Sắc mặt An Tử Tình tức giận đến mức đỏ bừng, quả nhiên sau khi làm chuyện hạ tiện cả người cũng trở nên không biết xấu hổ. Trước đây, chị ấy không phải như vậy!
"Còn cần em nói rõ sao? Người thân bạn học của mẹ đã kể hết mọi chuyện, người ta nói rằng chị đi cùng một lão già gần bằng tuổi ba, chẳng kiêng nể gì cả lang thang khắp nơi, không chịu tiếp đãi anh Lục chu đáo. Hiện tại chuyện này đã truyền khắp cộng đồng người Hoa, không thể nói người đàn ông đó là anh ta được!"
Lâm Tịch: Em gái, em đoán đúng rồi, thật sự là anh ta!
Lâm Tịch nhìn người đàn ông bên cạnh bằng một ánh mắt đồng tình: "Lời đồn thật sự rất đáng sợ, dựa theo tốc độ số tuổi mà bọn họ tăng cho anh, anh lại mặt dày mày dạn đi theo tôi không quá hai tháng, liền có thể xuống mồ vi an."
Thật ra, Tông Tuần quả thật có mục đích này, chẳng qua phương hướng lệch đi rất nhiều, đã nói An Tử Hàm ở đây tìm được bạn trai anh tuấn tiền nhiều đâu?
Hai người nào đó trong nhà Tông lão phu nhân cười âm hiểm: Đánh không lại ngươi thì hố ngươi vẫn không có vấn đề gì.
Dường như bị hố chính là Tông thiếu gia thân ái của các người đấy, có một xu quan hệ nào với lão nương?
Ừm, vẫn có một chút quan hệ, trước mắt chẳng phải con hàng này bị chuyện này làm bùng nổ ngay lúc này sao?
Nhìn mà xem, cô em gái vốn dĩ tư chất không tốt, thiên sinh lệ chất lại không có chí tiến thủ, không ngừng phấn đấu thông đồng, cuối cùng một khi xoay người lấy một người có thân phận từ một ca sĩ, rồi được dát vàng thành phu nhân tổng tài đa quốc gia, dùng những thứ vất vả học được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn lấy được một người chồng thật tốt, cường thế nghiền ép người chị đã từng phong quang vô hạn.
Mà người chị vốn dĩ như cửu thiên chi phượng cao cao tại thượng, chẳng những tự sa ngã lại còn muốn nuôi trai bao, An Tử Tình vừa lo vừa mừng, cuối cùng cô ta cũng đợi được ngày này, cô ta nhất định phải giúp đỡ chị mình đi trên con đường đúng đắn, Giống như trước đây chị ấy đã từng một lần lại một lần giúp đỡ mình!
Mẹ kiếp, thật đúng là một đóa bạch liên hoa rất lớn, gặp bùn mà không bị nhiễm, xuống hầm cầu cũng không bị hôi.
An Tử Tình ngẩng cao đầu, lạnh lùng nhìn Tông Tuần: "Tôi mặc kệ anh làm thế nào dụ dỗ chị của tôi, coi như hiện tại danh tiếng chị ấy không tốt, chị ấy cũng là chị gái của An Tử Tình này, không phải là người loại người như anh có thể nhúng chàm. Hiện tại, tôi ra lệnh cho anh, rời khỏi chị tôi, lập tức!"
Một khi bạch liên hoa đắc thế, thiết lập nhân vật cũng vỡ.
"Đúng vậy!" Lâm Tịch, người mới vừa thích ứng với nhân vật yếu đuối phải biết nghe lời em gái: "Nghe thấy lời nói của em gái tôi rồi chứ, tôi không phải là người anh có thể nhúng chàm, mau lập tức rời khỏi đây đi!"
Vẻ mặt Tông Tuần có thể liều mạng cùng vách quan tài. Một tay anh ta kéo Lâm Tịch: "Cô tới đây để gặp em gái mình?"
Lâm Tịch miễn cưỡng khống chế ý muốn ném anh ta qua vai, gật đầu một cái, dù sao cô bạo lực như vậy sẽ dọa em gái yếu đuối sợ hãi.
"Hiện tại gặp được rồi?" Tông Tuần lại hỏi.
Lâm Tịch chớp mắt to: "Đúng vậy, gặp được."
Tông Tuần duỗi tay dài ra, ôm eo Lâm Tịch, xoay người rời đi.
"Dừng lại! Anh đừng không biết xấu hổ! Tôi muốn anh đi, không bảo anh mang theo chị gái của tôi đi!" An Tử Tình vừa mới hiểu rõ quan hệ giữa hai người, chẳng những chị mình không có một chút áy náy nào đối với chuyện xấu mình đã làm, ngay cả gã trai bao mà cô ta coi như ăn bám này cũng không coi mình ra gì, rốt cuộc trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không che giấu được sự tức giận.
Gã trai bao này thật to gan!
Nghe giọng điệu tức giận của bảo bối nhà mình truyền đến, rốt cuộc La Thuấn cũng xuất hiện tại cửa ra vào, không nhịn được nói với Lâm Tịch: "Rời khỏi lão già kia, thiếu bao nhiêu tiền cô cứ nói! Chẳng qua cô cũng đừng nghĩ đến công phu sư tử ngoạm.."
Đầu lưỡi anh ta đột nhiên thắt lại, một lát sau mới mang theo ngạc nhiên không lưu loát mở miệng: "Anh là Tông.. Tông thiếu?"
"Nhận lầm người, tôi mẹ nó là một gã trai bao!" Cuối cùng Tông Tuần cũng tìm về thân phận thật sự của mình ở trên người La Thuấn, anh ta có một loại ảo giác, lại đối mặt hai chị em này như vậy, có thể anh ta cũng không biết mình là ai.
Tông Tuần biết người này, mấy năm trước mèo mù đụng phải chuột chết, mua một chi cổ phiếu sáng tạo ra kỳ tích làm giàu chỉ trong một đêm. Sau đó liền bắt đầu tạo ra vương quốc tài chính của mình, cũng coi như có một chút đầu óc và may mắn nhỏ, dựa vào mở chuỗi khách sạn kiếm lời được rất nhiều tiền.
Có một số giao dịch kinh doanh với một công ty con của Tông gia, cũng đã từng lấy cớ này tới thăm Tông gia nhiều lần, muốn nhờ vào đó thiết lập mối quan hệ với anh ta hoặc là nói với Tông gia, nhưng vẫn luôn không thành công.
La Thuấn người này vẫn có đầu óc kinh doanh, nhưng không có giới hạn trong công việc của mình, thế gia tài phiệt như Tông gia đều khinh thường qua lại cùng loại người chỉ vì thứ trước mắt này, cho nên nói, người này có tiền thì có một ít, nhưng mà từ đầu đến cuối không có chân chính dung nhập vào xã hội thượng lưu, cũng chính là nhà giàu mới nổi trong miệng mọi người mà thôi.
Tông Tuần ôm eo Lâm Tịch cũng không thèm quay đầu tiến vào thang máy, bỏ qua những tiếng la hét lo lắng và nịnh hót của La Thuấn phía sau.
Tiến vào thang máy, giọng nói lạnh băng của Lâm Tịch vang lên bên tai anh ta: "Lấy móng vuốt của anh ra!" Lúc này Tông Tuần mới phát hiện tay của mình vẫn luôn đặt trên vòng eo thon nhỏ của An Tử Hàm, cảm giác dường như cũng không tệ, anh ta tiếc nuối suy nghĩ, đáng tiếc lúc ấy bị người đàn bà chết tiệt kia sỉ nhục, kéo đi lâu như vậy mới phát hiện bản thân mình ôm lấy cô gái bướng bỉnh này.
Tông Tuần đánh trống lảng nói chuyện khác: "Người đó, thật sự là em gái của cô? Khó trách tính tình cô tệ như vậy, mỗi ngày đối mặt với mặt hàng như vậy, nếu đổi thành tôi, đoán chừng cô ta đã sớm chết rồi."
"Nếu anh lại không buông tay, hiện tại tôi sẽ giết chết anh, anh có tin hay không?" Lâm Tịch đã bắt đầu làm làm nóng người.
Tông Tuần nhớ lại thân thủ tốt của cô, không cam lòng buông tay ra.
Đối với việc lần này anh ta đột nhiên biết điều như thế, Lâm Tịch rất là tiếc nuối. Vốn dĩ cô còn muốn để anh ta dùng tạo hình sau khi bị ném qua vai xuất hiện tại sảnh lớn khách sạn đấy.
Điện thoại di động của Lâm Tịch vang lên, còn có thể là ai? Em gái tốt nhà cô chứ ai. Chỉ là không biết, trải qua chuyện này, An Tử Tình sẽ lấy sắc mặt như thế nào để đối mặt với mình, đối mặt Đại thiếu gia Tông gia bị cô ta gọi là "Trai bao?" Còn La Thuấn thì sao? Là lựa chọn tiếp tục cưng chiều vợ không có nguyên tắc mà chẳng sợ đắc tội Tông gia, hay là..
Trên mặt Lâm Tịch mang theo nụ cười nghiền ngẫm, cũng tốt, vậy mượn chuyện này thăm dò một chút về căn cơ của La Thuấn đi.
Nghe điện thoại An Tử Tình, lần này thái độ An Tử Tình đã khá hơn nhiều, ít nhất không còn mùi vị cao cao tại thượng của người thẩm phán nữa.
An Tử Tình nói vừa rồi là một hiểu lầm, hẹn Lâm Tịch và Tông Tuần tại một nhà hàng có không gian yên tĩnh nhưng không đắt tiền, phòng bọn họ quyết định dĩ nhiên là tốt nhất.
Lâm Tịch đồng ý một tiếng, kết quả An Tử Tình vậy mà ám chỉ Lâm Tịch muốn hỏi ý tứ Tông thiếu một chút, nhìn xem nhà hàng này có ổn không. Khóe miệng Lâm Tịch giật giật, thật đúng là nhìn người gọi món, đối với cô thì muốn cô đến phòng người ta bái kiến, đối với Tông Tuần thì sao, còn phải xin phép người ta có đồng ý hay không.
Lâm Tịch hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc các người muốn mời tôi, hay là phải mời gã trai bao mà tôi mang đến?"
Đánh người không đánh mặt, mắng người không vạch khuyết điểm. Dù là cách điện thoại, lời của Lâm Tịch vẫn khiến sắc mặt An Tử Tình cực kỳ khó coi trong nháy mắt. Cô ta mang theo tiếng khóc truyền qua điện thoại: "Chị, chị thay đổi, lúc trước chị không chua ngoa như vậy."
Mẹ nó, rốt cuộc là người nào chua ngoa!