Một người một trứng, mỗi người chiếm một gian phòng ngủ ở hai đầu và đuôi thuyền.
Sau đó cả hai cũng sắp xếp tương ứng đối với phòng khách, phòng vệ sinh, phòng bếp, Lâm Tịch vẫn tương đối thích nghi với hoàn cảnh sống ở hiện đại, cho dù trạng thái đang bay lơ lửng, nhưng thuộc tính ăn hàng đã khắc sâu vào linh hồn Lâm Tịch, cô vẫn chuẩn bị các loại dụng cụ trong phòng bếp như cũ.
Bởi vì hiện tại Lâm Tịch quá nghèo, cho nên cũng chỉ trang trí đơn giản, dù sao chờ tương lai có tiền còn có thể đổi lại.
A Lê vẫn có chút bản lĩnh, chỉ cần Lâm Tịch nói ra ý nghĩ của mình, A Lê luôn có thể vừa vặn sắp xếp không gian hoàn tất. Hai người phối hợp ăn ý, chẳng mấy chốc một ngôi nhà thuyền đánh cá ấm áp trên bờ biển đã được bố trí xong.
Bên ngoài lắp đặt một cái tương tự boong thuyền, Lâm Tịch còn treo từng chiếc chuông gió hình đóa hoa xinh đẹp.
Dưới ánh chiều tà, từng tiếng sóng biển, gió biển thổi chầm chậm, cùng với tiếng "Leng keng" của chuông gió, nghèo điểu ti Lâm Tịch biểu thị rất hài lòng, nhà của cô đấy!
Tổ hợp người và trứng vừa ở trên boong thuyền ngắm bầu trời vừa dùng linh dịch trong Dưỡng Hồn Trì ngâm chân, chơi đùa đến khi trời ngả về chiều, màn đêm buông xuống, linh dịch cũng hấp thu không sai biệt lắm, mới tận hứng trở về phòng khách.
Lâm Tịch bắt đầu nghe A Lê giải thích về những vấn đề số liệu liên quan đến bản thân mình.
Chẳng hạn như --
Lâm Tịch: Sinh mệnh 50 có nghĩa là gì?
A Lê: Có nghĩa là cô đi thế giới nhiệm vụ sống nhiều nhất được 50 năm.
Lâm Tịch: Nếu như sau 50 năm tôi còn chưa hoàn thành nhiệm vụ trở về thì sao?
A Lê: Chết.
Lâm Tịch: →_→
Lâm Tịch: Vậy có phải linh hồn của tôi sẽ còn trở về nơi này?
A Lê: Đúng vậy, nhưng giá trị sinh mệnh tiêu hao gần như không còn cũng có ý nghĩa linh hồn của cô sẽ bị ngưng luyện thành linh dịch trở thành nguồn cung cấp của xã khu, giống như những linh hồn bị xóa bỏ kia.
Lâm Tịch đen mặt..
Lâm Tịch lại hỏi A Lê: "Tại sao lại cảm thấy xã khu này căn bản không coi tính mệnh của người chấp hành ra gì nha, động một chút là xóa bỏ, lúc tôi làm nhiệm vụ cuối cùng kia, trong đó có rất nhiều nhiệm vụ giả mất mạng, tại sao xã khu lại cổ vũ chúng tôi tàn sát lẫn nhau kiếm điểm tích lũy nhiệm vụ?"
A Lê bĩu môi: "Lâm Tịch cô thật đúng là ngây thơ! Loại linh hồn có độ thừa nhận tương đối cao có thể chịu đựng nhiệm vụ truyền tống như các người, mỗi ngày xã khu đều có rất nhiều. Mà người chấp hành cũng không có nhu cầu số lượng lớn như vậy, giống như một nhóm thí luyện giả lần này của các người tổng cộng có hơn bảy mươi người, cuối cùng sống sót chỉ có tám người các ngươi. Mỗi khi thí luyện giả sống sót quá nhiều, chắc chắn nhiệm vụ thí luyện cuối cùng sẽ mở ra hình thức thanh lý!"
"Thanh lý? Thanh lý thí luyện giả? Vậy lúc trước đừng tuyển nhiều như vậy chẳng phải tốt hơn sao?" Lâm Tịch rất không hiểu.
Ánh mắt A Lê trừng lên đen sì giống như trên khuôn mặt.
Lâm Tịch: "Ánh mắt ngươi rất đẹp, chẳng qua thành thật mà nói, ngươi không trợn trắng mắt thật lòng ta còn nhìn không ra."
A Lê: →_→
A Lê không để ý tới cô, tiếp tục giải thích: "Vốn dĩ hiện tại không nên nói chuyện này cho cô, nhưng sớm muộn gì cô cũng phải biết, chuyện này cũng không phải là bí mật trong xã khu. Xã khu cần số lượng lớn linh dịch để duy trì, vô luận là cư dân trong xã khu hay là ổn định không gian. Mà linh hồn một khi được tuyển chọn đồng ý tiến hành thí luyện, thành công, xã khu sẽ thêm một người làm công miễn phí duy trì, hơn nữa từ lúc người đó bắt đầu nhiệm vụ sẽ còn cho cung cấp cho xã khu rất nhiều linh dịch. Thất bại, linh hồn này sẽ trực tiếp bị ngưng luyện thành linh dịch, phân phối cho mọi người. Cho nên bất kể các người sống hay chết, như thế này xã khu đều kiếm được lời mà không lỗ. Vì vậy, thí luyện giả đương nhiên là càng nhiều càng tốt nha!"
Mẹ kiếp!
Tại sao lại cảm thấy xã khu này giống như một con Kiến Chúa lớn, mà bọn họ chính là kiến thợ cúc cung tận tụy đến chết mới dừng lại. Một khi đồng ý đi làm nhiệm vụ thí luyện, chẳng khác nào ký kết hiệp ước không bình đẳng, người của ngươi là của lão tử, xác thịt của ngươi là của lão tử, ngay cả chết linh hồn cũng thuộc về lão tử!
Xã khu thật khốc liệt! Lão hổ ăn người còn không ăn xương cốt đâu, xã khu này ăn người ngay cả cặn bã cũng không còn!
Thiệt thòi cô còn cho rằng cái xã khu này không tệ!
Được rồi, dù sao bóng tối cũng ở khắp mọi nơi!
Bảo bảo Lâm Tịch tò mò lại hỏi: "Như vậy trị số bao nhiêu được tính là ưu tú? Ngươi lựa chọn ta là không phải bởi vì trị số các phương diện của ta rất cao?"
Nhìn đức hạnh tự luyến của Lâm Tịch, A Lê xem thường: "Lâm Tịch, mặt của cô đã lớn đến mức có thể cho là mình có thể che gió che mưa à, ta chọn cô bởi vì linh hồn cô và người khác không giống nhau, sau đó thấy số liệu của cô, ta cảm thấy mắt ta mù rồi. Biểu hiện nhiệm vụ của cô nát như vậy thì thôi, vậy mà trị số so với nhiệm vụ của cô còn nát hơn!"
Hóa ra, Diệu Huyền đánh giá nhiệm vụ có sáu cấp bậc: Chưa hoàn thành, đủ điều kiện, tốt, ưu tú, hoàn mỹ, cực kỳ hoàn mỹ.
Bị đánh giá chưa hoàn thành, người chấp hành sẽ bị lấy đi một nửa linh hồn, có ý nghĩa tất cả số liệu của ngươi cũng sẽ hạ xuống một nửa. Cho nên mặc dù nói người chấp hành Diệu Huyền liên tục thất bại hai lần mới có thể bị xóa bỏ, nhưng chỉ cần thất bại nhiệm vụ một lần, bởi vì các hạng số liệu hạ xuống trên diện rộng, rất có khả năng trực tiếp dẫn đến thất bại nhiệm vụ lần sau.
A Lê nghiêm túc khuyên bảo Lâm Tịch, cố gắng hết sức không được thất bại, bởi vì hậu quả rất nghiêm trọng. Phải nghĩ cách làm nhiệm vụ đến mức cực kỳ hoàn mỹ, như vậy sẽ có chỗ tốt không thể tưởng tượng nổi, nhưng bởi vì xã khu quy định, sợ ảnh hưởng đến tâm thái người chấp hành, cho nên không thể tiết lộ.
Mà nhiệm vụ thí luyện của Lâm Tịch, chỉ có thể miễn cưỡng coi là vượt qua kiểm tra. Nhất là nhiệm vụ cuối cùng, cô hoàn thành thật sự không tốt, tổng cộng chỉ giết chết một thí luyện giả và một người bình thường.
Lâm Tịch biết, thí luyện giả là người ngự thú kia, nhưng mà người bình thường? Rõ ràng cô chỉ từng giết một người kia.
A Lê búng ngón tay một cái, trên màn hình lớn xuất hiện hình ảnh Triệu Hân Ý, hóa ra cô ta thật sự mang người trở về gây sự với cô, không tìm được người liền dùng nơi này làm trại, không biết là lưới trời tuy thưa mà khó lọt hay thật sự chỉ là trùng hợp, Triệu Hân Ý vừa vặn ngủ trên võng Lâm Tịch đã bôi cỏ báo, ngày hôm sau nhổ trại xuất phát, bị một con báo cực kỳ hung dữ bắt đi.
Cánh tay mập mạp nhỏ bé của A Lê vẫy một cái: "Cho nên cô ta chết cũng coi như là cô và con báo tạo thành, mà con báo không phải là thí luyện giả, không được chia thưởng, vì vậy coi như cô giết chết một người."
Lâm Tịch suy nghĩ rất nhộn nhạo, bị báo đực coi như báo cái phát tình bắt đi, sẽ xảy ra chuyện gì không thể miêu tả?
Thật sự là đáng đời!
Cho nên mới nói, không thể có ý muốn hại người, nhưng lòng phòng bị người không thể không có.
Nếu như Triệu Hân Ý không phải mang ác ý trở về muốn giết cô, có lẽ sẽ không chết.
Lâm Tịch đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hỏi: "A Lê, ngươi có biết nhiệm vụ lần này tổng cộng sống sót bao nhiêu người hay không?"
"Chín người."
A Lê vừa nói ra câu này, đột nhiên sống lưng Lâm Tịch thẳng tắp, chỉ có một người bình thường còn sống?
Thí luyện giả sống sót tám người, nói cách khác người bình thường duy nhất sống sót, là đồng đội Chu Hiểu Lan của cô!
Cô ta lấy được ít nhất hai trăm vạn, hẳn là có thể cứu được con của mình nhỉ!
Trong một lúc, suy nghĩ Lâm Tịch bay có hơi xa..
Dường như A Lê biết cô đang suy nghĩ gì, nhảy đùng đùng đến bên người cô: "Chu Hiểu Lan này rất cảm kích cô, vì vậy cô mới có một điểm công đức."
"Thật keo kiệt nha, chỉ cho tôi một điểm!" Lâm Tịch nhíu mày, hơi bất mãn.
A Lê dường như có hơi kích động, đập mạnh đùng đùng đùng mấy cái: "Cái gì cũng không hiểu thì không nên nói lung tung! Cô có biết lấy công đức có bao nhiêu khó khăn không?"
A Lê lại giải thích một hồi, Lâm Tịch mới hiểu, thật đúng là oan uổng Chu Hiểu Lan!
Công đức thu hoạch được nhất định không được liên quan đến nhiệm vụ của người chấp hành lại mặc kệ hồi báo, từ đó được đối phương cảm kích từ tận đáy lòng mới có thể thu hoạch được, bình thường chính là một điểm, muốn một lần thu hoạch được hai điểm ba điểm, phải làm chuyện lớn kinh thiên động địa mới được.
Mỗi lần Lâm Tịch thăng cấp cũng sẽ đạt được điểm số nhất định, có thể tự mình phân phối, dùng để nâng cao năng lực các phương diện của mình. Mà những trị số có mang theo số liệu bị động phía sau, đều là những điểm số không thể khống chế, chủ không gian xã khu sẽ căn cứ vào đánh giá nhiệm vụ và ý nguyện của người ủy thác mà tự động tăng giảm.
Bình thường mà nói, người chấp hành sơ cấp chỉ có nhiệm vụ cực hạn hoàn mỹ mới có thể thu hoạch được năm điểm thuộc tính.
"Vậy hiện tại tôi có bao nhiêu điểm thuộc tính?"