MỊ ẢNH

 
Nghệ Phong thấy Điệp Vận Du tức giân, hắn hơi ngạc nhiên, nhưng hắn cười khổ giải thích nói:
- Ta không phải hoàn toàn đạt tới Tướng Cấp. Tuy rằng hồn lực của ta vừa mới đi vào Tướng Cấp, thế nhưng đấu khí lại dừng lại tại Sư Cấp. Cho nên ta nói còn rất xa!
Điệp Vận Du sửng sốt, lập tức nhìn Nghệ Phong cổ quái nói:
- Tình hình chung, hồn lực và đấu khí cùng bộ, tuy rằng hồn lực nhất định sẽ cao hơn đấu khí một chút. Thế nhưng cũng không kém cấp bậc lớn như vậy.
- Quả nhiên ngươi là quái vật. Không phải ngươi vẫn luôn tu luyện hồn lực không tu luyện đấu khí đấy chứ?
Điệp Vận Du cổ quái nhìn Nghệ Phong nói. Bất quá, vẻ tức giận vừa nãy trên khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn tiêu tan.
Nghệ Phong lắc đầu nói:
- Cũng không phải, bất quá đấu khí bị phế quá một lần, cho nên hồn lực vẫn duy trì đẳng cấp, đấu khí lại tu luyện lần nữa!
Điệp Vận Du bị lời nói của Nghệ Phong làm chấn động, nàng đứng ngây dại tại chỗ. Lúc lâu nàng dùng ngón tay nhỏ chỉ vào Nghệ Phong nói:
- Ngươi... Ngươi... Ngươi nói đấu khí của ngươi từng bị phế? Đây là thêm tu luyện lần nữa. Đồng thời vẫn đạt được trình độ cao như vậy?
Nghệ Phong bất đắc dĩ nhún nhún vai, cũng không nói Điệp Vận biết chính mình ba lần bị phế.
Điệp Vận Du hít sâu một hơi, sau một lúc lâu mới nhàn nhạt nói:
- Thực lực hiện tại của ngươi cách khi bị phế bao lâu?
- Khoảng một năm rưỡi!
Nghệ Phong quay về phía Điệp Vận Du cười nói, mặc dù biết điều này có điểm chấn động lòng người, nhưng hắn vẫn nói thực.
Điệp Vận Du nhất thời ngã xuống giường của nàng, khóe miệng hơi co quắp lại. Thời gian một năm rưỡi, cư nhiên đạt tới Sư Cấp một lần nữa, cho dù có nền tảng trước đây, cũng không thể biến thái như vậy ah!
Điệp Vận Du hít sâu một hơi, cố nén ham muốn hành hung Nghệ Phong. Nguyên nhân vì nàng nghĩ chính mình là thiên phú siêu nhiên, không ngờ còn có quái vật biến thái như vậy.
- Hiện tại ngươi đạt tới Sư Cấp mấy giai?
Điệp Vận Du dẹp loạn tâm tư chính mình, hướng về phía Nghệ Phong hiếu kỳ hỏi. Tuy rằng nàng mơ hồ không đoán rõ, thế nhưng có lẽ nàng muốn xác nhận.
- Sư Cấp ngũ giai, rất thấp! Còn không đạt tới cao độ trước khi ta bị phế!
Nghệ Phong bất đắc dĩ nói, quả thực cảm thấy có chút nghẹn khuất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Lần này Điệp Vận Du cũng không quá bất ngờ, nàng gật đầu nói:
- Thực lực Sư Cấp ngũ giai, nói cường cũng không phải cường, nói nhược cũng không phải nhược. Bất quá, bất quá ngươi sớm đạt tới Tướng Cấp, như vậy ngươi mới có thể tiến nhập tầng lớp thượng tầng tại Đế Đô!
Nghệ Phong cũng minh bạch, tuy rằng cao thủ Vương Cấp cường đại, thế nhưng dẫu sao cũng thiếu thương cảm, Tướng Cấp kia hầu như có thể đi ngang. Thực lực Sư Cấp ngũ giai, so với bạn bè cùng trang lứa thực sự rất mạnh. Thế nhưng phóng tầm mắt rộng hơn, có lẽ vẫn có điểm yếu!
- Bất quá, hồn lực của ngươi đạt tới Tướng Cấp. Có hồn lực hấp dẫn linh khí. Tốc độ tu luyện của ngươi sẽ nhanh hơn rất nhiều, không cần lo lắng đề thăng hồn lực nữa. Có lẽ không lâu sau có thể tiến nhập Tướng Cấp!
Điệp Vận Du cười cười nói với Nghệ Phong. Nàng cũng rất muốn thực lực của Nghệ Phong được đề thăng.
- Ta biết!
Trong mắt Nghệ Phong hiện lên tia tự tin, có hồn lực Tướng Cấp và Lăng Thần Quyết cùng với y thuật của chính mình cao tới thất giai. Thực lực hẳn là có thể nhanh chóng đề thăng.
Điệp Vận Du nhìn toàn thân Nghệ Phong trước mắt nàng tản ra vẻ tự tin rất hấp dẫn, khiến nàng ngẩn người.
- Chờ khi nào ngươi đạt tới Tướng Cấp, tỷ tỷ sẽ cho ngươi!
Điệp Vận Du quẳng mĩ nhãn về phía Nghệ, mỉm cười nói.
Câu nói nhàn nhạt này phối hớp cùng ánh mắt nghìn vạn tình ý, khiến trong lòng Nghệ Phong bộc phát tà hỏa. Hắn nhanh chóng dùng Lăng Thần Quyết áp chế, cắn chặt răng, nói:
- Nếu như nàng dám sử dụng mị thuật đối với ta. Bây giờ ta phải luyện chế một chút đan dược. Hừ, cho du mị thuật của nàng cao tới cửu giai. Ta cũng có thể khiến nàng không thể thi triển!
Điệp Vận Du sửng sốt, lúc này nàng mới nhớ tới y thuật cao siêu kia của Nghệ Phong, trên mặt nàng liền hiện lên một mảnh đỏ ửng, trừng mắt liếc nhìn Nghệ Phong mắng:
- Ngươi dám!
Nghệ Phong nhún nhún vai:
- Không gì ta không dám làm! Không tin chúng ta thử xem!
Biểu tình tà tà của Nghệ Phong, nhất thời khiến Điệp Vận Du tức giận dùng gối đặt ở đầu giường đập mạnh vào Nghệ Phong. Có lẽ đây là lần đầu tiên ăn thiệt dưới miệng Nghệ Phong.
- Ha ha...
Nghệ Phong đắc ý phá lên cười, khó được một lần ngăn chặn được yêu nghiệt này, chính mình phải ăn mừng một chút.
- Về sau không được phép chạm vào ta!
Điệp Vận Du thấy Nghệ Phong cười càn rõ, nàng giận dữ nói.
Nghệ Phong không để ý, bũi môi nói:
- Vốn ta không muốn chạm vào nàng, là nàng thường ngày ôm ta ngủ. Nàng muốn buông tha ta, ta cầu còn không được!
Câu nói này, nhất thời khiến Điệp Vận Du ngạc nhiên. Nhưng nàng lập tức cười hi hi:
- Ta sẽ hành hạ ngươi. Bất quá, ta nói lời giữ lời ah! Ngươi đạt tới Tướng Cấp, ta sẽ cho ngươi!
Nghệ Phong đảo cặp mắt trắng, coi nhẹ lời nói này của Điệp Vận Du: Chiêu này nàng dùng quá nhiều rồi. Nghệ Phong suy nghĩ một chút, có lẽ chính mình phải luyện chế một chút đan dược để đảm bảo. Chắc chắn nàng không thể chối từ.
- Khụ. Ta không thích không làm mà hưởng. Ta còn cần phải luyện chế một chút đan dược!
Nói xong, Nghệ Phong quan sát toàn bộ thân thể bốc hỏa của Điệp Vận Du. Trong khi Điệp Vận Du đang rất e thẹn, hắn liền cười ha hả đi xuống lầu hai.
...
Tại lầu hai, Nghệ Phong luyện chế đan dược tới trưa, hắn lấy mấy viên đan dược chính mình dùng vào trong linh giới, còn lại đều để lại cho Điệp Vận Du. Tuy rằng khi luyện chế đan dược tiêu hao đấu khí, thế nhưng phải thừa nhận, đây cũng là cách tu luyện rất nhanh. Dù sao cũng bởi vì linh khi từ dược liệu tỏa ra, khiến linh khí xung quanh so với bên ngoài nồng hậu hơn rất nhiều. Hơn nữa Nghệ Phong liên tục vận chuyển Lăng Thần Quốc, tốc độ tu luyện chế thuốc cư nhiên nhanh hơn so với tốc độ tu luyện bình thường vài phần. Như vậy Nghệ Phong càng thích luyện chế thuốc.
Điệp Vận Du cũng không ở Thúy Lâm Các quá lâu, sau khi Nghệ Phong đi ra khỏi phòng luyện chế đan dược. Điệp Vận Du cũng đã hồi cung. Nghệ Phong tùy ý ăn hết cơm chưa do a tú hầu hạ, thuận tiện trêu đùa A Tú khiến nàng ngượng ngùng. Khi khuôn mặt A Tú đỏ bừng, lúc này hắn mới bước từng bước rời khỏi Thúy Lâm Các.
A Tú ở lại nhìn chằm chằm vào bóng dáng Nghệ Phong, trong lòng e thẹn nói:
- Hắn hư hỏng như vậy, cầm kỹ cũng có thể cao tới mức này sao? Quả thực xấu lắm, sao tiểu thư lại có một đệ đệ như vậy!
...
Đương nhiên Nghệ Phong không biết, chính mình một phen đùa giỡn. Trong nháy mắt thay đổi nhận thức của một nữ tử về hắn. Hiện tại hắn lại lần nữa đi vào gian phòng của quái lão đầu quái gở kia, tuy rằng đã từng trải qua nhiều lần, thế nhưng có lẽ hắn phải trải qua quãng thời gian dài mới có thể thích ứng quái vật này.
Quái lão đầu thấy Nghệ Phong đến, hắn ngẩng đầu liếc mắt nói:
- Ngươi tới rất đúng lúc. Vừa vặn ta có việc muốn tìm ngươi!
Nghệ Phong ngẩn người, không rõ lão nhân này có chuyện gì tìm chính mình, không phải giúp hắn tìm nữ nhân đấy chứ? Nghĩ vậy, Nghệ Phong cổ quái nhìn quái lão đầu.
Quái lão đầu trông thấy nhãn thần Nghệ Phong, hắn hèn mọn nói:
- Ta muốn ngươi giúp ta tìm nữ nhân, nhưng chuyện này chờ ngươi trở về hãy làm. Hiện tai ta lại giao ngươi một nhiệm vụ!
Trong lòng Nghệ Phong vô cùng khinh thường quái lão đầu, lúc này mới hỏi:
- Nhiệm vụ gì?
- Ta cảm thấy, nếu như ta dạy ngươi Nhiếp Hồn Thuật. Không thể để ngươi làm mất thể diện của ta. Ta chuẩn bị đưa ngươi tới một nơi, giúp ngươi nhanh chóng nắm bắt Nhiếp Hồn Thuật!
Quái lão đầu nhìn Nghệ Phong rất chăm chú, không chút dung tục nói.
- Giả bộ!
Nghệ Phong tự nhiên không tin dáng vẻ giả bộ của lão nhân này. Bất quá, đối với việc chính mình có thể đề thăng Nhiệp Hồn Thuật, hắn thực sự cầu còn không được.
- Tới nơi nào?
- Khủng Cụ Sâm Lâm!
Thanh âm nhàn nhạt của quái lão đầu, nhất thời khiến Nghệ Phong ngây dại tại chỗ.

Bình luận

Truyện đang đọc