MỊ ẢNH

 
Chung quy Điệp Vận Du cũng không phản ứng lại lời nói nhảm của Nghệ Phong, sau đó nàng bấm Nghệ Phong một cái thật mạnh. Tiếp đến nàng ôm Nghệ Phong chìm vào giấc ngủ an lành, khiến Nghệ Phong lại phải chịu cảm giác dằn vặt. Nhưng cũng cũng chỉ có thể lặng lẽ ôm thân thể thành thực mị hoặc tới tột cùng này.
 
Một đêm không xảy ra chuyện gì!
Khi Điệp Vận Du tỉnh lại, nàng cảm giác được trận gió mát thổi vào chăn mỏng của nàng, mang đến cảm giác lành lạnh. Theo hướng gió nhìn lại, nàng thấy Nghệ Phong mặc bộ quần áo đơn bạc đang đứng trước tấm bình phong mở rộng, gió thu trong lành tùy ý diễn tấu trên thân thể hắn. Trên cánh tay nổi lên một tầng da gà tinh tế! Toàn thân đứng ở đó giống như bức tượng, lặng yên không tiếng động!
Trong nháy mắt Điệp Vận Dụ nhớ tới tràng cảnh trước kia đứng ở trên thuyền, nàng cảm thấy hốt hoảng, chung quy cảm giác thiếu niên trước mắt giống như có nghìn vạn tâm tự!
Dáng vẻ cô đơn này khiến người ta cảm thấy thê lương và áp lực. Trong nháy mắt Điệp Vận Du cảm giác trái tim chính mình chịu áp lực và buồn bực. Nàng trở mình đứng dậy, quần áo mỏng manh không che giấu nổi thân thể quyến rũ.
- Làm sao vậy?
Điệp Vận Du xuất hiện phía sau ôm lấy Nghệ Phong như trước kia, nhẹ giọng nói.
Dường như Nghệ Phong rất tự nhiên, hắn cười cười nói:
- Chung quy ta cảm giác chính mình không dung nhập vào thế giới này, dường như không tìm được chốn về! Giống như lục bình giữa biển rộng, không tìm được bến đỗ!
Điệp Vận Du không rõ lời Nghệ Phong nói, nàng đưa tay xiết chặt lấy Nghệ Phong, thản nhiên nói:
- Có ta đây! Ngươi còn tỷ tỷ ta đây! Ta sao nói không thể quy tụ!
Nghệ Phong cười cười, không nói gì thêm. Bất quá, hắn nắm chặt hai bàn tay của Điệp Vận Du đang ôm chặt chính mình. Lúc này nhớ tới Tần Y.
Câu nói của nàng và điều này cũng không khác biệt nhiều! Cảm giác chính mình giống như thuộc về nàng! Cũng chỉ khi ôm các nàng, Nghệ Phong mới có thể cảm giác được vị trí của chính mình! Tâm tư cũng hiếm thấy bình an! Thế nhưng, chỉ cần lúc yên tĩnh là áp lực lại ập tới. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Suy cho cùng chính mình không thể quên được kiếp trước, đối với kiếp trước chính mình lưu luyến không gì sánh được. Điều cũng là nguyên nhân tại sao nghe thấy hai từ Hoa Hạ này, hắn cảm giác phẫn nộ lạ thường. Giống như lửa giận thiêu đốt chính mình!
Hoa Hạ mới chính là cội nguồn của hắn, đây chính là thần thánh trong mộng của hắn! Đây cũng là nguyên nhân tại sao chính mình không dung nhập được thế giới này, chính mình bị vây hãm tại thế giới này, giống như lục bình không tìm được bến đỗ!
Điệp Vận Du cảm thấy đôi tay chính mình bị Nghệ Phong làm đau, cũng khiến Điệp Vận Du minh bạch trong đáy lòng Nghệ Phong ẩn chứa rất nhiều chuyện tình. Điệp Vận Du ngây người, cảm giác Nghệ Phong lúc này hình như không giống người thế giới này, rất xa lạ rất cô đơn!
- Điệp tỷ tỷ! Nàng nói, làm thế nào ta có thể tìm được chốn về!
Nghệ Phong đột nhiên buông tay Điệp Vận Du mỉm cười nói.
Dáng vẻ tươi cười của Nghệ Phong, khiến Điệp Vận Du không khỏi nhíu mày, nàng lập tức hít sâu một hơi, nói:
- Một tưởng của ta chính là một gia đình bình thường êm ấm!
Lý tưởng của Điệp Vận Du khiến Nghệ Phong sửng sốt, lập tức cười nói:
- Ta đây tạo cho nàng một gia đình, nàng muốn không?
Điệp Vận Du trừng mắt liếc nhìn Nghệ Phong nói:
- Tiểu hài tử nghĩ bậy cái gì, ta muốn ngươi cũng không thể. Nữ nhân của hoàng đế, ngươi có thể đoạt được sao?
Nghệ Phong cười cười, lập tức minh bạch:
- Gia đình? Đúng vậy! Ta cũng rất nhớ nhà! Ta nhớ muội muội tinh quái kia, nhớ phụ mẫu cả đời chất phát giản dị. Ta nhớ tai họa, ta cùng bạn học nữ và bạn gái bị ta gây tai họa!
Nghệ Phong nói, càng lúc càng khiến Điệp Vận Du khó hiểu, thế nhưng cũng không nói chen vào. Nàng chỉ yên lặng nghe Nghệ Phong nói!
- Điệp tỷ tỷ! Nếu như ta xây dựng một gia đình tại thế giới này, một gia đình có bầu không khí trước đây thuộc về ta? Nàng nghĩ thế nào?
Nghệ Phong bỗng nhiên nói.
Điệp Vận Du buồn cười nói:
- Chuyện này có gì không thể làm! Mỗi người đều có truy cầu riêng của chính mình!
Nghệ Phong cười cười nói:
- Ý ta nói, nếu như gia đình của ta khác với ý nghĩa thông thường. Nàng có thể giúp được sao?
Điệp Vận Du sửng sốt, lập tức cổ quái hỏi:
- Tại sao lại khác?
- Ta muốn gia đình tên Hoa Hạ! Nếu như ta không trở về được, ta sẽ xây dựng một gia đình như vậy!
Nghệ Phong nhàn nhạt nói.
Điệp Vận Du càng nghe càng cảm thấy khó hiểu, dường như Nghệ Phong đang nói giống như thiên thư!
Dường như Nghệ Phong không để ý đến Điệp Vận Du, hắn tiếp tục lẩm bẩm:
- Ta muốn xây dụng gia đình này, giống y như Hoa Hạ, có Trường Giang, có Hoàng Hà. Có nhà thơ văn nhân, có người buôn bán nhỏ. Ta muốn toàn bộ người trong đó, đều tự gọi mình là người Hoa Hạ! Muốn bọn họ tạo gia bầu không khí giống như Hoa Hạ, ta muốn xây dựng kiến trúc giống như Hoa Hạ. Ta muốn Hoa Hạ trở thành thế giới thuộc sở hữu của ta! Kiếp này ta không thể trở về Hoa Hạ, ta sẽ xây dựng một gia đình, tuy rằng vĩnh viễn kém Hoa Hạ thực sự. Nhưng ít nhất có thể giúp ta tìm được một điểm quen thuộc! Nàng nói, gia đình này, ta có thể xây dụng được sao?
Điệp Vận Du sớm đã ngây dại tại chỗ, ngàng càng nghe càng cảm thấy Nghệ Phong chính mình ôm là người điên! Đây đâu phải một gia đình, đây là một quốc gia, có lẽ một quốc gia lập ra thế giới mới!
Điên rồi! Điên rồi! Tiểu tử này điên mất rồi! Trong đầu Điệp Vận Du tuôn ra những từ này! Xây dựng một quốc gia, khó khăn hơn rất nhiều việc đánh hạ một quốc gia. Hơn nữa quy luật trái ngược thời đại, phải đối mặt với thế lực cường đại khắp nơi! Những truy cầu này của Nghệ Phong, quả thực khó hơn lên trời. Trong óc tiểu gia hỏa này rốt cục đang nghĩ cái gì, tại sao hắn nảy sinh suy nghĩ điên rồ như vậy?
Điệp Vận Du sửng sờ nhìn Nghệ Phong, cảm giác Nghệ Phong lúc này càng thêm xa lạ. Khí tức trên mặt thiếu niên này cũng hoàn toàn biến mất, vẻ mặt hiện ra vô cùng kiên nghị!
Điệp Vận Du lắc lắc đầu nói:
- Ngươi không nói thực đấy chứ?
Nghệ Phong ngạc nhiên, liền cười ha hả, ngoảnh đầu nhìn Điệp Vận Du phía sau, nói:
- Lời này nàng cũng có thể tin ah! Nàng nghĩ chuyện này cũng có thể sao?
Điệp Vận Du ôn tồn nhìn Nghệ Phong, Nghệ Phong càng cười, đầu lông mày nàng càng chau lại. Suy cho cùng nàng cảm giác những ý nghĩ này của Nghệ Phong là thực.
- Tuy rằng ta không biết trong lòng ngươi ẩn chứa chuyện gì, thế nhưng thủy chung phải biết rằng, một số việc không phải ai cũng có thể đạt được!
Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong rất chăm chú, nói.
Nghệ Phong nhún nhún vai cười nói:
- Ta biết, ta cũng chỉ nói mà thôi. Ta cũng không cần phải suy nghĩ, làm thế nào có thể đạt được!
Hiện tại quả thực Nghệ Phong chỉ muốn nói. Chuyện hiện tại hắn muốn làm chính là phế ngũ hổ kia, tiếp đó yêu cầu bọn chúng giải tán Hoa Hạ bang. Lại còn Kim Ưng tông, chính mình sớm muốn cũng phải tìm đến gây phiền phức.
Cho nên, hiện tại việc duy nhất Nghệ Phong muốn làm chính là nỗ lực tăng thực lực.
Điệp Vận Du thấy Nghệ Phong nói như vậy, nàng thở dài một hơi, bất quá trong lòng lại rất nghi hoặc: Hoa Hạ nhiều lần được Nghệ Phong nhắc tới là cái gì? Hắn là người Hoa Hạ? Quả thực cái này quá khó hiểu, Điệp Vận Du đã quyết đinh. Nàng trở lại cung, phân phó ngươi thăm dò xem Hoa Hạ này rốt cục là gì?
Điệp Vận Du thấy Nghệ Phong yên lặng chuyển ánh mắt nhìn qua cửa sổ, tùy ý để gió thu thổi qua người. Điệp Vận Du ôm chặt lấy Nghệ Phong, nàng cũng cùng hắn giữ yên lặng.
Nghệ Phong nói ra những lời này, dường như giải tỏa nhưng hậm hực trong lòng. Toàn thân cũng có vẻ bình an. Có lẽ cảm thụ được Nghệ Phong đang bình yên, nguyên bản đấu khí trong khí hải, cũng dần dần hướng về dòng xoáy. Từng đạo đấu khí theo kinh cũng chậm rãi dựa theo lộ tuyến của Lăng Thần Quyết vận chuyển

Bình luận

Truyện đang đọc