Điệp Vận Du cười cười, nàng đang suy nghĩ vừa vặn thanh âm của Ngu Phi xa xa truyền đến, nàng không thể kiềm chế nổi tiếu ý trong lòng chính mình. Đương nhiên, Nghệ Phong cũng rất buồn cười, không ngờ nữ nhân kia cũng nhanh chóng nói ra câu nói bạo gan như vậy:
- Xin lỗi! Ta không thích nữ nhân!
Nghệ Phong nghe vậy liền có cảm giác:
- Ahaaa! Nguyên lai nữ nhân này cũng không phải nữ đồng hoa bách hợp.
Ngu Phi cũng không hoài nghi không phải Điệp Vận Du đang gảy đàn, thế nhưng cầm kỹ cao siêu gảy khúc Tương Phi Oán vừa nãy nói cho nàng biết, chỉ có Điệp Vận Du mới có thể phát huy Mặc Tình tới cực điểm như vậy. Hơn nữa khúc Tương Phi Oán cũng rất thích hợp với thân phận của Điệp Vận Du. Cứ như vậy, về điểm này điểm ngờ vực vô căn cứ cũng hoàn toàn biến mất.
Nàng thật không ngờ, nữ nhân kia xinh đẹp mị hoặc tới cực điểm, có thể dùng cầm khúc này đùa giỡn chính mình. Điều này khiến nàng vô cùng kinh ngạc, nhất thời trong lòng xấu hổ vô cùng.
Mọi người nhìn thân ảnh của Ngu Phi nhanh chóng biến mất, thoáng chốc cả đám ngây dại tại chỗ:
- Rốt cuộc trận đấu cầm này ai thắng ai bại?
Bất quá, nhìn hình bóng Ngu Phi có chút xấu hổ, hẳn là sắc xuất nàng thất bại rất cao. Nghĩ vậy, mọi người vô cùng kinh hãi. Không ngờ Ngu Đại Gia vang danh khắp thiên hạ, lại thua dưới tay Điệp Phi. Chuyện này ít nhiều khiến bọn họ khó tin. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLBất quá, tuy bọn họ đoán sai nguyên nhân Ngu Phi xấu hổ. Thế nhưng kết quả cũng không khác biệt là bao, với cầm kỹ của Nghệ Phong đạt tới cấp bậc Tông Sư diễn tấu khúc Tương Phi Oán, thực sự đủ thắng Ngu Phi. Không phải thắng về cầm kỹ, mà thắng mặt khúc nhạc.
- Nghệ Phong, ngươi nói nếu như thế nhân biết ngươi thắng Ngu Phi, tại sao lại xảy ra tình huống như vậy?
Điệp Vận Du mỉm cười dùng đôi mắt lóng lánh như nước nhìn Nghệ Phong tràn đầy ý trêu trọc.
Nghệ Phong hững hờ cười nói:
- Ta không biết ta sẽ như vậy. Thế nhưng ta biết ngày mai nàng và Ngu Phi sẽ truyền khắp thiên hạ. Chậc chậc, ta không thích nữ nhân... Chuyện này hoang tưởng biết bao!
- Cút...
Điệp Vận Du nghe Nghệ Phong nói vậy, nàng trừng mắt liếc nhìn Nghệ Phong. Nghĩ tới việc ngày mai toàn bộ đại lục lan truyền truyện xấu của nàng. Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng thoáng ửng hồng, khiến người ta phải ngất ngây.
- Điệp tỷ tỷ! Kỳ thực cũng không sao cả. Ta cũng không kỳ thị hoa bách hợp! Ha ha, các nàng hãy từ từ tiếp cận, nói chuyện trong lòng mình không thể nói!
Nghệ Phong phá lên cười ha hả. Điệp Vận tức giận, liền há mồm cắn cánh tay Nghệ Phong.
- Ahaaa...
Vui quá hóa buồn! Nghệ Phong nhìn cánh tay chính mình khắc hai vết răng sâu tới cực điểm, hắn hậm hực nói:
- Nàng là cẩu hả?
Điệp Vận Du cười hi hi:
- Nếu như về sau ngươi còn khi dễ ta, ta sẽ cắn ngươi!
Nghệ Phong đảo mắt, quả thực đối với nữ nhân không còn lời lẽ nào để tả. Mặc kệ xinh đẹp hay xấu xí, lý trí hay tình cảm.
Thấy Ngu Phi cũng đã đi, Nghệ Phong cũng vừa vặn giật tấm bình phong ngăn lại, sân thượng lại biến thành gian phòng.
Điệp Vận Du nằm trên giường lớn đắp chiếc chăn mỏng, thân thể bốc hỏa lồi lõm đầy hấp dẫn. Nghệ Phong nhìn nhìn Điệp Vận Du, tâm tình có chút bất định không yên.
Tất nhiên Điệp Vận Du để ý tới ánh mắt nóng bỏng của Nghệ Phong. Một đạo ửng hồng từ bên tai chậm rãi tràn ra, sau cùng gắn đầy khuôn mặt xinh đẹp. Hiển nhiên nàng cũng nghĩ đến lời nói của chính mình lần trước ly biệt.
Điệp Vận Du ôm Nghệ Phong. Nàng ghé vào tai Nghệ Phong, ôn nhu nói:
- Lần này tỷ tỷ thực sự không được! Tỷ bị thương nặng như vậy căn bản không thể lăn qua lăn lại.
Sau khi Nghệ Phong nghe vậy, không khỏi cười khổ, nhìn Điệp Vận Du bằng ánh mắt cổ quái nói:
- Lẽ nào nàng hồi phục có thể tùy ý lăn qua lăn lại?
Sau khi Điệp Vận Du nghe vậy, trên gáy bắt đầu ửng hồng, trừng mắt liếc nhìn Nghệ Phong, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
- Yêu nghiệt!
Nghệ Phong thì thầm một tiếng, nữ nhân này hiển nhân rất câu dẫn. Dẫn phát dục hỏa trong người. Hắn hít thật sâu, làm giảm dục hỏa. Quay về phía Điệp Vận Du nói:
- Ngủ đi! Ngày mai ta còn phải tới học viện!
Điệp Vận Du mỉm cười, giật đệm chăn trên người ra, chuẩn bị đứng dậy mặc quần áo. Nàng đã thấy Nghệ Phong nghi hoặc hỏi:
- Nàng cảm thấy khó chịu sao?
Điệp Vận Du trừng mắt liếc nhìn Nghệ Phong, nói:
- Y phục của ta đều bị ngươi cởi bỏ, ban đêm ngươi chịu đựng được sao?
Nghệ Phong ngạc nhiên, bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Nàng không muốn ta ôm nàng thật chặt sao?
Điệp Vận Du cười hi hi:
- Như vậy ta cảm thấy ngủ rất dễ chịu!
Nghệ Phong không nói gì, giang tay đè thân thể Điệp Vận Du xuống, nói:
- Không cần mặc, cứ như vậy đi! Dù sao ta cũng không bằng cầm thú. Nhiều lần như vậy, lần này hẳn là có thể.
Điệp Vận Du sửng sốt, lập tức cười hi hi.Nàng nhu thuận nằm trong lòng Nghệ Phong. Nhìn thiếu niên trước mắt, nàng lại hốt hoảng giống như chính mình là thiếu nữ yếu đuối, mà hắn là đại ca ca giúp chính mình được an toàn.
Nghệ Phong trông thấy Điệp Vận Du chằm chằm nhìn hắn, nghi hoặc hỏi:
- Làm sao vậy?
Điệp Vận Du vươn đôi tay nhỏ bé trắng noãn, nhẹ nhàng vuốt vuốt khuôn mặt Nghệ Phong, dịu dàng nói:
- Đôi khi ta hoài nghi, ngươi thực không phải 18 tuổi.
Nghệ Phong cười cười, đưa tay nắm lấy tay Điệp Vận Du áp vào mặt chính mình nói:
- Nếu như ta nói nàng biết, ta sống qua hai kiếp người, kiếp trước sống tới 20 tuổi. Nàng tin chứ?
- Cút...
Điệp Vận Du giận dữ liếc mắt nhìn Nghệ Phong:
- Trước đây ngươi nói ngươi là thiên thần hạ phàm, hiện tại lại gạt ta ngươi đầu thai chuyển thế. Lần sau sẽ là cái gì hả?
Nghệ Phong cười cười, vuốt vuốt mái tóc có chút uốn khúc của Điệp Vận Du. Hắn ngửi mùi thơm nhàn nhạt trong đó, nói:
- Lần sau ta sẽ nói là đầu thai chuyển thế trở về kiếp trước!
Điệp Vận Du ngây dại một hồi lâu, lúc này mới trừng mắt liếc nhìn Nghệ Phong nói:
- Không có gì mới!
Nghệ Phong không nói gì, ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Điệp Vận Du, dường như muốn dung nhập thân thể nàng vào thân thể chính mình.
Điệp Vận Du ngây ngốc một chút, dường như nàng cũng nhận ra tâm tình của Nghệ Phong, nàng cũng không nói gì thêm. Ngoan ngoãn nằm trong lòng Nghệ Phong.
...
Ôm nhuyễn thơm trong lòng vượt qua một đêm, Nghệ Phong nhìn Điệp Vận Du nằm trong lòng chính mình, cảm thụ nơi nào đó dưới thân ngạo nghễ đứng thẳng, hắn khẽ di chuyển thân dưới.
Điệp Vận Du bị động tác kinh hãi này làm tỉnh lại, nàng trừng mắt liếc nhìn Nghệ Phong:
- Sáng sớm đã nghĩ bậy!
Nghệ Phong cam chịu, quay về phía Điệp Vận Du bất mãn nói:
- Đại tỷ, đây là phản ứng sinh lý tự nhiên của nam nhân? Ta chưa thấy ai quân tử hơn ta ah!
Điệp Vận Du cười hi hi:
- Được, thấy người như vậy, ta sẽ thưởng cho ngươi... Uhm... Thưởng cho ngươi cái gì đây?
- Phải! Nàng cũng không cần thưởng cho ta. Về sau nàng không để ta ôm nàng ngủ. Ta đã cảm tạ trời đất rồi. Điều này quả thực hành hạ ta không sao chịu nổi.
Nghệ Phong trở mình kiêu ngạo nói.
- Không được!
Điệp Vận Du bác bỏ nói.
Nghệ Phong bất đắc dĩ liếc nhìn Điệp Vận Du:
- Nàng hãy tu dưỡng đi! Về điểm thương thế này chỉ cần vài ngày là khỏi hẳn. Ta còn phải tới học viện Trạm Lam.
Nghệ Phong vừa mặc quần áo vừa quay về phía Điệp Vận Du nói.
Điệp Vận Du cười cười nhìn Nghệ Phong, cảm giác như vậy khiến nàng rất ấm áp.