Vốn dĩ mẹ An còn muốn mang theo Tử Tình trực tiếp tìm bạn học cũ lý luận, nhưng vừa nghe thấy hai chữ "Bỏ thuốc" lập tức ngây ra như phỗng, lại là thật?
"Bỏ thuốc cái gì? Chị nghe không hiểu." Lâm Tịch vẫn như bình thường, mang vẻ mỉm cười đối mặt với lời buộc tội của em gái.
An Tử Tình suýt chút nữa hộc máu, nếu không phải chị đổi nước trái cây lại làm tôi ngất đi thì cuối cùng tôi có thể diễn play đáng xấu hổ ở quán bar?
"Chị, em vẫn luôn coi chị là người chị thân thiết nhất, nhưng tại sao chị có thể bỏ thuốc hại em chứ?" Hai mắt An Tử Tình đẫm lệ lên án chị gái của mình.
Đúng vậy nha, còn lão tử vẫn luôn coi ngươi là em gái thân nhất đấy, không phải ngươi cũng bỏ thuốc hại ta sao?
Trong lòng Lâm Tịch mắt trợn trắng.
"Tình Tình, lời em nói thật sự khiến chị mơ hồ, em nói là trong quán bar? Quán bar là bạn của em, nước trái cây là do em chuẩn bị, hiện tại làm sao lại đột nhiên chạy tới nói chị bỏ thuốc cho em? Tại sao chị phải bỏ thuốc cho em? Chị bỏ thuốc gì? Vô duyên vô cớ tại sao chị lại muốn hại em?" Vẻ mặt Lâm Tịch vô tội.
An Tử Tình á khẩu không trả lời được, ngu ngơ nhìn An Tử Hàm, chẳng lẽ không có quan hệ gì với chị ấy? Nhưng rõ ràng cuối cùng người trúng chiêu lại là mình, hơn nữa quần áo mặc trên người mình cũng là của chị ấy.
Cô ta vẫn cảm thấy La Thuấn nói rất đúng, là do chị ấy giở trò quỷ hại mình!
An Tử Tình lau nước mắt: "Chị không muốn kết hôn với Lục Thời Dã, cho nên hại em cùng anh ta, cùng anh ta.."
Trên mặt cô ta đỏ ửng, giọt nước mắt trong suốt chảy xuống từ đôi mắt to, thật sự khiến cho người ta thương tiếc.
Giọng điệu Lâm Tịch rất kinh ngạc: "Tình Tình, em càng nói chị càng hồ đồ, lúc ấy trong quán bar không phải chỉ có hai chúng ta sao? Làm sao còn dính líu đến Lục Thời Dã? Hơn nữa chuyện thay quần áo chẳng phải là yêu cầu của em sao? Tại sao lại đến trách chị?"
Lâm Tịch cười thầm, lão tử cứ không thừa nhận đấy, ngươi nói, ngươi nói càng nhiều thì càng sai.
Thấy sắc mặt An Tử Tình âm tình bất định, Lâm Tịch không ngừng cố gắng: "Chị nhớ rõ trong bệnh viện, chính miệng Lục Thời Dã đã nói rằng anh ta và em lưỡng tình tương duyệt, ngày chị xảy ra tai nạn xe cộ chẳng qua là hai người đã bàn bạc xong, không muốn lại khiến cho tất cả mọi người tiếp tục hiểu lầm vì vậy chuẩn bị tìm chị thẳng thắn tất cả mọi thứ, lúc đó em cũng thừa nhận, đúng không?"
Lâm Tịch rất chân thành, giống như một người chị rất kiên nhẫn đang khuyên bảo em gái không hiểu chuyện, thật ra vào những lúc thế này nguyên chủ luôn luôn như vậy: "Sau đó bởi vì rất có thể chị sẽ tàn phế, trong lòng hai người áy náy, mới quyết định từ bỏ tình yêu của cả hai để Lục Thời Dã cưới chị. Em xem, em tốt với chị như vậy, tại sao chị lại có thể hại em chứ? Chị biết, dưa hái xanh không ngọt, cho nên hiện tại chị trả Lục Thời Dã lại cho em, ít nhất em và Lục Thời Dã sẽ rất hạnh phúc. Mà chị cũng chuẩn bị đến học tại đại học H, bọn họ đã bảo lưu danh ngạch cho chị.."
Mặc dù mẹ An bị nội dung nói chuyện của hai cô con gái làm cho hồ đồ chẳng phân biệt được ngày đêm, cũng mơ hồ biết thật sự có chuyện bỏ thuốc này, nhưng nghe được Lâm Tịch cũng không bị mất cơ hội đến đại học H, dưới sự vui mừng không khỏi đẩy cửa vào: "Tử Hàm, con nói cái gì? Con còn có thể đi đại học H?"
Lâm Tịch cũng không kinh ngạc trước sự xuất hiện của mẹ An, từ sớm cô đã nghe thấy tiếng thở nhẹ ngoài cửa.
Nhưng An Tử Tình thì bị dọa phát sợ, cũng không biết mẹ nghe được bao nhiêu, từ nhỏ mẹ đã thích chị không thích cô ta, khuôn mặt lập tức tái nhợt không còn một chút máu.
Lấy được câu trả lời chắc chắn của con gái, cuối cùng trái tim của mẹ An cũng tốt hơn một chút, ít nhất, còn có một chuyện khiến người ta vui vẻ.
Sở dĩ Lâm Tịch cố ý nhắc đến chuyện ra nước ngoài du học, cũng vì mục đích này.
Mặc kệ xảy ra chuyện gì mẹ An thích sĩ diện chắc chắn sẽ chọn bảo vệ người có thể làm bà mở mày mở mặt, huống hồ nhìn thế nào cũng là An Tử Hàm chiếm lý.
Lại nói, nguyện vọng của nguyên chủ là tìm về sự ưu tú hoàn mỹ ban đầu của bản thân, như vậy nhất định cô phải có một thanh danh tốt, cho nên hiếu thuận ba mẹ, yêu thương chị em, đó cũng là điều nên làm!
Lâm Tịch nói gần nói xa đã bất tri bất giác mang An Tử Tình vào, giải thích thế nào là chuyện của An Tử Tình ngươi, dù sao chuyện bỏ thuốc, không có một xu nào quan hệ với lão tử!
Mẹ An vừa kiêu ngạo vì mình có con gái lớn sắp có thể đi đại học H, vừa tức giận vì con gái nhỏ không bớt lo, trút hết tất cả những gì mẹ Lục đã phát ra với bà cho An Tử Tình, may mắn, mặc dù An Tử Tình ngốc một chút, còn không có ngốc quá mức, biết tìm người cầu cứu.
Sau hơn một giờ An Tử Tình bị dạy dỗ đến mức sắp thắt cổ, cùng lúc cô ta nghênh đón hai vị cứu tinh -- Ba An và La Thuấn.
Phải nói La Thuấn không hổ là tổng giám đốc sở hữu công ty đa quốc gia, thuần thục giải quyết đống sổ nợ rối mù này!
La Thuấn đã ra điều kiện với Lục gia là nhượng cho Lục Thời Dã một vị trí nổi danh trong cuộc thi thiết kế kiến trúc "Hoa Đình" sắp tới.
Xin chú ý, là thứ hạng nổi danh trong lần dự thi này!
Cuộc thi thiết kế kiến trúc Hoa Đình được tổ chức ba năm một lần dành cho tất cả các nhà thiết kế trên toàn thế giới, tất cả những người có thể đủ điều kiện tham gia dự thi đều là những người đi đầu trong ngành, chỉ cần có thể tham gia cuộc thi, mặc kệ có được xếp hạng hay không, vậy cũng đã ổn thỏa mạ một lớp vàng trở về. Làm một nhà thiết kế vừa mới bộc lộ tài năng, tuyệt đối là người được các công ty lớn nghĩ nát óc cũng phải nghĩ cách đào về.
Mà La Thuấn không chỉ lấy được tư cách dự thi, còn trực tiếp bổ sung thứ hạng, nếu như anh ta thật sự có thể làm được, như vậy Lục Thời Dã cũng không phải chỉ mạ một lớp vàng, mà là mạ một lớp kim cương trở về nha, sau này tiền đồ dĩ nhiên không thể đo lường.
Một cơ hội như vậy thế mà cho không Lục gia, mẹ An có hơi không cam lòng.
Nhiều năm như vậy, bà mới phát hiện hóa ra bạn học cũ là kẻ rất tham lam, chẳng qua trước đây ẩn giấu quá sâu không có phát hiện mà thôi.
La Thuấn đưa ra điều kiện này bà ta còn không vừa lòng, vẫn líu lo không ngừng lấy lí do con trai của bà ta bị An Tử Tình hẹn đến quán bar chẳng những bị bỏ thuốc, sau đó còn bị người ta đánh thê thảm như thế bla bla, La Thuấn rất lợi hại trong việc nắm giữ lòng người, trực tiếp vứt ra một tấm thẻ, thản nhiên nói: "Bên trong có hai mươi vạn, bà còn dài dòng nữa tôi liền thu hồi."
Mẹ Lục cầm thẻ biến mất trong nháy mắt.
Tốc độ nhanh ngay cả Bolt cũng cảm thấy xấu hổ.
Mặc dù ba An là một thương nhân thành công, chẳng qua cũng chỉ trong trong hội bọn họ mà thôi. Tài sản của An gia, nghiêm túc mà nói chỉ có thể xem là có tiền, đừng nói đến rất giàu, ngay cả giàu có bình thường cũng không bằng.
Đừng bảo ba An và mẹ An là kẻ đầu cơ, tham lam.
Thói đời bây giờ, tuyệt đại đa số người đều sẽ quen dùng tiền tài đi cân nhắc thành ý của một người. Dĩ nhiên, hiện tại ba An và mẹ An đã thấy "Thành ý" của La Thuấn.
Lâm Tịch vẫn luôn làm bối cảnh lặng yên thở dài, vốn dĩ còn muốn tăng thêm cho La Thuấn một chút chướng ngại, nhưng mà không chịu nổi người ta tài đại khí thô nha!
Xem ra trên phim nói một chút cũng không sai, cần gì phải tốn sức đi tìm tình yêu như vậy? Trước tiên lấy tiền nện cô ta nằm xuống, lại lấy thêm tiền nện đến khi cô ta yêu mình.
Sự thật rất vô sỉ và thô bạo, nhưng mà mẹ nó rất có tác dụng nha!
La Thuấn thật sự yêu An Tử Tình đến tận xương tủy.
Yêu đến mức đã có thể xem nhẹ vật chất, cao thượng đấy! Đúng là tình yêu thật sự nha!
Lâm Tịch cười gằn: Xem nhẹ vật chất, là bởi vì ngươi có vật chất cực kỳ phong phú, chẳng qua những thứ ngươi bỏ ra chỉ là chín trâu mất sợi lông. Nhưng nếu như có một ngày ngay cả cơm ăn cũng thành vấn đề, ngươi còn có thể vung tiền như rác, như thế lão nương coi như ngươi thật sự yêu!
Thấy An Tử Tình khóc thành người nước mắt lặng lẽ dùng tay nhỏ cầm thật chặt ngón tay út của La Thuấn, ánh mắt triền miên nóng bỏng.
Một màn này rất quen thuộc nha, cô nhớ rõ lần trước là khi mình đang nằm viện, mà lúc đó An Tử Tình cũng nắm tay Lục Thời Dã như thế này!