Ngày mai em nhất định sẽ trở về.” 


 

“Được rồi, không sao đâu.”


 

Chu Mạnh Ngôn dịu dàng dặn dò: “Vậy thì tối nay hãy đi ngủ sớm một chút, đừng thức khuya nhé.” 


 

“Vâng ạ.”


 

Sau khi ngắt điện thoại, cô mừng thầm trong lòng sau đó đi trở về phòng bao, không thấy được người đàn ông đang đứng trước hành lang.


 

Đằng Hằng cất điện thoại đi, vừa mới ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Nguyễn Yên đang chạy chầm chậm vào một phòng bao.


 

Hắn ngừng tầm mắt lại, có một người bạn đi theo bên cạnh, khi đi ngang qua phòng bao mà Nguyễn Yên đã bước vào thì nghe được bên trong truyền đến giọng nói kích động: “Ôi party vui vẻ hãy cùng mình nhảy lên nào! Hãy để cho mình nhìn thấy tiếng thét chói tai của các cậu!” 


 

Đằng Hằng khẽ cười, vài giây sau lấy điện thoại ra rồi nhìn thời gian, cuối cùng nghĩ một chút sau đó gọi điện qua cho Chu Mạnh Ngôn. 


 

“Người anh em, cậu đang ở đâu?” 


 

Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng: “Có chuyện gì?” 


 

“Cậu nói trước là cậu đang ở đâu đã.” 


 

“Ở nhà, không rảnh.”


 

Đằng Hằng kinh ngạc: “Cậu đang ở nhà sao?”


 

“Làm sao vậy?” 


 

Đằng Hằng mỉm cười rồi khẽ ho hai tiếng, cuối cùng chậm rãi nói:


 

“Không có gì.”


 

“Vợ của cậu tối nay đang rất là vui vẻ đấy.” 


 

***


 

Vì không cần phải về nhà nên Nguyễn Yên đã hát cùng với bọn họ.


 

Mười giờ rưỡi, ba người kia đều mệt mỏi, Nguyễn Yên có chút hưng phấn cầm lấy micro đứng trước mặt ba người: “Đến lượt mình, mình sẽ hát cho các cậu một bài!” 


 

“Tới luôn tới luôn! Nhị ca hát một bài đi! Hát một bài!” 


 

Nguyễn Yên chọn một bài hát tên là [Ký ức màu hồng phấn], khi cô hát lên, ba người cười đến lăn lộn ở trên ghế sô pha: “Có hương vị đấy!” 


 

Trong phòng bao tràn đầy náo nhiệt, bốn người cũng không nghe được tiếng gõ cửa của người phục vụ.


 

Ngay sau đó cửa phòng bao bị đẩy ra, Nguyễn Yên đang lắc lư từ bên trái sang bên phải theo bài hát, hát đến vô cùng vui vẻ: 


 

“Mùa hè mùa hè lặng lẽ trôi qua, để lại những bí mật nho nhỏ, day dứt tận đáy lòng, không thể nói cho anh ——”


 

Nguyễn Yên đang ca hát, khi quay đầu lại nhìn thấy thân hình cao lớn của người đàn ông đang đứng phía sau người phục vụ, cô đột nhiên ngây người, lời bài hát tiếp theo bị mắc kẹt trong cổ họng.


 

Chu Mạnh Ngôn mặc áo sơ mi đen đứng ở cửa phòng bao, một tay đút trong túi quần, cười như không cười nhìn về phía cô:


 

“Bí mật nhỏ gì thế?” 


 

“……”

Bình luận

Truyện đang đọc