MỊ ẢNH

 
Nghệ Phong khinh thường nhìn Nghệ Lưu một hồi, cư nhiên để lấy lòng Bố Lan Ny, trực tiếp bỏ chính mình lại, cùng Bố Lan Ny và Thượng Quan Vũ Phượng rời đi.
May mà Khinh Nhu vẫn còn ở lại. Khiến trong lòng Nghệ Phong được an ủi. Chuyện này không phải Khinh Nhu muốn ở lại, mà bị hỗn đản vô sỉ nào đó ép bức. Hắn tuyên bố, nếu như nàng không ở lại tiếp chính mình. Hắn sẽ nói ra chuyện tình nào đó.
Lúc đó khuôn mặt Khinh Nhu bỗng nhiên phiếm hồng, trừng mắt cắn răng nhìn Nghệ Phong dường như muốn ăn tươi nuốt sống. Thế nhưng không chút lực sát thương, ngược lại toát lên vẻ xinh đẹp quyến rũ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nghệ Phong véo mũi Khinh Nhu, cười nói:
- Được rồi, tích cách của nàng không thích hợp làm người hung ác. Ta vẫn luôn thích nàng ôn nhu kinh diễm.
Cảm nhận được ngón tay lưu lại trên mũi chính mình, khuôn mặt trắng nõn của nàng dần dần ửng đỏ giống như quả mận chín. Son môi ướt át, mắt tinh khiết như rượu. Khuôn mặt xinh đẹp quá xấu hổ khiến trái tim Nghệ Phong rung động, đôi môi đỏ mọng mềm mại quyến rũ người khác tới cực điểm.
Nghệ Phong cười cười, không ngờ nữ nhân này cư nhiên cũng có hương vị nữ nhân như vậy, thảo nào có thể xếp trên Thượng Quan Vũ Phượng.
Dáng vẻ xấu hổ không gì sánh bằng, lại khiến người ta muốn ôm nàng vào lòng, tùy ý yêu thương một phen.
- Bại hoại!
Khinh Nhu trừng mắt hung hăng liếc nhìn Nghệ Phong, nghiến răng nghiến lợi nói. Với tính tình của nàng nhất định chỉ có thể nói ra lời này.
- Ha ha! Ta là đồ tồi, đây cũng không phải ngày đầu tiên nàng biết. Được rồi, thù lao lần trước giúp nàng vẫn chưa nhận. Có phải hiện tại nàng cho ta?
Nghệ Phong cười ha hả, Khinh Nhu quá mềm yếu, khiến hắn rất muốn trêu chọc nàng.
- Không phải ngươi đòi hỏi chuyện ấy chứ?
Hai gò má của Khinh Nhu đỏ ửng, oán trách nhìn Nghệ Phong.
- Chuyện ấy cùng ai? Khinh Nhu tiểu thư, không nên nói lung tung ah. Chúng ta là người trong sáng thuần khiết. Thực ra ta rất muốn cùng nàng làm chuyện ấy? Nàng nguyện ý sao?
Nghệ Phong lại nhìn Khinh Nhu cười cười nói.
Hai gò má Khinh Nhu đỏ ửng, trên trán thả ra vẻ kiềm diễm xinh đẹp không gì sánh bằng. Nghệ Phong nhìn cũng có chút sững sờ. Khinh Nhu bỗng dưng nũng nịu, quả thực quá hấp dẫn người khác.
Khinh Nhu thấy Nghệ Phong nhìn thẳng vào mắt nàng, rốt cục nàng không nhịn được, bấm bấm Nghệ Phong một cái, oán trách nói:
- Không được nhìn ta!
Cũng chỉ có Nghệ Phong mới có thể khiến bộ dạng Khinh Nhu trở thành như vậy. Tình tình Khinh Nhu mềm mại như nước, khi nào quá tức giận, khi đó mới bấm bấm người khác. Lúc này bị hỗn đãn này vô sỉ này nhiều lần thất lễ, áp bức chính mình không sao không sao tự chủ được.
- Ha ha...
Nghệ Phong trông thấy bộ dạng Khinh Nhu xấu hổ tới cực điểm, cũng không tiếp tục trêu chọc nữa. Khuôn mặt của nàng trắng nõn nà, một câu một chữ trêu chọc nàng đều có thể khiến khuôn mặt nàng ửng hồng.
- Được rồi, tiểu ny tử! Nói chuyện nghiêm túc với nàng.
Nghệ Phong nhìn Khinh Nhu cười cười.
- Không được gọi ta là tiểu ny tử! Như vậy không phải ngươi có thể gọi!
Cặp mắt đẹp của Khinh Nhu trừng lớn nhìn Nghệ Phong, thở hổn hển: Phụ hoàng và mẫu hậu của chính mình mới gọi chính mình như vậy, đâu phải hắn có thể gọi theo.
Nghệ Phong không để ý tới sự phản đối của Khinh Nhu. Hắn quay về phía nàng nói:
- Tiểu ny tử, ta rất hiền lành. Ngoan ngoãn nghe ta nói. Nếu không ta đánh mông nàng!
Tuy rằng Khinh Nhu bất mãn, thế nhưng nàng cũng sợ Nghệ Phong thực sự làm như vậy. Nàng biết người này dám làm mọi chuyện.
- Thực lực của nàng hẳn là dựa vào rất nhiều đan dược mới có thể đề thăng tới tình trạng này?
Nghệ Phong nhìn Khinh Nhu thản nhiên nói.
- Uhm? Sao vậy?
Khinh Nhu cũng nghi hoặc, không biết tại sao Nghệ Phong bỗng nhiên nói vậy.
- Mặc dù dựa vào đan dược, thực lực được đề thăng rất nhanh. Thế nhưng nền tản thực lực chứa rất nhiều tạp chất, quan trọng là phá hư thiên phú.
Nghệ Phong quay về phía Khinh Nhu giải thích, nói.
Khinh Nhu gật gật đầu, khi nàng muốn làm như vậy, y sư trong cung cũng từng nói với nàng. Bất quá, lúc đó chính mình thầm nghĩ đề thăng thực lực, thực ra không quan tâm.
- Dựa theo lẽ thường, đạt tới Sư Cấp sử dụng đan dược mới không bị ảnh hưởng. Thế nhưng, nếu như hiện tại nàng dùng, vậy chỉ có thể bù đắp những khuyết điểm này.
Nghệ Phong cười cười nói với Khinh Nhu.
- Tại sao lại bù đắp? Lẽ nào ngươi có thể tinh lọc tạp chất trong đấu khí?
Khi Nhu nghi hoặc hỏi.
Nghệ Phong lắc đầu nói:
- Muốn tinh lọc toàn bộ thực sự không thể. Bất quá, ta thực ra có biện pháp giúp nàng tinh lọc tới chín phần.
Khinh Nhu kinh ngạc nhìn Nghệ Phong, nói:
- Ngươi có biện pháp gì?
Nghệ Phong cười cười, từ trong linh giới lấy ra đơn thuốc đưa Khinh Nhu, nói:
- Đây là phương pháp luyện chế Tịnh Khí Đan, đan dược lục giai. Tác dụng tinh lọc đấu khí, đề thăng thiên phú. Mặt khác còn có tác dụng tăng cường sinh lực, nhưng tác dụng tinh lọc đấu khí là chính. Nếu như nàng có tài lực, mỗi ngày cũng có thể ăn một viên. Ta đảm bảo đấu khí của nàng không còn tạp chất, thậm chí còn sạch hơn người thường.
Nghệ Phong nói đến đây, ngừng lại một chút, rồi quay về phía Khinh Nhu nói:
- Bất quá, luyện chế đan dược lục giai. Không phải y sư thất giai không thể luyện chế. Mà y sư thất giai quá ít, không biết nàng có thể mời được hay không? Hơn nữa, dược liệu chế thuốc đều là thiên tài địa bảo, không biết nàng có thể tìm được không?
Nghệ Phong cười cười, đối với việc này cũng không quá lo lắng. Tuy rằng không biết thân phận của Khinh Nhu thế nào, thế nhưng có thể được Tiêu Công gọi là tiểu thư. Nhất định trong nhà sẽ không thiếu tiền.
Bất quá, y sư thất giai quá ít. Cho dù có quyền có thế không hẳn đã tìm được.
Nghệ Phong suy nghĩ một chút, lại quay về phía Khinh Nhu nói:
- Nếu như nàng không tìm được y sư thất giai, có thể tìm dược liệu tới đây, thực ra ta có cách giúp nàng luyện chế.
Nghệ Phong nghĩ ra kế hay, hiện tại hắn muốn chiếm đoạt dược liệu, quả thực không từ thủ đoạn.
Khinh Nhu tựa hồ nhìn ra tâm tư của Nghệ Phong, nàng cười hi hi:
- Không cần. Ta tự có cách!
Nghệ Phong thất vọng, đồng thời lại càng đánh giá cao Khinh Nhu. Y sư thất giai, nàng cũng có thể tìm được?
Thế nhưng, trong lòng Khinh Nhu cũng không bình tĩnh. Giá trị phương thuốc lục giai bao nhiêu nàng cũng nắm được. Huốn hồ y sư trong cung cũng không biết cách thức luyện chế Tịnh Khí Đan. Nếu như đan dược này bán ra bên ngoài, mười vạn kim tệ nhất định không phải đùa. Thế nhưng, lẽ nào hắn dễ dàng như vậy đưa chính mình?
Chẳng lẽ hắn...
Khinh Nhu nghĩ đến nguyên nhân nào đó, sắc mặt không khỏi xấu hổ đỏ ửng.
Nghệ Phong thấy vậy liền đứng sửng sờ, cảm thấy nàng vô cùng xinh đẹp. Đồng thời, lại tiếp tục bấm mũi nàng nói:
- Vô duyên vô cớ lại xấu hổ cái gì? Bất quá, ta thích dáng vẻ e thẹn vô cớ của nàng. Ha ha...
Khinh Nhu thấy vậy, trừng mắt quở trách liếc nhìn Nghệ Phong, nàng dùng đôi tay nhỏ bé mềm mại cầm tay Nghệ Phong. Bất mãn nói:
- Không được bấm mũi của ta.
Nghệ Phong cười cời, đối với tiểu nữ nhân này hắn thực sự có hảo cảm. Tuy rằng Nghệ Phong chủ định lấy dược liệu của nàng, thế nhưng cũng không thể phủ nhận, trong nội tâm của hắn quả thực muốn giúp đỡ Khinh Nhu. Chuyện này cũng là vì ý tứ của Khinh Nhu nói hắn biết, nàng có cách tìm được y sư thất giai. Thật đáng tiếc! Môt tờ giấy mà thôi, nội dung trong đó chính mình cũng đã thuộc lòng.
- Khinh Nhu, có chuyện ta vẫn không thể quên?
- Chuyện gì?
- Lần trước tại Mạc thành, nàng hôn ta một cái, chiếm tiện nghi với ta. Thế nhưng ta không kiếm được chút gì trở lại. Quả thực ta chịu thiệt thòi.
Khuôn mặt Khinh Nhu thoáng chốc chau lại, nàng tức giận trừng mắt mắng Nghệ Phong:
- Bại hoại!
Nghệ Phong cười ha ha, thân ảnh chợt lóe lên, mạnh mẽ hôn lên mặt Khinh Nhu.
Cảm xúc ấm áp khiến tâm hồn Nghệ Phong chấn động. Đồng thời, khi Khinh Nhu còn chưa kịp nổi giận, thân ảnh mạnh mẽ chớp động sau đó biến mất.
Khinh Nhu sửng sốt, lập tức phẫn nộ không thể khống chế, nàng chà chà tay nhìn hướng Nghệ Phong đào tẩu. Hai gò má nàng phiến hồng, oán hận nói:
- Nhất định ta phải kêu Phụ hoàng trừng trị ngươi.

Bình luận

Truyện đang đọc