MẬT NGỌT HÔN NHÂN - MỘ NGHĨA

Chương 31


Cái này gọi là “uống mận giải khát”.

 

Nguyễn Yên bị Chúc Tinh Chi chọc cười, cô ấy nói:

 

“Dạo gần đây cậu đi chữa trị thế nào rồi? Có đỡ không?”

 

“Hiệu quả không quá rõ ràng, nhưng cảm giác cũng có chút khôi phục.”

 

Chúc Tinh Chi vẫn nói như câu cũ, tiếp tục kiên trì chữa trị.

 

Sau khi đi dạo bên bờ sông xong, hai người quay lại đường cũ.

 

Chúc Tinh Chi đi đến máy bán hàng tự động ở cổng bãi đỗ xe mua hai chai nước. Sau khi trở lại trên xe, cô mở nắp chai, đặt nước giải khát vitamin C vào trong tay Nguyễn Yên:

 

“Chồng cậu tìm cậu làm gì?”

 

Vừa mới lên xe, Nguyễn Yên đã nhận được cuộc gọi của Chu Mạnh Ngôn.

 

“Anh ấy nói đêm nay anh có việc muốn đi đến viện điều dưỡng một chuyến, hỏi mình có muốn đi thăm ba không, mình nói muốn.”

 

“Vậy giờ thế nào? Đưa cậu đến đâu?”

 

“Cậu đưa mình đến tập đoàn Phạn Mộ Ni đi.”

 

Chu Mạnh Ngôn biết Nguyễn Yên đang ở bên ngoài nên để cho cô bận việc xong thì đến công ty luôn chứ không đợi một lát sau lại về nhà đón cô nữa.

 

Nguyễn Yên muốn đến Phạn Mộ Ni, Chúc Tinh Chi ở trước mặt mắt sáng ngời, giữ chặt tay cô:

 

“Yên Yên, mình có chuyện này muốn nói với cậu.”

 

Đột nhiên Nguyễn Yên nghe thấy giọng điệu nịnh nọt của cô nàng, bật cười, chưa gì đã đoán được ý đồ của bạn thân:

 

“Cậu muốn gì?”

 

“Làm ơn giúp mình việc này đi.”

 

“Ừm?”

 

Chúc Tinh Chi cười ranh mãnh:

 

“Mình muốn mua một chiếc túi xách của Phạn Mộ Ni, đó là phiên bản đặt biệt của bộ sưu tập cao cấp Shadow of autumn có số lượng giới hạn hàng đầu thế giới, chỉ có 500 chiếc thôi, đáng tiếc mình không mua được. Tháng sau mình đi tham gia tuần lễ thời trang Paris, nếu mình có được một chiếc túi này sẽ hủy diệt tất cả trong vài giây, mình sẽ vui phát điên lên mất.”

 

“…Cậu là một con quỷ cuồng túi sao?”

 

Hai ngày trước Nguyễn Yên nghe Chúc Tinh Chi nói vừa mới mua một chiếc túi giá sáu con số.

 

“Kiểu túi riêng biệt này khó mua lắm, đám phu nhân danh viện xung quanh mình nghĩ muốn bể đầu còn chưa mua được.”

 

Chúc Tinh Chi ôm lấy cánh tay cô làm nũng:

 

“Túi xách là mạng sống của mình, con gái có ai không thích chứ. Yên Yên, mình xin cậu, cậu hãy lấy danh nghĩa phu nhân tổng tài cao quý giúp mình hỏi chồng cậu một chút được không?”

 

Nguyễn Yên băn khoăn, mãi đến giờ cô vẫn chưa bao giờ đề cập đến chuyện này với Chu Mạnh Ngôn…

 

“Cậu hỏi giúp mình một chút đi? Không được thì thôi. Huhu Yên Yên à, coi như cậu làm từ thiện cho bạn thân đi, cậu có yêu cầu gì thì cứ nói, mình sẽ đáp ứng cậu hết.”

 

Dọc đường đưa Nguyễn Yên đến công ty, Chúc Tinh Chi nhuyễn ma ngạnh phao*, cuối cùng cũng khiến cho Nguyễn Yên mềm lòng đồng ý.

 

*软磨硬泡 (Nhuyễn Ma ngạnh phao): gần nghĩa với thành ngữ lạt mềm buộc chặt.

 

“Yên Yên, cậu là người yêu mình nhất.”

 

Chúc Tinh Chi nắm tay cô xuống xe, vui vẻ bá cổ.

 

“Này, cửa công ty đâu…”

 

“Mình đưa cậu vào.”

 

Chúc Tinh Chi nắm tay Nguyễn Yên đi vào tòa nhà Phạn Mộ Ni, vừa mới bước vào, Diệp Thanh đã đứng chờ từ trước lập tức tiến lên tiếp đón:

 

“Phu nhân tới rồi, tôi sẽ dẫn ngài lên trên lầu tìm Chu tổng trước, ngài ấy vẫn chưa xong việc.”

 

Vì vậy nên Chúc Tinh Chi đi về, Nguyễn Yên được Diệp Yên dìu đi đến thang máy riêng.

 

Lúc đi lên, trái tim Nguyễn Yên cũng không kìm được dâng lên.

 

Đây là lần đầu cô đến nơi làm việc của Chu Mạnh Ngôn.

 

Đến tầng trệt rồi, Diệp Thanh nói:

 

“Phu nhân, tới rồi.”

 

Nguyễn Yên được giúp đi ra thang máy, toàn bộ tầng này là nơi làm việc chính của tổng giám đốc Phạn Mộ Ni, còn có cả mấy phòng họp lớn.

 

Nguyễn Yên bước tới phía trước, khẽ bước trên nền đất, cô ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trong không khí, hình như đây là hương nước hoa thiết kế riêng cho tòa cao ốc này, thoang thoảng hương hoa sơn chi kết hợp với hoa nhài.

 

Môi trường ở đây thật yên lăng, Nguyễn Yên có thể cảm nhận được bầu không khí làm việc có hiệu quả cao.

 

Rồi cô lại đi đến phía trước năm mét, hai người đàn ông mặc âu phục, đi giày da đứng bên cạnh, nhóm nhân viên vừa nhìn thấy Nguyễn Yên đều cúi đầu:

 

“Phu nhân tổng giám đốc.”

 

Nguyễn Yên hơi bị dọa sợ.

 

Sao bọn họ lại biết…

 

Hai má cô ửng hồng, mỉm cười chào hỏi mọi người, trên mặt ai cũng tươi tắn, nhiệt tình đáp lại.

 

Hôm nay Nguyễn Yên xuất hiện vô cùng khiêm tốn, chỉ có nhân viên văn phòng tổng giám đốc mới biết. 

 

Diệp Thanh nói với Nguyễn Yên:

 

“Chu tổng vừa tham gia hội nghị xong, đang ở văn phòng, tôi sẽ đưa ngài qua đó.”

 

Sau khi Nguyễn Yên đi rồi, nhóm nhân viên nhìn theo bóng dáng cô, trong lòng như hiểu ra:

 

“Cuối cùng hôm nay cũng nhìn thấy phu nhân tổng giám đốc rồi!! Xinh quá.”

 

“Chu tổng không thích tiếp xúc với phụ nữ mà vẫn kết hôn, tôi hồi xuân* mất rồi!”

 

*Tôi hồi xuân: ý chỉ cảm xúc nghẹn ngào khi thấy những con người, sự vật trong ký ức thanh xuân của mình một lần nữa được xuất hiện.

 

“Phu nhân xinh thật đó, hơn nữa sao trông phu nhân trẻ vậy nhỉ, không phải mới mười tám chứ?”

 

“Phụt, anh nói cái gì vậy.”

 

“Hình như phu nhân tổng giám đốc bị mù đúng không? Lúc trước tôi từng nghe nói qua.”

 

“Nhưng cũng không ảnh hưởng tới giá trị nhan sắc chút nào…”

 

Đi đến cửa phòng tổng giám đốc, Diệp Thanh gõ cửa dẫn Nguyễn Yên vào.

 

Người đàn ông mặc âu phục, đi giày da đang ngồi chính giữa cửa sổ sát đất, cổ tay áo bung ra, lộ ra một chiếc đồng hồ màu xám. Anh nghe thấy tiếng động, động tác đang ký ngừng lại, nhướng mắt nhìn về phía Nguyễn Yên.

 

Chu Mạnh Ngôn cất lời:

 

“Đưa phu nhân sang sô pha ngồi đi.”

 

Nguyễn Yên nghe thấy giọng nói của người đàn ông truyền đến, đại khái cô có cảm giác khoảng cách giữa hai người khá lớn, có thể tưởng tượng ra căn phòng này lớn đến nhường nào.

 

Cô lặng lẽ ngồi xuống sô pha, cô yên lặng thích nghi với hoàn cảnh xung quanh trước. Một lát sau, người đàn ông đứng dậy đi đến trước sô pha:

 

“Muốn uống gì?”

 

Cô cất lời:

 

“Nước chanh là được rồi ạ.”

 

Chu Mạnh Ngôn nhìn về phía Diệp Thanh, người phía sau hiểu ý rời khỏi phòng làm việc.

 

Nguyễn Yên có cảm giác anh đang đứng trước mặt mình, mãi không nói lời nào, cô do dự hỏi:

 

“Em ở đây…Có quấy rầy anh không?”
 

“Không đâu.”

 

“Em ngồi đây đi, anh còn khoảng một tiếng nữa.”

 

“Được.”

 

Cảm giác anh xoay người đi, đột nhiên Nguyễn Yên lại nhớ đến Chúc Tinh Chi đã dặn dò, gọi anh lại:

 

“Khoan đã.”

 

Chu Mạnh Ngôn:

 

“Sao vậy?”
 

Nguyễn Yên cuộn tay lại, lấy hết can đảm để hỏi: 

 

“Mấy ngày trước Phạn Mộ Ni ra mắt dòng túi xách Shadow of Autumn, trong đó có phiên bản giới hạn trên thế giới, cái đó…”

 

Anh thản nhiên cất lời:

 

“Muốn sao?”

 

“Ừm…”

 

Người đàn ông thấy mắt cô ửng đỏ, sau đó nói:

 

“Đợi lát nữa anh sẽ cho nhân viên phía dưới đưa lên.”

 

Nguyễn Yên vẫn không nói gì, anh lại cất giọng ôn hòa:

 

“Mấy thứ này nếu muốn thì cứ nói, không cần giống như nhận lỗi vậy đâu.”

 

Nguyễn Yên:

 

“…”

 

Người này nói lung tung gì vậy QWQ.

 

Sau đó Chu Mạnh Ngôn quay trở lại bàn tiếp tục bận rộn với công việc của mình, Nguyễn Yên tựa vào sô pha, chán muốn chết, lấy tai nghe ra nghe nhạc.

 

Phòng làm việc rất im ắng, chỉ có âm thanh gõ bàn phím liên tục. Nguyễn Yên nghe bài hát êm dịu, dần chìm vào giấc ngủ.

 

Vì cô có thói quen ngủ trưa, trưa không ngủ nên buổi chiều rất dễ buồn ngủ.

 

Sau khi Giang Thừa đi vào thông báo Đằng Hằng đã tới, Chu Mạnh Ngôn nhìn về phía cô gái trên sô pha, cô hơi nghiêng người tựa vào sô pha ngủ say.

 

Chu Mạnh Ngôn đứng lên:

 

“Để cho cậu ta ở bên ngoài chờ trước đã.”

 

Sau khi Giang Thừa rời đi, Chu Mạnh Ngôn đi đến trước sô pha, anh cúi xuống ôm Nguyễn Yên đang ngủ say lên.

 

Anh đang định xoay người đi vào phòng nghỉ thì đột nhiên cửa cửa phòng làm việc bị mở ra, Đằng Hằng cà lơ phất phơ đi đến:

 

“Cậu làm gì mà để tôi chờ bên ngoài…”

 

Đằng Hằng nhìn thấy Chu Mạnh Ngôn ôm Nguyễn Yên, ngạc nhiên, nửa câu sau mắc kẹt trong cổ họng. 

 

Tình huống quái gì vậy?!

 

Chu Mạnh Ngôn lạnh lùng liếc hắn:

 

“Không biết gõ cửa?”
 

Đằng Hằng:

 

“…”

 

Anh đi đến phòng nghỉ, đặt Nguyễn Yên lên giường rồi sau đó đi ra.

 

Đằng Hằng nhìn thấy anh, cười nói:

 

“Chu Mạnh Ngôn, sao cậu có thể, giữa ban ngày ban mặt, định chơi trò chơi văn phòng phải không? Tôi đến muộn rồi.”

 

Chu Mạnh Ngôn lười giải thích, quăng cho hắn một ánh nhìn.

 

“Sao hôm nay vợ cậu lại đến đây?”

 

“Vừa lúc có việc.”

 

Anh nhìn về phía Đằng Hằng:

 

“Cậu có thể nói chuyện đứng đắn hơn không?”

 

“Có thể có thể có thể…”

 

Lúc Nguyễn Yên tỉnh lại thì nhận ra mình đang nằm trên giường.

 

Cô chống thân mình ngồi dậy, cảm nhận được sự im lặng từ xung quanh, lúc đầu cô sững sờ trong chốc lát, tay mò đến gối và đèn bàn trên tủ bên cạnh mới nhận ra mình nằm trên giường thật. 

 

Hửm?

 

Cô xuống giường, dựa vào tường chậm rãi đứng lên, tay quơ quơ vài cái, hoàn toàn không biết được vị trí hoàn cảnh xung quanh, cô rơi vào đường cùng, chỉ có thể kêu to:

 

“Mạnh Ngôn…”

 

Trong sự mờ mịt, cô nghe thấy tiếng mở cửa.

 

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên:

 

“Dậy rồi?”

 

“Đây là nơi nào ạ?”

 

“Phòng nghỉ.”

 

Giờ Nguyễn Yên mới nhận ra hẳn là trong lúc cô đang ngủ, anh đã ôm cô vào.

 

Cô nghe thấy tiếng Chu Mạnh Ngôn đi đến trước mặt, cất lời:

 

“Đi ra ngoài đi.”

 

“Ừ.”

 

Cô nâng tay chạm đến ống tay áo anh, khẽ nắm chặt rồi đi theo anh ra ngoài. 

 

Ra đến bên ngoài thì có người gõ cửa, một nhân viên nữ đi vào phòng làm việc, phía sau còn có tám người đàn ông mặc đồ đen, trong tay mỗi người cầm một chiếc hộp.

 

“Chu tổng, phu nhân.”

 

Vẻ mặt nhân viên công tác cực kỳ tươi vui, sau đó đi đến trước mặt Nguyễn Yên:

 

“Phu nhân, đây là tất cả các kiểu dáng của dòng túi Shadow of Autum đã được tung ra vào tuần trước. Tổng cộng có tám loại. Ngoại trừ ba màu của phiên bản giới hạn ngài muốn còn có năm kiểu dáng khác, đều ở đây.”

 

Nguyễn Yên: ??!

 

Không phải cô chỉ cần một cái thôi sao! Sao Chu Mạnh Ngôn lại cho người đem lên hết vậy?

 

“Phu nhân, mỗi lần Phạn Mộ Ni tung sản phẩm mới, chúng tôi sẽ đem hết toàn bộ kiểu dáng đến nhà. Nếu ngài cần, chúng tôi cũng có thể chỉnh sửa theo ý của ngài.”

 

Khóe miệng Nguyễn Yên miễn cưỡng cong lên:

 

“Được.”

 

Buổi tối, Nguyễn Yên nhắn tin cho Chúc Tinh Chi đã lấy được túi, Chúc Tinh Chi giống như người vừa nhận được giải thưởng lớn năm trăm vạn, hưng phấn đến mức thét chói tai:

 

“Yên Yên, cậu quá hạnh phúc luôn đó, mấy vị phu nhân tranh nhau vỡ đầu còn chẳng không mua được, cậu chỉ cần nói một câu, chồng cậu đã đưa tới cho cậu toàn bộ kiểu dáng! Phu nhân giàu sang làm như thế nào! Phu nhân giàu sang là như vậy đó! Trời ạ, mình hâm mộ cậu chết mất.”

 

Chồng mình là tổng giám đốc của tập đoàn xa xỉ là trải nghiệm gì?

 

Chính xác, xem như hôm nay cô đã được trải nghiệm.

 

Chúc Tinh Chi thét chói tai như uống phải thuốc chuột:

 

"Điều vinh dự nhất trong cuộc đời mình là được ôm đùi bạn thân! Mình cũng được hưởng một phần hạnh phúc của cậu đó.”

 

“…”

 

Quả thực, động một tí là nước hoa, túi xách lại được đem tới tận nhà, nói ra thì có thể cảm thấy khó tin nhưng những phiên bản giới hạn không sản xuất nữa đối với cô như rau cải trắng.

 

Thậm chí Chúc Tinh Chi còn nói gả cho người đàn ông như Chu Mạnh Ngôn, dù có chết cũng không bao giờ ly hôn.

 

Quả thực Nguyễn Yên đã khiến cho cô nàng bị thuyết phục.

 

Thật ra đối với cô mà nói thì mấy thứ này không quan trọng, một phần lý do là cô bị mù, cảm giác dù có đeo túi này thì trong lòng cô ấy cũng không thấy đẹp. 

 

Trong suốt mười một tháng Nguyễn Yên đều điều trị mắt, quá trình này rất chậm, cũng rất khó khăn, cảm giác hiệu quả rất thấp.

 

Sống một cuộc sống đơn độc ngày qua ngày, tháng mười hai cũng lặng lẽ tới.

 

Thứ bảy đầu tháng, tối qua Chu Mạnh Ngôn bận công tác đến đêm khuya, cô nghe sách muộn một chút mới ngủ. 

 

Sáng sớm Nguyễn Yên thức dậy rất muộn.

 

Cô mơ màng tỉnh lại, nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm truyền đến. Cô mở to mắt, bỗng nhiên trong lúc đó nhìn thấy một tia ánh sáng mơ hồ trước mắt, trong tầm mắt vậy mà lại có hình dáng của đèn chùm.

 

Cô cứ nghĩ mình còn chưa tỉnh, dụi mắt quay người nhìn về phía cửa sổ, vậy mà lại nhìn thấy một chút ánh sáng mơ hồ, rõ ràng hơn so với lúc trước một chút, xuyên qua tấm rèm bên cửa sổ sát đất xuyên vào trong phòng.

 

Cô vội vàng ngội dậy, đưa tay ra trước mặt quơ quơ cô nhận ra mình có thể nhìn thấy hình dạng của một bàn tay rất mơ hồ! 

 

Cả người Nguyễn Yên như đang mơ.

 

Cô nhanh chóng quay người nhìn xung quanh, mọi thứ trước mắt không còn đơn điệu chỉ là ánh sáng trong suốt nữa, mỗi vật đều có hình dáng riêng.

 

Cô chống tay lên giường nhìn về phía bên giường, nhận ra hình như có một chiếc dép lê, cô bước xuống giường, từ từ duỗi chân tới đó, sau vài lần thử cuối cùng cũng đã mang được dép.

 

Nguyễn Yên mơ màng đứng dậy, chạm vào những hình dáng cô có thể nhìn thấy, không hề giống như trước, trước đây cô không hề thấy để chạm vào.

 

Điện thoại di động, cốc nước, đèn xông tinh dầu, gối ... 

 

Cô chậm rãi đi đến cửa sổ sát mặt đất, nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ rõ ràng hơn, tim cô chợt đập thình thịch. 

 

Đột nhiên, cửa phòng tắm ở phía sau mở ra.

 

Chu Mạnh Ngôn bước ra ngoài.

 

Người đàn ông để trần nửa trên, bên hông chỉ quấn một chiếc khăn tắm, để lộ thân hình gầy gò với vòng eo hẹp, nước từ yết hầu chảy xuống ngực, rồi đến cơ bụng, gợi cảm đến cực điểm.

 

Nguyễn Yên quay đầu lại thì thấy bóng dáng mơ hồ.

 

Trước mặt như được che một tấm vải mỏng, cô không thể thấy được dáng vẻ cụ thể, nhưng cô có thể nhìn ra hình dáng.

 

Cô ngây người im lặng nhìn anh, trong lúc nhất thời quên cả việc dời mắt.

 

“Mạnh Ngôn…”

 

Cô vừa nói xong, ngay sau đó đã thấy bóng dáng của người đàn ông đang tiến đến gần mình.



Chương 32


Nguyễn Yên đứng yên tại chỗ, thấy Chu Mạnh Ngôn đang tiến lại gần, bóng dáng trong tầm nhìn mơ hồ càng lúc càng lớn.
 
Cho đến khi đứng trước mặt cô.
 
Chu Mạnh Ngôn cụp mắt nhìn cô, cuối cùng chăm chú nhìn vào đôi mắt của cô gái có vẻ khác với trước đây.
 
“Mắt bị sao vậy?” 
 
Dường như anh đã đoán trước được.
 
Nguyễn Yên vẫn cảm thấy hơi hoảng hốt:
 
“Em…Em thấy trước mắt không còn là một mảng đen nữa…”
 
Giọng nói của cô khẽ run, ngay sau đó cổ tay bị anh nắm dẫn đến bên giường ngồi. Người đàn ông cúi xuống đối diện với ánh mắt cô, khẽ hỏi:
 
“Cứ từ từ nói, bây giờ trong mắt em nhìn thấy gì đó là như thế nào?”
 
Nguyễn Yên sắp xếp lại ngôn ngữ một chút:
 
“Khá mờ, nhưng không phải không nhìn thấy gì giống như trước. Bây giờ em có thể nhìn thấy những thứ rất mơ hồ, giống như là…”
 
Nguyễn Yên suy đoán:
 
“Giống như bị cận nặng vậy.”
 
Giống như mọi thứ đều bị khảm mờ, trong tầm nhìn của cô chỉ có thể cảm nhận được những đồ trước mặt nhưng màu sắc cụ thể và hình dáng kiểu dáng thì không thấy rõ lắm.
 
Cho nên Nguyễn Yên vẫn không nhìn thấy rõ mặt Chu Mạnh Ngôn.
 
“Nếu em muốn xem hình dáng thế nào, mắt sẽ rất mỏi…”
 
Người bị cận có thể khắc phục bằng cách đeo kính, nhưng bây giờ cô kiểu gì cũng bị mờ.
 
Chu Mạnh Ngôn cất lời:
 
“Cứ thả lỏng trước đã, đừng bắt mắt phải nhìn rõ mọi vật.”
 
Cô gật đầu.
 
Anh nói:
 
“Tình hình hiện tại của em chứng minh quá trình chữa trị bắt đầu có hiệu quả.”
 
Nguyễn Yên cũng nhận ra điều đó nhưng trong lòng lại kích động không thôi:
 
“Bây giờ em phải làm gì đây?”
 
“Sáng nay đi bệnh viện kiểm tra một chút.”
 
Sau khi rửa mặt, thay quần áo, ăn uống xong xuôi, Nguyễn Yên chuẩn bị xuất phát. Mới đầu cô cứ nghĩ mình đi cùng Diệp Thanh, không ngờ Chu Mạnh Ngôn lại nói sẽ đi cùng cô.
 

Từ khi chữa trị tới giờ đã lâu như vậy nhưng anh vẫn chưa bao giờ đi cùng. Nguyễn Yên vẫn còn băn khoăn không hiểu sao sau khi kết hôn anh lại tự mình đi cùng cô đến bệnh viện, người đàn ông giải thích anh cũng muốn ra ngoài, vừa lúc bây giờ đang có chút thời gian.
 
Hai người xuất phát đến bệnh viện nơi Nguyễn Yên khám mắt. Bác sĩ khám bệnh cho Nguyễn Yên là chuyện gia khoa mắt nổi tiếng khắp cả nước, có thâm niên làm việc, kinh nghiệm phong phú.
 
Kiểm tra xong, bác sĩ phát hiện tụ máu trong mắt Nguyễn Yên đã tan, dây thần kinh bị chèn lúc đầu đã được thả ra nên mới khiến cô có thể nhìn rõ hơn.
 
Việc này cũng có nghĩa là thị lực của Nguyễn Yên đã dần được hồi phục trở lại.
 
Điều bây giờ phải làm chính là tiếp tục chữa trị, hơn nữa còn phải bảo vệ mắt, không thể khiến cho mắt quá mỏi.
 
Sau khi gặp bác sĩ, Nguyễn Yên vẫn luôn nở nụ cười, không khỏi vui mừng. Chu Mạnh Ngôn đi bên cạnh nhìn thấy cô cười hiện ra chiếc má lúm đồng tiền, một lát lâu sau khẽ dặn:
 
“Mấy ngày tới đừng đứng dưới ánh sáng mạnh, trước hết hãy để mắt thích nghi với ánh sáng đã.”
 
“Được.”
 
Người đàn ông đợi Diệp Thanh đưa Nguyễn Yên về nhà xong mới rời đi. Trên đường trở về, điều đầu tiên mà Nguyễn Yên làm đó là báo tin tốt cho Chúc Tinh Chi.
 
“Oa, tốt quá! Mình đã nói rồi, đừng có vội vàng, cứ từ từ chữa trị chắc chắn sẽ ổn thôi.”
 
Chúc Tinh Chi cũng cảm thấy mừng thay cho cô.
 
“Nói không chừng một ngày nào đó buổi sáng cậu thức dậy thị lực sẽ hoàn toàn hồi phục.”
 
Nguyễn Yên nhìn ánh nắng phía bên ngoài cửa sổ, vô cùng lưu luyến như thể sợ sẽ mất đi:
 
“Không biết ngày đó khi nào sẽ tới…”
 
“Nhanh thôi, chắc chắn sẽ nhanh thôi. Đúng rồi, mình cũng có một tin tốt.”
 
“Gì vậy?”
 
“Không phải lần trước mình đã đồng ý giúp cậu tìm một một vở kịch ở Lâm Thành gần đây hay sao? Tối mai nhà hát lớn Quốc Hối có vở kịch “Giấc mộng đêm hè” của Shakespeare, mình không thích xem kịch, nhưng sẽ xả thân mình đi cùng người đẹp, cậu có muốn không?”
 
Nguyễn Yên ngẩn ra:
 
“Giấc mộng đêm hè sao?”
 
“Đúng vậy, sao thế?”
 
Bỗng nhiên Nguyễn Yên cảm thấy thật trùng hợp.
 
Vì vở kịch mà cô đóng vai nữ chính hồi học năm ba chính là “Giấc mộng đêm hè.”
 
Đối với cô mà nói vở kịch này không thể nào quen thuộc hơn.
 
Sau khi Chúc Tinh Chi biết:
 
“Vậy cậu còn muốn đi không?”
 
Nguyễn Yên gật đầu:
 
“Tất nhiên là mình muốn đi rồi.”

 
Tự nhiên cô cũng muốn xem người khác diễn.
 
“Được, vậy tối mai mình đến đón cậu.”
 
Sau khi hẹn với Chúc Tinh Chi xong, Nguyễn Yên trở về, ở trong nhà cả ngày. Chuyện mắt có chuyển biến tốt khiến cô vui vẻ một hồi lâu, cô cũng bắt đầu thích ứng với trạng thái “cận thị nặng” hiện tại.
 
Buổi tối, Nguyễn Yên tắm rửa xong ngồi ở sô pha bên cạnh phòng ngủ, tiếp tục nghe cuốn sách vẫn chưa nghe hết.
 
Cô đang định nằm nửa người trên sô pha, vừa mới cử động người tai nghe bluetooth không cẩn thận rơi xuống đất.
 
Cô cúi người xuống, đưa tay sờ s0ạng trên mặt đất thế nhưng không tìm thấy.
 
Nguyễn Yên đứng lên, cúi xuống từ từ tìm.
 
Chu Mạnh Ngôn xong việc, lúc trở về phòng ngủ đẩy cửa ra thì nhìn thấy Nguyễn Yên đang quỳ gối trước sô pha đưa lưng về phía anh.
 
Chiếc váy ren mỏng manh của cô dán sát vào cơ thể, vẽ nên đường cong lả lướt vô cùng tinh tế.
 
Cô đang cúi người, tóc đen xõa trên vai, sống lưng miên man kéo dài xuống phía dưới, vòng eo thon thành hình vòng cung xinh đẹp, dưới làn váy ngắn là đôi chân thon dài mảnh khảnh, trắng mịn như tuyết, ngay cả đầu ngón chân cũng có vẻ đáng yêu.
 
Đây là một cảnh tượng rất dễ khiến người ta miên man bất định.
 
Ngay cả Chu Mạnh Ngôn cũng không ngoại lệ.
 
Đáy mắt anh tối sầm lại, đi về phía trước, Nguyễn Yên vừa mới chạm đến tai nghe bluetooth, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền đến.
 
Giọng nói khàn đặc của người đàn ông vang lên từ phía sau:
 
“Em đang làm gì vậy?”
 
“Em, em tìm tai nghe bluetooth.”
 
Nguyễn Yên cầm tai nghe xoay người đứng lên.
 
Dưới ánh nhìn của người đàn ông, hai má của cô gái phiếm hồng, đôi mắt ngập nước, đôi môi đỏ mọng ướt át, dưới chiếc cổ mảnh khảnh là đường cong, cảnh xuân lộ ra dưới chiếc váy ngủ hai dây cổ chữ V.
 
Ánh mắt anh dần trầm xuống, kiềm chế giọng nói:
 
“Tìm được rồi sao?”
 
“Vâng…”
 
Nguyễn Yên đang định ngồi xuống sô pha, bỗng nhiên Chu Mạnh Ngôn ôm lấy cô. Ngay sau đó cô bị đẩy ngã xuống sô pha, anh đè lên cô.
 
Sắc mặt cô gái ửng đỏ, ánh mắt ngập nước:
 
“Anh…”
 
Nhờ ánh sáng trong phòng, cô nhìn thấy dáng vẻ mơ hồ của người đàn ông, tim đập loạn nhịp, có cảm giác bàn tay anh đang đặt ở phía sau lưng cô đem theo lửa nóng.

 
Vì sô pha không đủ dài nên cô không thể nằm thẳng, chỉ có thể co mình. Chu Mạnh Ngôn cụp mắt nhìn cô, cất giọng khàn khàn:
 
“Như vậy có khó chịu không?”
 
Chỉ có những lúc như vậy anh mới chăm sóc cô:
 
“Ừ…”
 
Nguyễn Yên khẽ gật đầu.
 
Đầu cô đúng là không thoải mái thật.
 
Cô cứ nghĩ anh phải ôm cô lên giường, ai ngờ anh lại ôm cô đổi vị trí, anh dựa lưng vào sô pha, còn cô thì đổi thành ngồi đối mặt với anh.
 
Ngón tay trắng nõn của cô vô thức đặt lên vai anh, dưới tầm nhìn của Chu Mạnh Ngôn, cô hơi khom người về phía trước, như thể đang dâng mình đến tay anh vậy.
 
Yết hầu anh trượt xuống, giọng nói khàn khàn:
 
"Như vậy có tốt hơn nhiều không?" 
 
“Chúng ta… chúng ta không lên giường sao?”
 
Người đàn ông cúi mặt, khẽ cắn đôi môi mềm mại của cô, giữa môi phun ra mấy chữ:
 
“Ở đây một lần trước đi.”
 
Mặt Nguyễn Yên lại càng đỏ hơn.
 
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ biết cách từ chối.
 
Giờ không phải là một mảnh đen như trước nữa, vì có thể thấy một chút nên cô lại càng có cảm giác chân thực, có gan hơn, tim đập càng nhanh hơn.
 
Trong phòng dần vang lên những âm thanh không nên nghe.
 
Lần đầu tiên mau chóng kết thúc, Chu Mạnh Ngôn ôm cô đứng dậy, Nguyễn Yên ôm lấy cổ anh, cô vùi mặt ở cổ anh, nghe tiếng thở nặng nề từ cổ họng anh truyền đến, bên tai đỏ lên.
 
Đột nhiên anh xoay người đi về phía tủ quần áo, tấm lưng Nguyễn Yên dựa vào tủ quần áo lạnh lẽo, lúc đó giống như vừa có băng vừa có lửa, cô như một chiếc thuyền nhỏ bị sóng biển dâng lên lại hạ xuống.
 
Trở lại giường, Chu Mạnh Ngôn hồi tưởng lại dáng vẻ của Nguyễn Yên tối nay lúc anh vừa bước vào cửa. Cuối cùng đạt được mong muốn của mình, tái tạo lại hoàn hảo những gì anh nghĩ. 
 
Nguyễn Yên chôn nửa khuôn mặt đỏ bừng trong gối. Một lúc sau, nụ hôn của anh lại rơi xuống, cướp đi hơi thở của cô.
 
Ban ngày, Chu Mạnh Ngôn bình tĩnh, rất lý trí, cả người lộ ra hơi thở cấm dục, không để nhiễm chút d*c vọng nào.
 
Nhưng chỉ có Nguyễn Yên mới biết, dáng vẻ mất hết lý trí của người đàn ông này vào ban đêm như thế nào.
 
Mọi sự cấm dục đều là giả.
 
Tối hôm qua, bị dày vò tới tận đêm khuya, thế nhưng đến giữa trưa Nguyễn Yên đã nhanh chóng tỉnh lại.
 
Sáng nay lúc tỉnh dậy lần đầu tiên, cô nghe thấy tiếng Chu Mạnh Ngôn đang tắm trong phòng tắm, sau đó cô cảm thấy mệt đến mức thắt lưng chân mỏi nhừ, trở mình không nhịn được lại ngủ thiếp đi.
 
Cô chạm vào chiếc váy ngủ trên người, không phải cái mà cô mặc tối qua. Cô ngồi dậy không cần nhìn cũng đoán được những dấu vết trên người cô đều là do anh lưu lại, xanh hoặc hồng.
 
Khó khăn lắm hai ngày trước mới tiêu mất.
 
Giận thật.
 
Rửa mặt xong, cô ngồi xuống trước gương trang điểm, giúp việc gõ cửa đi vào thông báo đã đến giờ ăn cơm, hôm nay Chu Mạnh Ngôn không ở nhà.
 

Vì vậy nên buổi chiều Nguyễn Yên tập thể dục trong phòng thể hình tại gia một lát rồi đi tắm rửa, thay một chiếc váy dài màu đỏ rượu tay phồng, lại trang điểm theo kiểu tự nhiên.
 
Năm giờ chiều, Chúc Tinh Chi theo đúng giờ đến nhà đón cô.
 
Đầu tiên hai người đi ăn trước sau đó mới đến nhà hát lớn Quốc Hối.
 
Xuống xe, Nguyễn Yên kéo Chúc Tinh Chi đi vào lối vào từ cửa chính, đêm nay người tới xem kịch rất đông, người qua đường nhìn thấy Nguyễn Yên dắt theo Ca Cao đều nhìn nhiều hơn vài lần.
 
Quả thực một người bị mù lại đến nhà hát, ít nhiều đều sẽ khiến người khác cảm thấy kỳ lạ.
 
Sau khi soát vé xong Nguyễn Yên cùng Chúc Tinh Chi ngồi vào vị trí của mình, Nguyễn Yên thấy sân khấu sáng rực trước mắt tỏa sáng, mặc dù chỉ là một mảnh mơ hồ, nhưng cảm xúc vẫn dâng trào, sự thật là đã hơn năm tháng cô không đến chỗ xem kịch nói rồi.
 
Chúc Tinh Chi quay đầu nhìn thấy ý cười trên mặt cô, xoa đầu cô:
 
“Dù không ở trên sân khấu nhưng cũng có một loại cảm giác quen thuộc từ lâu đúng không?”
 
“Ừ…”
 
Cô rất nhớ nhà hát.
 
Sau khi vở kịch chính thức bắt đầu, Nguyễn Yên chỉ có thể nghe được lời thoại của diễn viên, nhưng trong đầu không khỏi suy nghĩ lại hình ảnh kia, như thể chính mình đang trong cảnh đó. 
 
Trong đầu cô như cuốn phim tái hiện lại khi mình còn đứng trên sân khấu, mặc váy cổ điển theo phong cách hoàng gia sắm vai Hermia.
 
Thâm tình, can đảm và kiên nghị.
 
Trên sân khấu:
 
“Đừng rời xa em, xinh hãy ở lại…”
 
“Đừng rời xa em, xin hãy ở lại, dù cho anh có giết em…
 
Nguyễn Yên khẽ lẩm bẩm theo tiềm thức, dường như cùng lúc với thời gian nữ chính trên sân khấu nói lời thoại.
 
“Em đã thấy cánh buồm của tôi chưa ..." 
 
Cô thấy những gì mình nói không hề cứng nhắc như lời thoại mà là tiếng lòng chân thật phát ra từ tận đáy lòng. Khi hòa vào vở kịch, mọi cảm xúc của cô đều bị nhân vật tác động, khóc vì họ, cười vì họ. 
 
Vở kịch đi kết thúc viên mãn, khán giả bật lên một tràng pháo tay lớn, Nguyễn Yên vỗ tay, hốc mắt đỏ lên, cảm xúc hồi tưởng đột nhiên mãnh liệt xông lên đ ỉnh đầu, rồi lan ra khắp người.
 
Trong một phút kia, lòng cô chỉ có một ý nghĩ mạnh liệt.
 
Cô rất muốn quay trở lại sân khấu diễn kịch.
 
Sau vài ngày xem [Giấc mộng đêm hè] xong, trong lòng Nguyễn Yên khi buồn khi vui.
 
Nhưng mỗi lần nảy sinh ý định trở lại sân khấu, cô nghĩ tới hoàn cảnh hiện tại của mình, trong lòng lại cảm thấy sợ sệt.
 
Mà theo số mệnh, thường khi người ta chần chừ trời sẽ khéo léo giúp đỡ.
 
Giữa tháng mười hai, vở kịch [Âm luyến đào hoa nguyên] cô diễn vai chính hồi học năm hai tính ra cũng đã sắp tròn hai năm.
 
Một ngày nọ, cô nhận được điện thoại của một người bạn, cô ấy là Thích Thiến, phó chủ nhiệm câu lạc bộ kịch của học viện hý kịch Lâm Thành.
 
Thích Thiến là học trò của Nghê Trang, cô ấy là nữ chính trong vở kịch [Âm luyến đào nguyên], lớn hơn Nguyễn Yên một tuổi, năm nay đã tốt nghiệp, hiện tại đang tiến quân vào giới giải trí.
 
Thời điểm Nguyễn Yên quen cô ấy, quan hệ giữa hai người rất tốt.
 
Thích Thiến thuộc kiểu con gái s3xy quyến rũ, kỹ năng diễn xuất của cô ấy cũng rất tốt, cô ấy thường đưa ra vài góp ý cho Nguyễn Yên.

 


Bình luận

Truyện đang đọc