MAU XUYÊN: PHÁO HÔI NỮ KHÁC LOẠI TU TIÊN

Edit: Jess93

Lâm Tịch chỉ cảm thấy một cơn gió mạnh đánh tới sau đầu, muốn hành động cũng không còn kịp nữa, trong nháy mắt dường như nàng đã quay trở lại con hẻm nhỏ vào giữa đêm đó, trong lòng không khỏi thất vọng, cảm thấy cái chết cách mình rất gần, nàng thầm than một tiếng, vẫn còn thiếu kinh nghiệm, tại sao lại không biết diệt cỏ tận gốc chứ!

Nàng không kịp nghĩ nhiều chỉ dùng tất cả sức lực bảo vệ chặt chẽ Vũ Lai Bảo, hi vọng lão đầu có thể kịp thời cứu viện, nếu không bọn họ phải bỏ mạng ở đây rồi.

Sau khi đợi một lúc mà không có bất kỳ động tĩnh nào, Lâm Tịch nơm nớp lo sợ buông Vũ Lai Bảo ra, xoay người nhìn thấy gương mặt già nua với mái tóc bạc và bộ râu trắng đang tức giận hướng về phía nàng: "Một đôi ngu ngốc, đừng nói là ta dạy dỗ các ngươi, lão tử gánh không nổi người này!"

Hai người đều rất xấu hổ, cúi thấp đầu xoa tay.

Lâm Tịch nhìn thấy mấy người sau lưng lão đầu đứng yên với nhiều tư thế khác nhau, biết rõ đây là bút tích của lão đầu, điểm huyệt nha, thật sự rất tuyệt!

Lâm Tịch kéo Vũ Lam đang run rẩy cả người từ phía sau thân cây, bên kia lão đầu đã mang Vũ Lai Bảo thẩm vấn xong kết quả.

Lại là Vương quả phụ!

Thì ra, từ sau chuyện lần trước, Vương quả phụ có cuộc sống rất gian nan. Có vài người chính là như vậy, chưa bao giờ sẽ tìm sai lầm trên người mình, dù sao cũng là người khác làm sai.

Bây giờ trong lòng nàng ta ghi hận Lâm Tịch, người đã tạo thành quẫn cảnh hiện tại của nàng ta, chỉ cần có thể khiến nàng xui xẻo, Vương quả phụ tuyệt đối sẽ dốc hết sức lực. Nhưng bây giờ nha đầu Vũ gia này đã lắc mình biến hóa thành đại phu hơi có danh tiếng gần xa, không còn là nha đầu Vương quả phụ có thể tùy tiện nói xấu, vì vậy Vương quả phụ lập tức nhớ tới một người.

Lúc trước người này cũng là khách quý của Vương quả phụ, là một thiếu gia ăn chơi của trấn trên, tham lam háo sắc, mặc kệ nữ tử có thân phận gì chỉ cần bị hắn ta nhìn trúng, chắc chắn sẽ nghĩ hết biện pháp bắt vào tay. Hơn nữa còn là người có mới nới cũ, trong nhà không biết bao nhiêu nha hoàn thông phòng và di nương, sau khi qua mấy ngày mới mẻ tất cả đều bị vứt bỏ như giày rách. Vương quả phụ biết rõ hiện tại mình đã không còn có thể thu hút sự hứng thú của hoàn khố*, vì vậy nói với hắn ta có một mỹ nhân tuyệt sắc chính là Nhị Nha Vũ gia ở Nam Bình Ao, hoàn khố lập tức thưởng hai lượng bạc cho nàng ta, nói: "Chỉ cần thuận lợi, thật sự là mỹ nhân tuyệt sắc ta lại thưởng cho ngươi." Dĩ nhiên Vương quả phụ hết sức phấn khởi trở về.

*Hoàn khố: Chỉ con cháu nhà giàu sang, quần áo lụa là ngày xưa.

Hoàn khố cũng không phải người ngu, chắc chắn sẽ không quang minh chính đại đến cướp người, vì vậy phái mấy tên hộ viện hung ác trong nhà thăm dò Nhị Nha Vũ gia này, kết quả thăm dò được Lam Vĩnh Phú. Lam Vĩnh Phú vừa nghe liền tỉnh táo tinh thần, hắn ta thề không thể đi Nam Bình Ao, nhưng người khác có thể đi nha! Hắn ta nói với hoàn khố, Nhị Nha Vũ gia khó coi, Đại nha đầu Vũ Lam mới thật sự xinh đẹp. Lam Vĩnh Phú nói: "Ta có một kế, đảm bảo tâm nguyện của thiếu gia sẽ thành, có điều sau khi chuyện này thành công lão Đại về ngươi, lão Nhị thuộc về ta. Cho dù đến khi hai lão Vũ gia biết được thì đã là chuyện gạo nấu thành cơm, bọn họ cũng chỉ có thể đánh rớt răng và máu nuốt vào trong bụng!"

Hai tên cầm thú ăn nhịp với nhau, Lam Vĩnh Phú ra chiêu, bảo phái một người vào buổi tối đến nói rằng trong nhà có người sinh con, hơn nữa nhất định phải nói là Lâm Thủy thôn, khoảng cách hai thôn gần nhau, chắc chắn Nhị Nha sẽ không mang người khác, đến lúc đó lừa gạt hai tỷ muội vào rừng cây nhỏ này, xử trí như thế nào còn không phải do bọn họ định đoạt?

Có thể nói, Lam Vĩnh Phú thật sự rất để ý Vũ Đồng, đoạn thời gian nào cha mẹ Vũ gia không có ở nhà cũng tính rất chính xác. Ai mà nghĩ tới một nam nhân có lão bà muốn sinh con ở thôn bên cạnh sẽ hạ độc thủ đối với đại phu cứu mạng thê tử của mình chứ?

Lam Vĩnh Phú tính tất cả mọi thứ chỉ là không có tính tới Vũ Lai Bảo sẽ biết công phu, hơn nữa còn kèm theo một ám khí trâu bò khủng bố đến mức muốn lên trời -- "Biểu cữu."

Lúc hắn ta và hoàn khố sốt ruột chờ đợi, nhìn thấy một đoàn người áp giải hai thiếu nữ tới không khỏi mừng rỡ. Hoàn khố liền hỏi Lam Vĩnh Phú người nào là tỷ tỷ. Không đợi hắn ta trả lời, Lâm Tịch đã từng bước đi về phía trước, hỏi: "Con cóc, là ngươi bảo người bắt chúng ta?"

Lam Vĩnh Phú thấy đầu vai nàng buộc dây thừng, cũng không sợ nàng nổi bão nữa, dương dương tự đắc liếc Lâm Tịch một cái: "Là ta, thì sao? Tiểu kỹ nữ, ngươi cho rằng ngươi thoát khỏi lòng bàn tay Lam đại gia sao?"

"Trốn không thoát thì như thế nào, ngươi còn có thể làm gì ta?"

"Như thế nào? Chờ đại gia chơi chán ngươi, liền đánh gãy chân ngươi vứt vào Nghi Xuân lâu." Lam Vĩnh Phú lộ ra vẻ mặt tiểu nhân đắc chí, hung dữ nói: "Dám cầm đao chém lão tử? Còn dám ép lão tử thề? Tiểu tiện nhân, biết Nghi Xuân lâu là nơi nào sao? Chính là kỹ viện, hơn nữa còn là loại kỹ viện hạng chót."

Lâm Tịch không khỏi cười lạnh, quả nhiên không kém so với kết cục trong cốt truyện, thậm chí càng thảm hơn, cho nên lần này chuẩn bị chơi xong liền vứt đi.

Hoàn khố kia đã chờ không nổi từ lâu, đẩy Lam Vĩnh Phú ra: "Cút ngay, gia nhìn xem dáng vẻ mỹ nhân đệ nhất Nam Bình Ao ra sao? Nếu hài lòng lấy về làm di nương.."

Cho dù biết mình chắc chắn sẽ bình an, Vũ Lam vẫn bị ánh mắt dâm tà của hoàn khố kia dọa sợ khiến cả người run rẩy.

Lâm Tịch giật dây thừng trên người xuống, trong nét mặt kinh ngạc của Lam Vĩnh Phú đá một cước vào xương trên đầu gối của hắn ta, chỉ nghe thấy tiếng xương gãy vang lên, Lam Vĩnh Phú hét thảm một tiếng quỳ trên mặt đất, tiếp theo không ngừng lăn lộn kêu rên.

Lâm Tịch làm như không thấy thảm trạng của Lam Vĩnh Phú, lạnh giọng nói: "Vốn dĩ ta còn không biết làm gì với người muốn bắt ta là kẻ cặn bã như ngươi, hiện tại ngươi tự nói ra cách xử trí liền giảm bớt bản cô nương phí đầu óc."

Hoàn khố thật đúng là sắc mê tâm khiếu, cũng không suy nghĩ một chút tại sao thuộc hạ của mình chỉ đứng nhìn nữ nhân này quát tháo, ngây ngốc đi đến trước mặt Vũ Lam, nước bọt cũng sắp chảy ra: "Tiểu mỹ nhân, đi với gia, gia không muốn nàng làm di nương, ta.. Ta muốn cưới nàng làm nương tử!" Vừa nói vừa đưa tay ra kéo Vũ Lam.

Lâm Tịch lạnh mặt đẩy tay của hắn ta ra, bĩu môi: "Ngu xuẩn, ngươi bị người khác đùa giỡn rồi! Tỷ tỷ của ta đã đính hôn với người ta từ lâu, tháng sau liền xuất giá, biết là người nào không? Là nửa phố Lâm gia!"

Hoàn khố vừa nghe lời này, ngay lập tức khôi phục từ trạng thái t*ng trùng lên não, lắp ba lắp bắp nói: "Nửa.. Nửa đường phố Lâm gia? Ngươi nói là.. Là sự thật?"

"Ngươi có thể đi hỏi thăm một chút! Bị người khác lợi dụng làm vũ khí sử dụng còn cảm thấy rất đẹp, thật sự là ngu quá mức!" Lâm Tịch liếc mắt. Lấy dây trên người Vũ Lam xuống, thản nhiên nói với hoàn khố: "Tỷ tỷ của ta, lập tức sẽ xuất giá, ngươi nói nếu như ta nói chuyện này cho tỷ phu tương lai, kết quả của ngươi sẽ thế nào tự bản thân ngươi cũng thử nói một chút?"

Sở dĩ gọi Lâm gia là "Nửa phố" bởi vì một nửa đường phố buôn bán phồn hoa nhất ở trấn trên gần như thuộc về Lâm gia, vì vậy được đặt tên. Đó cũng không phải là nguyên nhân hoàn khố e ngại Lâm gia, điều kiện trong nhà hoàn khố cũng không kém so với Lâm gia, nhưng hai nữ nhi Lâm gia một người là Thiếu phu nhân tiêu cục lớn nhất trấn trên, một người khác thì gả vào trong nhà Đồng Tri huyện.

Nhà Đồng Tri ở trấn nhỏ trong huyện thành này, về cơ bản cũng coi như là sự tồn tại của Hoàng đế trên mảnh đất này.

Vì vậy ở trong thế giới nhỏ bé này, hai đạo hắc bạch Lâm gia đều có thể lên tiếng, coi như là một trong những người không thể trêu chọc ở trấn trên, hoàn khố vừa nghe, mồ hôi lạnh lập tức rơi xuống.

Lâm Tịch thấy mặt hắn ta không còn chút máu, không còn dáng vẻ không ai bì nổi như vừa rồi, hừ lạnh một tiếng.

Ngươi có tiền, ngươi tùy hứng, trang bức* tìm đường chết không có bệnh gì!

*Trang bức: Là có tiền, có quyền có thực lực nhưng giả nghèo giả khổ, giả ngu dại yếu ớt, đến một lúc nào đó sẽ thể hiện ra để áp bức người khác.

Trang bức mà không có thực lực thì gọi là ngốc bức.

Chẳng qua nếu như đá vào tấm ván sắt, những tên nhị thế tổ này không phải vẫn trở thành quả trứng mềm sao?

Bình luận

Truyện đang đọc