MINH THƯƠNG DỄ TRÁNH, YÊU THẦM KHÓ PHÒNG

Tôn Bân úc quay lại rồi, không một chút động tĩnh liền quay về rồi.

ở nơi không người Khả khả tây lí đợi một tháng rồi, chịu hết nổi sự dày vò rồi, khoảnh khắc mà điện thoại của hắn kết nối được tín hiệu, hắn thành kính nâng điện thoại lên đối trước mặt trời vái một cái, sau đó đôi tay run rẩy lướt vòng bạn bè.

Không thể không nói, thời gian này chớp mắt cái đã thay đổi chóng mặt, chỉ có một tháng ngắn ngủi mà 3 đứa bạn đăng kí kết hôn, 2 đứa sinh con, một trưởng bối đi bước nữa, ngay cả Lương Thần cũng đều ăn được gà rồi.

Hắn đem theo tâm thái kích động trở về nhà, không thể chờ đợi thêm nữa, lập tức mở máy tính đăng nhập steam, liền nhìn thấy Lương Thần và Lục Cảnh cũng đang onl, nghĩ hai người này chắc là đang chơi game cùng nhau, để xem Lục Cảnh dạy dỗ thế nào, thế là lập tức mở YY, im hơi lặng tiếng tiến vào gian phòng của Lục Cảnh, quả nhiên là Lương Thần cũng đang ở đó.

Nhưng mà vừa vào thì đã nghe được một đoạn đối thoại như này.

“chị như này không được, xem ra phải tay cầm tay dạy mới được.”

“hả?”

“tay cầm tay dạy, sẽ học được chứ?”

“há?”

“không được?”

“tôi……..”

Ngữ điệu uyển chuyển ái muội, đểu cáng một đống.

Tôn Bân úc có nhịn mà chửi thầm trong lòng, lặng lẽ nghe đến cuối cùng, nhịn không được nữa rồi, liền lên tiếng làm gián đoạn cuộc nói chuyện của hai người.

Sao mà hắn chỉ đi có một tháng, Lục Cảnh đã biến thành “da cáo ế bán không nổi – đồ lẳng lơ.” (câu bỏ lửng của tq )

Vì thế hắn liền đơn độc kéo Lục Cảnh ra, nói chuyện nghiêm túc với cậu.

Tôn Bân úc nói: “tình huống gì đây?”

Lục Cảnh hỏi lại: “cái gì mà tình huống gì đây?”

Tôn Bân úc: “hai người đang làm cái gì?”

Lục Cảnh: “chơi game.”

Tôn Bân úc gấp gáp, “wth! Chơi game mà chơi thế này à?”

Lục Cảnh vẫn bình tĩnh : “nếu không thì chơi thế nào?”

Tôn Bân úc tức cười: “ặc, tay cầm tay, đây là phong cách của cậu sao?”

Lục Cảnh rút rút lông mày, “em là phong cách gì?”

“dm!” Tôn Bân úc nói, “ngày xưa lúc tôi mới bắt đầu chơi cái trò này, cậu lúc đó chê ông đây chơi gà, nhân lúc tôi kiếm đồ liền một phát súng bắn chết tôi, một mình chạy độc, mẹ nó, cậu quên rồi à?”

Lục Cảnh: “……….”

“quên rồi.”

Tôn Bân úc: “……..”

Wa người không cần mặt mũi quỷ cũng chịu thua rồi.

Sau khi bình tĩnh, Tôn Bân úc hỏi: “chỉ là vì cô ấy là đàn em, cậu liền đối xử phân biệt thế này? Cậu có còn là người không hả?”

Lục Cảnh cười hà hà hai tiếng.

“tôi mặc dù không có nhìn thấy màn hình hai người chơi với nhau, nhưng ông đây có thể biết rõ cô ấy chơi gà thế nào, cậu nói cái gì nhỉ? Tay cầm tay? Từ từ học? cậu ngày xưa sao không đối xử với tôi như thế?”

Lục Cảnh hết kiên nhẫn nói: “anh nói chưa, nói xong rồi em tắt máy đây, sáng sớm mai có tiết.”

“wa cậu con người này thật là tuyệt tình mà.” Tôn Bân úc nói, “sao, khai thông rồi, biết trêu chọc con gái nhà người ta rồ?”

Lục Cảnh trầm mặc không nói gì.

Tôn Bân úc trong não tự nhiên lóe sáng một cái, y như sấm sét, “đợi đã, cậu biết cô ấy là ai không mà làm loạn thế?”

Lục Cảnh cuối cùng không im lặng nữa, chỉ là ừ một tiếng.

Tôn Bân úc sau đó cảm thấy không phải là tia sét nữa mà là bị tam muội chân hỏa (hồng hài nhi) đánh tới rồi, “mẹ kiếp……..gan cậu cũng lớn đấy nhẻ, biết cô ấy là ai mà còn dám cào loạn?không sợ fan cổ ăn tươi nuốt sống à? Cậu đây gọi là dựng nhà bên bờ biển á!”

Lục Cảnh nói: “câu cuối cùng là có ý gì?”

Tôn Bân úc: “quá phóng đãng rồi!” ( ý nguyên là sóng đánh vào tới nhà rồi!)

Lục Cảnh như trước lạnh nhạt: “ở đâu học được mấy câu bỏ lửng thế?”

Tôn Bân úc nói: “còn không phải cái tên Hà đạo (diễn) chết tiệt kia sao…….aizz cậu đừng đánh trống lảng nữa!”

Hà Hiệp vừa lúc đi ngang qua Lục Cảnh nói, “ông không đi ngủ à? Sắp tắt đèn rồi đấy.”

Lục Cảnh ừ một tiếng, nói với Tôn Bân úc: “thôi, em ngủ trước đây.”

Tôn Bân úc ôm lấy đầu sắp nổ tung,nói: “không phải chứ, đại ca à, hai người cái này rốt cuộc là thế nào?”

Lục Cảnh uể oải nói: “chả thế nào cả, ngủ đây. Đúng rồi, anh đừng nói cho cô ấy biết là em biết rồi nhé, có vẻ như hiện tại cô ấy không muốn bị người khác biết.”

Nói xong, Lục Cảnh tắt máy, bỏ lại Tôn Bân úc một mình với mớ ngổn ngang trong đầu.

Wth, không phải chứ, mới có một tháng không ở nhà, hai người này sao đã tiến triển đến mức này rồi? không phải, lương, lương đại tiểu thư , em tốt xấu gì cũng là một đại minh tinh, sao lại để một tên sinh viên chọc ghẹo được?

Tôn Bân úc nghĩ không thông, lại gửi tin nhắn cho Lương Thần.

Rất lâu sau đó, Tôn Bân úc chỉ đáp lại hai chữ: trâu bò.

Lương Thần cũng ko biết hắn ta đang nói ai trâu bò.

Lúc này ở chỗ khác của đế đô, phòng 420 kí túc xá nam đại, đèn vẫn chưa tắt.

Chu Châu đem dây thừng với dây treo biểu ngữ mấy hôm trước bọc vào túi ni lông rồi đi ra ngoài vứt, lúc quay lại chửi một câu: “không biết tên thất đức nào rải nước mì tôm khắp mặt sàn, làm ông đây tí nữa thì ngã, sớm mai mẹ Từ dậy mà nhìn thấy kiểu thì cũng chửi ầm lên cho xem.”

Lục Cảnh ngồi chơi điện thoại nói: “ông đi vứt có tí rác thôi mà lắm lời thế.”

“này!” Chu Châu làm tư thế muốn lao tới Lục Cảnh, Lục Cảnh đạp một chân xuống đất, tránh được.

“tôi đây không phải đi vứt rác giúp ông hay sao?” Chu Châu nói: “các ông theo đuổi minh tinh cũng thật là, tôi thật sự không thể hiểu nổi.”

Lục Cảnh cất điện thoại, nói: “tôi không phải theo đuổi minh tinh.”

Chu Châu ặc ặc một tiếng, “ông không phải theo đuổi minh tinh thì là theo đuổi cái gì?”

Lục Cảnh ngây người một cái, lại mở điện thoại lên, lười không muốn để ý cậu ta.

Chu Châu một mình đứng ở dưới giường, lảm nhảm không thôi: “tôi nói mấy người theo đuổi thần tượng các ông làm mấy cái thứ này có ý nghĩa gì không, tiêu tiền lại chả được báo đáp lại, còn hại bọn tôi nửa đêm nửa hôm bò lên bò xuống, phù……., thật là……..”

“không phải tôi bao các ông một tháng tiền cơm rồi sao?” Lục Cảnh ở trên giường nói, “sao mà nói nhiều thế.”

“aiya, tôi đây không phải muốn cứu vãn ông sao, ông nói xem ông một thanh niên ưu tú thế này, trẻ trung nữa, thần tượng cái gì chứ? Lúc trước cũng chưa thấy ông làm mấy thứ này bao giờ, mua CD đi xem concert thì thôi đi, bây giờ còn tự mình đi làm, tôi thấy chả đáng, mất đống tiền mua bn vé cũng chả xem được gì đẹp đẽ, ông có thời gian như thế đi viết thêm mấy cái chương trình nói không chừng còn có giải thưởng…….”

“ông nói xong chưa?”Lục Cảnh nói, “coi như theo đuổi thần tượng đấy thì đã làm sao? Còn phải nghe ý kiến của ông, thế thì còn theo đuổi thần tượng cái gì, tôi theo đuổi ông là được rồi.”

Chu Châu đột nhiên sững lại, ngại ngùng chỉnh sửa tóc tai, “aiya lục ca ca, đừng có thẳng thắn như thế, người ta ngại……”

“phắn!”

3 người còn lại trong phòng đồng thời chửi.

*

Ngày hôm sau, Lương Thần một mình ở nhà, Lục Cảnh có tiết, cho nên cô một mình luyện tập kĩ thuật.

6h chiều, chuông cửa đột nhiên kêu lên, Lương Thần mở camera xem, thế mà lại là Tôn Bân úc, trong tay còn xách hai túi đồ.

Lương Thần mở cửa hỏi: “làm gì thế?”

Tôn Bân úc giơ hai cánh tay lên, cho Lương Thần xem đồ trong túi. 1 túi đựng rượu, một túi đựng thịt nướng.

“anh khó khăn lắm mới quay trở lại được xã hội hiện đại, người đầu tiên hẹn gặp là em đấy, cảm động không?

Lương Thần lùi một bước, đá một đôi dép lê cho hắn ta, nói: “thôi được rồi đấy, anh quay lại sao không nói trước một tiếng?”

“anh kết nối được tín hiệu để mà gọi điện chắc?”Tôn Bân úc dùng chân cởi giầy rồi đi dép tiến vào phòng khách, đem rượu và thịt bày lên trên bàn, “đạo diễn Hà thật không phải là người, lần thứ 2 rồi, lần thứ 2 rồi đấy, lừa anh đến nơi chim còn không thèm ỉa để quay phim.”

Lương Thần giúp mở hộp thức ăn, những xiên thịt ngập dầu thơm đến nức mũi, cộng thêm mùi hương của hành hoa, quét sạch đi sự thanh tịnh của buổi đêm.

Tôn Bân úc bật nắp rượu, đổ đầy vào cốc thủy tinh trên bàn, “uống không?”

Lương Thần dựng một ngón tay lên, “thì một ly.”

“tùy em.”Tôn Bân úc nói, “em bảo vệ cho tốt cổ họng, anh cái loại không ai thương không ai yêu này thì quậy thế nào chả được.”

Lương Thần ngẩng đầu quan sát Tôn Bân úc, da hắn đã thô ráp đi một chút, mấy ngọn tóc hai bên vểnh lên, tai còn có vết nứt nẻ, nếu không phải cái đôi mắt ưu thương biểu thị rõ chưa trải qua sương gió kia thì cô còn tưởng là một tên thô kệch vừa đi ra từ thần nông giá ( khu vực ít người ở tq).

“anh là đi quay phim hay đi cải tạo thế, cái bộ dạng sao mà……”Lương Thần không biết dùng từ nào để mà tả.

“em thử ở khả khả tây lí một tháng xem, anh đảm bảo sau khi quay lại không cần hát nữa, lập tức biến thành ‘sơn” ca thiên hậu.”

“không đến nỗi thế chứ…..lần này là quay phim điện ảnh gì thế?”

“diễn một tên tự kỷ.”Tôn Bân úc uống một ngụm rượu lớn, cầm một xiên thịt lên nhai nhồm nhoàm, “anh đúng là bị trúng tà của cha Hà đạo đấy rồi! năm ngoái lừa anh nói diễn vai thanh tú, tươi mới, kết quả đem cả đoàn phim chạy tới tây tạng, làm anh nửa tháng không được hít dương khí! Lần này lại lừa anh bảo diễn hiệp hội bảo vệ động vật, kết quả, mẹ nó chứ, đi đến khả khả tây lí mới phát hiện, bọn anh mới là động vật được bảo hộ! bán kính 5km không có lấy một bóng người, toàn tuyết là tuyết, thảo nào diễn một tên tự kỉ, chưa tự kỉ thì cũng bị bức đến tự kỉ mà thôi.”

Lục Cảnh chỉ cười cười không nói gì.

Tôn Bân úc đóng phim nhiều năm thế rồi, nhưng không thể tách rời mấy cái vai tự kỉ, phiền muộn, biến thái này, quả thực là bởi vì khuôn mặt hắn trông không có linh hoạt cho lắm. nhớ lần đầu tiên gặp Tôn Bân úc, là ở trong đoàn phim của một người bạn có người ở tầng thượng muốn tự sát vừa được mọi người khuyên xuống, Lương Thần lúc đó chính đang ăn cơm với người bạn đó, nghe thấy chuyện này liền chạy tới. nhìn thấy Tôn Bân úc ngồi ở trong góc, Lương Thần đi lên chộp một phát vào bả vai hắn, “anh bạn, tất cả đều sẽ qua đi thôi.”

Lương Thần vĩnh viễn quên không nổi ánh mắt mà Tôn Bân úc nhìn cô lúc đó, giống như là đang nhìn một tên thiểu năng vậy.

“nói như kiểu không phải anh can tâm tình nguyện bị lừa đi ý.”

Tôn Bân úc ngớ ra, há to miệng cắn một miếng xương sườn, nhồm nhoàm nói: “nghệ thuật, nghệ thuật!”

Bình luận

Truyện đang đọc