MAU XUYÊN: PHÁO HÔI NỮ KHÁC LOẠI TU TIÊN

Edit: Jess93

Mấy người tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên Lâm Tịch đứng lại trước mặt một thân cây, mọi người cũng đều ngừng lại.

Lâm Tịch cẩn thận nhìn gốc cây đó, thân cây được bao phủ bằng vỏ màu xanh nâu, còn có vài loại quả kì lạ treo trên đỉnh. Lâm Tịch cũng không dám xác nhận, nhưng nhìn dưới gốc cây đó hầu như không có thực vật nào khác, ngay cả bụi cỏ cũng không có thì gần như chắc chắn là đúng rồi.

Lâm Tịch quay đầu nói với mấy người phía sau: "Đừng tới gần, rất có thể đây là kiến huyết phong hầu*."

*Kiến huyết phong hầu: Vũ khí sắc bén hoặc độc dược rất hiệu quả.

Cô dùng liềm cắt vỏ cây, bên trong chảy ra chất lỏng màu trắng, Lâm Tịch cẩn thận bôi chất lỏng màu trắng lên đầu nhọn của gậy gỗ đang cầm trong tay, sau đó gọi những người khác cũng bắt chước làm theo với gậy gỗ trong tay, dặn dò bọn họ nhất định không được đụng đến bất kỳ chỗ nào của thân cây, dường như ngay cả lá của cây này cũng có độc.

Mấy người đều bôi chất độc xong rồi, sau đó Lâm Tịch nhìn thấy Chu Hiểu Lan cũng bôi độc lên mũi tên mình đang cầm một lần, không khỏi nhếch miệng cười.

"Sau này cũng phải cẩn thận, tuyệt đối không nên đụng đến chỗ bôi chất độc, đoán chừng đây là một loài cây có độc rất đáng sợ." Lâm Tịch lại dặn dò.

Cảm giác càng ngày càng nóng, gần như đến buổi trưa rồi, hôm nay bọn họ căn bản không dám nghĩ về thức ăn được tung ra, không gặp phải những "Bảo bối nhỏ" được tung ra của người đàn ông trung niên đã coi như bọn họ may mắn.

Đáng tiếc vận may của bọn họ đi quá nhanh.

Không đợi gậy gỗ Lâm Tịch gạt những bụi gai trước mặt, bên trong liền xông ra một con vật màu xám tro mạnh mẽ nhào về hướng Lâm Tịch!

Lưu Thiến bị dọa sợ choáng váng, đứng ngẩn người nói lẩm bẩm: "Oa! Một con chó thật lớn!"

"Là sói!" Chu Hiểu Lan nhanh chóng lấy nỏ ra lắp tên lên nó, nhắm ngay con sói đó.

Lâm Tịch nghiêng người một cái né tránh sự tấn công của con vật màu xám, liền thấy rõ thứ tấn công cô tuyệt đối không phải chó, miệng dài và rộng, cái đuôi thẳng tắp rủ xuống, đây tuyệt đối là sói!

Nhưng mà ai đến nói cho cô biết, mẹ nó tại sao có thể có sói trong rừng mưa nhiệt đới?

Ý nghĩ thay đổi thật nhanh nhưng tay Lâm Tịch cũng không rãnh rỗi, hai mươi Đoạn Cẩm của cô đã đả thông thủ tam âm, lực tay rất lớn, một tay cầm gậy gỗ, mang theo tiếng gió gào thét, mạnh mẽ đánh về hướng con sói hung dữ.

Con sói này cũng rất gian xảo, chợt lách người tránh ra lại uốn éo thân thể cực kỳ quỷ dị quay trở về, trái lại kéo gần khoảng cách với Lâm Tịch nhào về phía cô.

Lúc này Giang Bội Linh và Lưu Thiến cũng kịp phản ứng, cầm gậy gỗ trong tay điên cuồng đập loạn một trận, tuy rằng không giúp được gì, nhưng cũng khiến con sói này đỡ trái hở phải, hơi cảm thấy đau đầu.

Cũng không biết con sói này đói bụng đến mức hung ác hay là thế nào, lại dám một mình tập kích bốn người. Lưỡi liềm trong tay phải Lâm Tịch tàn nhẫn chém vào đùi sói, sói đói thấy thứ sắc bén này cũng biết lợi hại, nhảy lên né tránh hướng về phía trước, sau đó.. Bị Lâm Tịch mạnh mẽ dùng gậy gỗ nện ở trên lưng!

"Ngao~!"

Con sói hét lên một tiếng thê lương, biết không chiếm được lợi ích, quay đầu muốn trốn, hiện tại thể lực và độ linh hoạt của nó đều giảm xuống rất nhiều, một mũi tên "Vèo" bắn trên đầu của nó, Lâm Tịch quay đầu nhìn về phía Chu Hiểu Lan, mỉm cười khen: "Bắn rất tốt!"

Mặc dù con sói hung ác gian xảo, nhưng nó được xưng là "Đầu đồng đuôi sắt eo đậu hũ," trước đó bị Lâm Tịch dùng gậy gỗ nện vào trên lưng, cho dù là gậy gỗ, nhưng không chịu nổi lực tay lớn của Lâm Tịch, lại bị một mũi tên bắn trên đầu, lảo đảo lắc lư đi không xa liền "Phịch phịch" một tiếng ngã xuống đất.

Lâm Tịch đi tới dùng gậy gỗ đâm một cái, không có một chút động tĩnh nào, đoán chừng là hoàn toàn chết rồi.

Mũi tên bắn bằng nỏ cũng không sâu, trí mạng hẳn là độc trên mũi tên, xem ra gốc cây kia thật sự rất độc.

Chu Hiểu Lan im lặng rút mũi tên ra, bỏ vào trong bao đựng tên một lần nữa, những mũi tên này có thể tìm về thì cố gắng không được lãng phí, chỉ có mười mũi tên, vứt một mũi thiếu một mũi, bọn họ cũng sẽ không làm thứ này.

Giang Bội Linh và Lưu Thiến cũng đi tới, Lưu Thiến trừng đôi mắt to mắt ngập nước: "Chúng ta thật sự đánh chết một con sói?"

"Ừ." Lâm Tịch gật đầu: "Cô xem, chúng ta hợp tác giết chết con sói này như vậy, so với nó, chúng ta không có hàm răng sắc bén, móng vuốt cứng rắn, cũng không có tốc độ nhanh chóng, nhưng loài người lại có thể thống trị thế giới này, cũng bởi vì chúng ta có đầu óc lợi hại nhất. Cho nên, gặp phải tình huống đột xuất không nên kinh hoảng, càng không nên hèn nhát, động não nhiều một chút, ở trước sự sinh tồn, cô sợ hãi từng bước lui về phía sau chính là cách tử vong gần thêm một bước."

Giang Bội Linh cái hiểu cái không gật đầu một cái.

Lâm Tịch lại nói: "Hiện tại chúng ta đi nhanh một chút, tôi lo lắng sẽ có động vật khác ngửi được mùi máu tươi tới nơi này."

Cô vừa nói vừa dẫn đội đi về phía Chu Hiểu Lan nhận ra.

Lại đi một đoạn thời gian, đến lúc mấy người đều cảm thấy sức cùng lực kiệt, Chu Hiểu Lan và Lưu Thiến cùng lúc kêu lên: "Là nơi này!"

Lưu Thiến chỉ vào một gốc cây rất cao lớn nói: "Chị Băng, chính là chỗ này, chị nhìn gốc cây rất lớn đằng kia! Phía sau cây chính là cái hố to suýt chút nữa làm em ngã chết."

Lâm Tịch đi qua nhìn một chút, cái hố này cũng không biết hình thành như thế nào, giống như là người khổng lồ TiTan dùng nắm đấm nện ra, đường kính đại khái phải hơn năm mét, độ sâu cũng không kém nhiều lắm, không phải là hình vuông hay hình tròn, nó rất dốc thẳng từ trên xuống dưới, chỉ có một bên dựa gần vào một chút rễ cây của gốc cây lớn, đoán chừng lúc trước Lưu Thiến trèo lên từ nơi này.

Lâm Tịch âm thầm gật đầu, nơi này hoàn toàn có thể làm nơi ở tạm vào tối hôm nay, hố to có thể bố trí thành cạm bẫy, vị trí cũng không sai, ít nhất không cần tốn công canh gác bên phía dựa vào gốc cây lớn.

Mấy người tìm một chút gậy gỗ có chất gỗ cứng rắn ở gần đây, sau đó lại có thể tìm thấy một lùm rừng trúc cách đó không xa. Lâm Tịch mừng rỡ, cây trúc tốt hơn gậy gỗ rất nhiều, vì vậy chọn những cây có độ mềm và dai tốt chặt một chút.

Thu hoạch lớn nhất là có thể tìm được rất nhiều măng và nấm, mấy cô gái đều trái ngược với sự cảnh giác lúc trên đường, hi hi ha ha rất vui vẻ.

Lâm Tịch hái rất nhiều thảo dược, nhưng trong lòng rất nặng nề, cô âm thầm cầu nguyện, đừng gặp lại bốn thí luyện giả kia, nếu không.. Lâm Tịch quay đầu nhìn ba người khó có được lộ ra nụ cười, đoán chừng tất cả bọn họ đều phải chết.

Bốn người trở lại chỗ ở tạm thời, thả vật trong tay xuống, Lưu Thiến và Giang Bội Linh phụ trách tìm lá cây khô cành khô và lá cây lớn dùng để trải ra đất nghỉ ngơi, những thứ này trong rừng rất nhiều, buổi sáng đều rất ẩm ướt, đến xuống buổi trưa thì khô hơn một chút, Lâm Tịch và Chu Hiểu Lan thì phụ trách làm bẫy rập.

Gọt những cây trúc thành những đoạn sắc nhọn cắm ở đáy hố, người nào rơi xuống cũng đủ tiêu đời.

Chờ làm xong giường chiếu, bốn người chia bánh quy ra ăn, thay phiên uống một chút nước, đơn giản nghỉ ngơi một hồi. Lâm Tịch dẫn bọn họ làm rất nhiều bụi cây và lá cây ngụy trang bẫy rập một chút, hiện tại buổi tối căn bản không nhìn ra sơ hở gì, cho dù là ban ngày, bởi vì ánh sáng tương đối tối, không nhìn kỹ cũng sẽ bị che giấu, thật sự là có thể công có thể phòng nha!

Màn đêm đã buông xuống, bóng tối bao phủ rừng cây một lần nữa.

Bốn người cũng không có khái niệm gì về thời gian, tất cả mọi thứ đều bị cầm đi ở trên thuyền, nói là lúc kết thúc hoạt động sẽ trả lại đầy đủ, trả lại cái P đấy, thuyền cũng nổ rồi.

Hiện tại ai cũng không biết thời gian, mấy người liền sắp xếp đi trực đêm, cảm thấy không thể tiếp tục kiên trì nữa thì đổi người kế tiếp.

Bọn họ tìm không ít lá cây rắn chắc dùng để hứng nước, bốn người bôi thảo dược ở trên người như cũ, ở xung quanh cũng bôi lên chất lỏng thực vật có mùi khiến dã thú chán ghét.

Lâm Tịch trực ca cuối cùng như thường lệ, tiếp tục đánh thẳng vào thủ tam âm.

Bình luận

Truyện đang đọc