- Đây chính là Dược Vương Đỉnh bài danh thứ chín trong thập đại linh đỉnh! Hài lòng chứ?
Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong cười cười nói.
Dược Vương Đỉnh này cất giữ tại bảo khố trong cung đã lâu, lần này dựa vào thân phận của Điệp Vận Du và thân thủ của Triệu lão, như vậy mới mang được bảo khố tới đây. Lão gia hỏa kia còn không biết, bằng không nhất định hắn sẽ không cho.
Nghệ Phong đứng bất động tại chỗ, dược đỉnh màu xanh tản ra khí tức cổ xưa, ngoài ra hoa văn điêu khắc trên dược đỉnh cũng vô cùng mị hoặc. Một con rồng xoay quanh, đại khí mà trang nghiêm. Thân đỉnh không lớn đứng thế chân vạc trông rất bắt mắt.
Linh đỉnh! Cư nhiên là linh đỉnh!
Trong đáy lòng Nghệ Phong vô cùng vui mừng, hắn thân là y sư, đối với loại dược đỉnh này luôn luôn có mối liên hệ khó tả. Hắn vừa nhìn thấy đỉnh này, tựa cảm giác tâm tư chính mình vô cùng xúc động. Giống như dược đỉnh trước mắt có linh thức, nhàn nhạt liên hệ với chính mình.
Nghệ Phong đưa tay cầm lấy linh đỉnh, xúc tua một mảnh lạnh lẽo khiến tinh thần Nghệ Phong khẽ run lên. Hắn hít một hơi thật sâu, dẹp loạn cảm giác hồi hộp của chính mình, nhẹ nhàng đụng vào điêu khắc trên linh đỉnh. Hồn lực oanh dũng đánh ra bao trùm toàn bộ Dược Vương Đỉnh. Nhất thời, Dược Vương Đỉnh tỏa ra thanh quang mãnh liệt, khiến Điệp Vận Du đứng cạnh phải giơ tay che mắt.
Nghệ Phong, sắc mặt không chút biến đổi, đưa tay thâm nhập vào miệng, nhẹ nhàng cắn một cái. Một giọt máu đỏ tươi tích tại thân đỉnh. Nhất thời thanh quang kia mạnh mẽ hướng về giọt máu, khi tia thanh quang sau cùng dung nhập vào giọt máu. Giọt máu nguyên bản màu đỏ cư nhiên biến thành trong suốt, dung nhập vào Dược Vương Đỉnh. Dược Vương Đỉnh vốn mang phong cách cổ xưa, nhất thời giống như trải qua tẩy lễ, dường như trên thân đỉnh có dòng nước lưu chuyển, giống như tinh lọc không khí.
Điệp Vận Du trông thấy tràng cảnh như vậy, đôi môi đỏ thẫm của nàng khẽ mở ra, tuy rằng sớm biêt Nghệ Phong đạt tới y sư cao cấp. Thế nhưng tận mắt chứng kiến, trong lòng không khỏi kinh hãi. Nghệ Phong mới bao nhiêu tuổi ah?
Nghệ Phong nhìn dược đỉnh lưu động trên tay, khóe miệng tươi cười. Quả nhiên tam trưởng lão nói không sai. Linh đỉnh có thể nhận chủ, bất quá, cũng phải đạt tới đẳng cấp y sư cao cấp, linh đỉnh mới có thể nhận chủ.
Nghệ Phong cảm thụ được khí linh trong linh đỉnh như có như không, không khỏi cảm thán: Vốn khí linh trong truyền thuyết thực sự tồn tại, tuy rằng mờ mờ ảo ảo, thế nhưng chính mình lại có thể cảm giác được.
Có Dược Vương Đỉnh, tâm tư của Nghệ Phong cũng thả lỏng. Rất nhiều kế hoạch của chính mình cũng có thể thi triển, trước đây không đạt được y thuật cao cấp. Nhiều nhất cũng chỉ có thể luyện chế đan dược cấp thấp ngũ giai. Hiện tại có được Dược Vương Đỉnh, Nghệ Phong hoàn toàn tin tưởng chính mình có thể luyện chế đan dược cao cấp lục giai, thậm chí là thất giai sơ cấp. Bất quá, trong tình huống có đầy đủ dược liệu.
- Điệp tỷ tỷ! Cảm tạ!
Nghệ Phong quay về phía Điệp Vận Du thành khẩn nói.
Điệp Vận Du trắng mắt liếc nhìn Nghệ Phong, nhẹ nhàng gõ gõ vào trán Nghệ Phong nói:
- Chỉ biết nói cảm tạ ta. Ta thích ngươi cho ta chỗ tốt thực tế.
Nghệ Phong cười cười nói:
- Sau khi luyện chế đan dược ta sẽ tặng nàng năm phần thành phẩm! Vậy được chứ?
Nhất thời Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong như nhìn quái vật, nàng xoa xoa cái trán Nghệ Phong, nói:
- Không nóng, tại sao ăn nói mê sảng như vậy?
Không phải tiểu tử này chỉ muốn tặng chính mình ba phần thành phẩm hay sao? Tại sao đột nhiên tặng chính mình năm phần?
Nghệ Phong đảo mắt, nắm lấy đôi tay nhỏ bé của Điệp Vận Du bất mãn nói:
- Nếu không thích, vậy quên đi.
Điệp Vận Du thoáng chốc nói với Nghệ Phong:
- Ngươi nghĩ thật đẹp! Đây chính là ngươi nói, năm phần thành phẩm!
Điệp Vận cười cười rất hài lòng, nàng thực sự cần đan dược, có đan dược trợ giúp, thực lực của nàng cũng phát triển rất nhanh.
Nghệ Phong cười cười, nhún nhún vai. Năm phần thành phẩm chính mình cũng đủ dùng, cho dù tặng Nghệ Lưu một chút cũng đủ. Điệp Vận Du giúp đỡ chính mình rất nhiều, cho dù Nghệ Phong tặng nàng bảy phần thành phẩm cũng không vấn đề. Dù sao Điệp Vận Du cũng tặng hắn một trăm vạn kim tệ, hắn cũng không thiếu tiền nữa rồi.
- Nghệ Phong, ngươi nói ta biết, ngươi là y sư cấp mấy? Ta xem dược liệu trước kia ngươi đưa ta. Cư nhiên dược liệu này chỉ có y sư thất giai mới có thể luyện chế được.
Điệp Vận Du cổ quái nhìn Nghệ Phong, nàng không thể tìn Nghệ Phong biến thái có thể đạt tới y sư thất giai. Thế nhưng nàng hiểu rất rõ, cho dù y sư cao cấp nhất trong cung cũng chỉ đạt tới thất giai cao cấp mà thôi. Bất quá, có tin đồn, hắn đã đột phá tới bát giai. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLNghệ Phong cười cười nói:
- Thất giai cao cấp thì sao?
- Cái gì? Thất giai cao cấp?
Điệp Du mạnh mẽ đứng dậy, chăn mỏng đắp trên người chính mình từ từ rơi xuống, lộ ra làn da trắng noãn mịn màng. Làn da trắng noãn, thân thể lồi lõm hiển lộ đầy mê hoặc hấp dẫn nhãn cầu người khác.
Điệp Vận Du cảm giác chính mình mau chóng phát điên. Chính mình vẫn cho rằng Nghệ Phong đạt tới y sư lục giai đã đủ biến thái. Không ngờ hắn lại đạt tới thất giai cao cấp, có thể sánh ngang với lão gia hỏa ngự y trong cung. Khi đã đạt tới lục giai, một một cấp đều khó có thể đề thăng. Nếu như y sư lục giai có thể sáng Vương Cấp sơ cấp. Thất giai kia lại có thể sánh ngang Vương cấp đỉnh phong, thậm chí là Tôn cấp. Đạt tới bát giai thậm chí có thể áp chế Tôn Cấp một bậc. Điệp Vận Du còn chưa từng nghe qua người nào đạt tới y sư cửu giai.
Nghệ Phong ít tuổi như vậy, cư nhiên hắn nói chính mình đạt tới thất giai cao cấp. Chuyện này, hầu như tột đỉnh trong giới y sư.
Nghệ Phong nhún vai mỉm cười, hắn thực ra không cảm thấy ngạc nhiên, thậm chí hắn còn chưa thỏa mãn. Thường ngày dùng thiên tài địa bảo để luyện y thuật, huống hồ còn có tam trưởng lão biết thái kia bên cạnh chỉ dạy. Sự chỉ dạy của hắn hoàn toàn khác người khác, hắn dùng toàn bộ hồn lực của chính mình dung nhập vào cơ thể Nghệ Phong. Đốt cháy giai đoạn Nghệ Phong cảm giác lực, lực khống chế được đề thăng tới đẳng cấp cực cao. Năm này qua năm khác, y thuật của chính mình không cao mới quái lạ.
Nghệ Phong không cần bàn cãi, y thuật của tam trưởng lão đã vượt qua bát giai, nói không chừng là thập giai. Bởi vì cho dù hiện tại, mỗi lần tam trưởng lão để hồn lực toàn thân dung nhập vào cơ thể chính mình, đề thăng y thuật của chính mình, Nghệ Phong đều cảm thấy được chỗ tốt rất lớn. Có thể thấy y thuật của hắn kinh khủng như thế nào.
- Y thuật của ta không trở ngại chứ! So với tam trưởng lão dạy ta, ta còn kém xa.
Nghệ Phong cười cười nói.
Điệp Vận Du nghe vậy, thiếu chút nữa ngất xỉu: Kém xa? Vậy chẳng phải nói hắn ít nhất đạt tới bát giai sao? Trời ah! Nghệ Phong rốt cuộc thuộc về cổ thế lực nào, cư nhiên có thể sở hữu y sư cao cấp như vậy?
Bất quá, nàng lập tức cao hứng cười: Có được y sư thất giai cao cấp trợ giúp. Điều này chẳng khác Vương Cấp đỉnh phong trợ giúp. Không ngờ đệ đệ chính mình thu nhận, cư nhiên mang tới cho chính mình kinh hỉ lớn như vậy. Nàng cảm thấy mọi thứ đều đáng giá. So với đẳng cấp y sư của Nghệ Phong, Dược Vương Đỉnh, tử kim tạp kia đều quá nhỏ bé.
- Ta còn tưởng rằng ngươi chỉ là y sư lục giai. Làm hại ta kêu Triệu lã kiếm dược liệu ngũ giai đưa tới. Hi hi... Một vài ngày nữa, ta sẽ giúp ngươi tìm kiếm dược liệu lục giai, được chứ? Hừ, có lẽ lão gia hỏa kia làm hoàng đế nhiều năm như vậy, nhất định có không ít. Ta sẽ cướp một chút qua đây.
Điệp Vận Du càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ, nàng không chút để ý đang có người nào đó đang nhìn chằm chằm thân thể trắng trẻo quyến rũ của chính mình.
Sau khi Điệp Vận Du cười một hồi, lúc này mới cảm thấy bất ổn, quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong, mới phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm vào thân thể bóng loáng của chính mình. Đôi mắt ngọt ngào vẫn chằm chằm nhìn chính mình, trong ánh mắt lóe ra hỏa quang.
Trên mặt Điệp Vận Du hiện lên một đạo đỏ ửng, nàng đưa tay lấy chăn lụa bao phủ thân thể chính mình, trắng mắt liếc nhìn Nghệ Phong, nói:
- Tiểu tử kia còn ít tuổi, nhưng sắc hơn bất cứ ai!