MAU XUYÊN: PHÁO HÔI NỮ KHÁC LOẠI TU TIÊN

Mặc kệ là thế giới của chính mình hay là ba thế giới nhiệm vụ mà mình đã trải qua, Lâm Tịch cũng chưa bao giờ ra nước ngoài. Tuy rằng trình độ anh ngữ của Lâm Tịch Anh miễn cưỡng trên cấp bốn, nhưng hầu như đã trả lại cho trường học.

Từ trước tới giờ cô cũng chưa từng đi xa nhà, cũng không quen cuộc sống ở đây, nên dứt khoát vừa làm thủ tục vừa bổ sung kiến thức cho mình.

Cô luôn luôn là một người thận trọng, dưới những tình huống bình thường, cô không bao giờ chiến đấu mà không có chuẩn bị từ trước.

Chờ đến khi làm xong tất cả thủ tục, tạm biệt mẹ An và Từ Mạn Vân hai mắt rưng rưng đến đưa tiễn, lên máy bay tới thành phố Boston Cambridge.

Đừng hiểu lầm, Từ đại mỹ nữ chỉ là đang đau lòng vì đầu bếp chạy mất mà thôi.

Nói đến cũng đau lòng, lần đầu tiên đứa con gái lớn là cô đi xa nhà, vậy mà ngay cả đưa tiễn lão ba thân yêu cũng không đi. Vốn cũng muốn cùng nhau đưa tiễn Lâm Tịch, kết quả điện thoại riêng trong nhà vang lên, là tâm can bảo bối An Tử Tình gọi điện thoại tới, dĩ nhiên là từ bỏ việc tiễn đưa con gái lớn.

Dù sao ngươi xuất ngoại tất cả mọi thứ đều do lão tử chuẩn bị, đưa hay không đưa khác nhau ở chỗ nào? Ba An đúng lý hợp tình.

Trong nháy mắt máy bay cất cánh, Lâm Tịch có cảm giác choáng váng quen thuộc và nhàn nhạt bi thương.

Điện thoại lúc nào cũng có thể nghe, hơn nữa trên thế giới ngoại trừ máy bay riêng, còn có một loại sản phẩm công nghệ cao gọi là điện thoại di động.

Không đưa tiễn, chỉ là bởi vì không quan trọng, chỉ là bởi vì không muốn.

Lâm Tịch biết, nhàn nhạt đau thương kia thuộc về cảm xúc của nguyên chủ, về phần cô sao, ba An đưa tiễn hay không căn bản chẳng quan trọng, ông ta chỉ cần chịu trách nhiệm đưa tiền là được rồi.

Đến Cambridge có người nhận điện thoại bên này, là mẹ An bỏ xuống mặt mo nhờ người thân của bạn học giúp đỡ chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ ở chỗ này, ngay cả phòng ở cũng thuê giúp.

Lâm Tịch ở bên trong một tòa nhà cũ hai tầng.

Hầu như khắp nơi ở đây đều là những ngôi nhà cổ kính, các ngôi nhà có mái nhọn, những bức tường gạch màu đỏ mang phong cách cổ xưa, đường phố gọn gàng sạch sẽ, khiến cho người ta có một cảm giác nhịp sống rất chậm rãi và bình dị.

Đến nơi này, toàn thân dường như có một loại cảm giác ngưng thực và lắng đọng.

Không có nhà cao tầng, không có cảnh tượng đám đông vội vã, càng ít có tiếng xe ô tô gào thét mà qua và tiếng còi xe ồn ào, mặc kệ đèn giao thông ở ngã tư đường, người đi bộ đều nhã nhặn nhường nhau đi qua trước. Cả thành phố Cambridge đều tràn ngập dịu dàng.

Lâm Tịch cũng không phải kiểu người "Mặt trăng ở nước ngoài tròn hơn," nhưng ở nơi này đúng là không tệ, khiến cho người ta cảm giác thật thoải mái. Chủ thuê nhà là một cụ bà họ Tông hơn sáu mươi tuổi, mặc dù là quốc tịch Mỹ, nhưng vẫn giữ lại tập tính của người Hoa, nghe nói thân phận cụ bà rất đáng sợ, là bà nội của người thừa kế tập đoàn tài chính gì đó.

Lâm Tịch cũng không cảm nhận được loại khí thế kiêu ngạo nhìn người bằng nửa con mắt hay là lơ đãng điệu thấp xa hoa của nhà giàu có trên người bà cụ họ Tông này. Đây chỉ là một cụ già có hơi cô độc và cổ quái mà thôi.

Có lẽ không thể tin hoàn toàn những tin đồn kia, dù sao Lâm Tịch chỉ cần tuân thủ một cách nghiêm chỉnh nội quy của cụ bà mà người thân bạn mẹ An đã nói là ok.

Khi trở nên dần dần quen thuộc với nhau, Lâm Tịch yên tĩnh và biết điều khiến bà cụ Tông rất hài lòng, nhất là khi biết được Lâm Tịch còn có tay rất nghề nấu những món ăn Trung Quốc rất ngon, bà cụ vậy mà nhất định phải miễn tiền thuê nhà cho Lâm Tịch, giọng điệu hời hợt đó giống như nói thời tiết hôm nay rất tốt. Giờ khắc này, Lâm Tịch tin rằng ít nhất bà cụ Tông không phải là người dựa vào tiền thuê nhà sống qua ngày.

Bà cụ Tông là người rất cố chấp, tính cách cũng không được tốt lắm, nhưng cũng không tùy tiện phát tính tình. Tầng dưới cho hai cô gái xinh đẹp thuê phòng, dường như họ rất sợ bà cụ nhưng Lâm Tịch thì không.

Có lẽ bởi vì bà cụ Tông để Lâm Tịch ở cùng với bà trên lầu, hai cô gái xinh đẹp ở dưới lầu kia rất căm thù cô.

Đối với vấn đề này Lâm Tịch không sao cả, cô cũng không phải là người của thế giới này, hoàn thành nhiệm vụ liền rời khỏi, hơn nữa Lâm Tịch cũng không cần thiết tìm thứ gọi là "Hữu nghị" trên người bọn họ. Dù sao Lâm Tịch không sẽ chủ động trêu chọc bọn họ, bọn họ cũng không tạo thành cái gì uy hiếp được cô.

Cô chỉ cần có quan hệ tốt cùng bà cụ Tông là được, những thứ khác, Lâm Tịch mặc kệ, cô rất bận rộn, phải đối phó tổng giám đốc công ty đa quốc gia đấy, so ra thì sự châm chọc khiêu khích của hai cô gái này đối với Lâm Tịch cho dù coi như là cái rắm cũng là nhục nhã cái rắm.

Dưới điều kiện tiên quyết không tổn hại lợi ích của mình, cố gắng hết sức không cần đụng chạm quy tắc của người khác, sẽ để cho cuộc sống của mình dễ chịu hơn rất nhiều. Nhưng khi người khác khiêu khích ngươi nhiều lần, ngươi cũng cần thỉnh thoảng chấn nhiếp một chút, một mực chịu đựng cũng không thể đạt được tôn sự trọng của người khác.

Đây là kinh nghiệm Lâm Tịch tổng kết ra.

Có đôi khi Lâm Tịch cũng rất kỳ quái, rõ ràng tiền thuê phòng bà cụ Tông cũng không rẻ, điều kiện ở lại cũng không phát triển, cũng không phải không mướn được phòng ở xung quanh nơi này, nhưng tại sao hai cô gái đó lại sợ bà cụ Tông, dù sợ nhưng vẫn luôn ở chỗ này, hơn nữa thỉnh thoảng luôn thể hiện sự hiện diện của mình trước mặt bà cụ.

Dù sao chuyện không liên quan đến cô, chẳng mấy chốc Lâm Tịch liền vứt sự nghi ngờ này sau lưng.

Mắt thấy sắp đến khai giảng, hiện tại Lâm Tịch có hơi bận rộn, cô đang chuẩn bị việc khai giảng, đồng thời cũng tìm được một cách kiếm lời nhỏ cho mình, cô chuẩn bị lợi dụng kiến thức y học của mình, làm một số sản phẩm làm đẹp để bán.

Hiện tại chi phí sinh hoạt của Lâm Tịch đều không cần, bởi vì cô đã nấu ăn cùng bà cụ Tông, có đôi khi hai người cùng nhau đi dạo siêu thị, bà cụ Tông luôn có thể bất động thanh sắc chuẩn bị kỹ càng những thứ mà cô cần, khiến cô không tìm được lý do từ chối. Tên gọi hai người cũng biến thành "Bà nội Tông" "Tiểu Hàm."

Thật ra, ý nghĩ làm sản phẩm chăm sóc sức khỏe và làm đẹp ban đầu xuất phát từ trên người bà nội Tông.

Bởi vì Lâm Tịch không muốn mơ hồ chiếm lợi từ bà cụ, bà cụ có tiền đó là chuyện của bà.

Có một số việc một khi tạo thành thói quen, thì sẽ vẫn luôn kéo dài.

Thói quen tốt còn được, những thói quen xấu tầm thường có thể sẽ giết chết cô ở những thời khắc mấu chốt.

Mặc kệ thế nào, giữ được tính mạng là ưu tiên hàng đầu của Lâm Tịch!

Ít nhất cô muốn sống đến lúc trở thành người chấp hành cao cấp, cô muốn quay về quá khứ!

Không chỉ bởi vì thù hận, cũng bởi vì ba mẹ bị cô liên lụy đến tuổi lục tuần chẳng những đau mất con gái duy nhất, còn mất đi ngọn núi hoang nơi họ dựa vào sinh tồn mà phải trôi dạt khắp nơi!

Bà nội Tông tuổi không cao, bản thân cũng không có bệnh tật gì nghiêm trọng, nhưng cũng không biết tại sao sức miễn dịch của thân thể bà tương đối thấp, rất dễ dàng mắc một số bệnh nhẹ.

Lâm Tịch thường thường làm dược thiện cho bà cụ ăn, bà nội Tông nói cảm thấy ngủ ngon hơn so với trước đây, rất ít gặp ác mộng, sau đó Lâm Tịch lại đột nhiên nhớ tới, trong sách Khúc Cửu Tiêu cho cô có một loại gọi là "An thần điềm mộng hoàn," thuận tiện lại làm một chút hoa hồng dưỡng da.

Tham thì thâm, trước mắt Lâm Tịch suy nghĩ làm thử hai thứ này.

Lúc trước cô đã có kế hoạch này khi đến thành phố Cambridge, chẳng qua cô cũng chưa nghĩ chính xác rốt cuộc nên làm cái gì, cô chỉ mang theo ngân châm và một số dụng cụ đơn giản.

Mấy ngày nay Lâm Tịch đi dạo khắp nơi, cố gắng tìm xem có tiệm thuốc hay phòng khám nào có liên quan đến Trung y ở nơi này hay không, kết quả khiến cho người ta rất thất vọng, ở đây Trung y kém xa không bằng Anh quốc, ở Anh quốc có rất nhiều thành phố có những nơi có người Hoa sinh sống rất dễ dàng liền có thể tìm được tung tích của Trung y.

Lâm Tịch suy nghĩ một chút, vô cùng đau lòng gọi điện thoại cho Từ Mạn Vân. Nói đơn giản một lần những vật mình cần và địa chỉ, Từ Mạn Vân lẩm bẩm đồng ý, hơn nữa muốn cô về sớm một chút, những ngày cô không có ở đó, chính mình cũng sút mấy cân vân vân.

Sau khi giải quyết những vấn đề này, Lâm Tịch bước chân nhẹ nhàng lên lầu, nhưng lúc đi ngang qua phòng bà nội Tông, lúc này ngũ giác cô đã vô cùng nhạy bén nhờ vẫn luôn kiên trì không ngừng tu luyện hai mươi Đoạn Cẩm, dường như nghe thấy âm thanh kì lạ trong căn phòng!

Bình luận

Truyện đang đọc