MINH THƯƠNG DỄ TRÁNH, YÊU THẦM KHÓ PHÒNG

Lương Thần không kịp phòng ngừa một tiếng “Ba” này, cô giống như con koala đang đu trên người Lục Cảnh, miệng nửa mở giống như con koala đang ngậm lá cây vậy.

May thay, sau một lúc ngây người, cô lập tức nhảy xuống và vội vàng chỉnh lại quần áo.

“À... Chuyện là… Chào chú.” Lương Thần nắm vạt áo, lúng túng lui về một bước.

Ba Lục vỗ vỗ trán, nói một cách đầy nuối tiếc: "Lúc nãy còn gọi ba, giờ thì lại gọi chú rồi."

Lương Thần: "...?" 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Từ biểu hiện của ông có vẻ ông thực sự bị tổn thương.

Hay là gọi một tiếng ba vậy?

Không được không được, như vậy thì có vẻ mình quá chủ động rồi.

Đây là lần đầu tiên gặp mặt mà đã gọi ông là "ba", như vậy về sau Lục Cảnh có cười nhạo cô không.

Lương Thần đang do dự, chợt nghe người bên kia gọi "Con dâu".

Ngay lúc cô vừa ngẩng mặt lên, cô buộc miệng phát ra một tiếng “dạ”.

Tại sao mình không thể kiểm soát cái miệng này chứ?

Cha Lục lập tức cười cong mắt, "Con dâu thật đúng là thành thật."

Lương Thần: "...?"

Được rồi, thành thật thì thành thật, cha nào con nấy.

"Chà... sao anh lại đến đây?" Lương Thần kéo kéo áo của Lục Cảnh, ngước lên nhìn, trên mặt cậu có vết son, lỗ tai Lương Thần lập tức nóng như lửa đốt, cô vội vàng rút khăn giấy ra, “Em, em lau cho anh.”

“Đừng, khoan lau đã.” Ba Lục ngăn Lương Thần lại.

Sau đó Lương Thần thấy ông bắt đầu lấy điện thoại ra.

“Ba chụp hai tấm hình gửi cho mẹ nó xem trước, kẻo mẹ nó lại nói chuyến này ba về nước mà không thu hoạch được gì.”

Lương Thần: “...?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đây là kiểu thu hoạch gì vậy?

Lương Thần nhìn ba Lục với vẻ khó tin, ông thật sự mở camera, hướng về phía má của Lục Cảnh chụp điên cuồng.

Lục Cảnh vô cùng phối hợp, sau khi chụp xong một góc, cậu quay đầu ý bảo ba cậu chụp thêm góc khác.

Cả buổi cha Lục cứ như FBI đang thu thập chứng cứ tại hiện trường, sau đó mới cất di động, cười tủm tỉm nhìn Lương Thần nói: “Con dâu, lúc nãy con có nghe ba ở dưới khán đài vỗ tay reo hò cho con không?”

Lương Thần: “Dạ?”

“Ba.” Lục Cảnh nói, “Ba giống như là quỷ khóc sói gào.”

“Còn không phải để cổ vũ cho con dâu của ba sao.” Ba Lục không chút để ý đến lời nói của con trai mình, “Con dâu, hôm nay con thật sự quá tuyệt vời.”

Lương Thần bỗng nhớ ra, lúc nãy bên dưới khán đài, ông chú dáng dong dỏng cao hận sắt không thành thép cầm đèn bài của cô bé kia xoay vòng vòng 360 độ không góc chết chính là ông.

Thảo nào nhìn thấy quen quen.

Nhưng khi tưởng tượng bản thân lúc trên sân khấu oanh oanh liệt liệt như thế nhưng khi bước xuống sân khấu lại như vậy lại còn đụng phải ba Lục, Lương Thần thật muốn đào lỗ chôn mình luôn.

“Chú ơi, thật ra ngày thường con không có như vậy, rất là ổn trọng ạ.”

Ba Lục ừ một tiếng, “Hoạt bát một chút cũng rất tốt.”

Lương Thần: “……”

Được rồi, ấn tượng đầu tiên không có cách nào thay đổi được rồi.

“Sao chú lại đến đây vậy?” Lương Thần hỏi.

Ba Lục vẫn cười tủm tỉm như cũ, nói: “Hôm nay mới vừa về nước, bạn trai con lái xe tới đón ba rồi đưa ba thẳng đến đây luôn.”

Lương Thần: “Ai…… Thật là, sao lại không nói trước với con một tiếng?”

Cô làm bộ oán trách Lục Cảnh, trong lòng lại rủa thầm: đây không phải là con chú sao, sao lại có thể ăn miếng trả miếng như vậy, không phải là do chú sốt ruột không chờ nổi nữa sao?

“Không phải vì sợ con lo lắng sao.” Ba Lục nói, “Chuyến trở về này quả nhiên có giá trị nha.”

Lương Thần nghĩ thầm, ý tứ trong lời nói của ba Lục không phải là đặc biệt quay về để gặp mặt cô sao? Có phải ở lại thêm vài hôm không, vậy kế hoạch du lịch Thái Lan của cô và Lục Cảnh phải làm sao bây giờ?

Ba Lục dường như nhìn thấu được tâm sự của cô, nói: “Ba biết các con muốn đi du lịch nước ngoài, không cần phải lo cho ba, ba về có chút việc.”

*

Nói được vài câu, Viên Kha Kha nhắc Lương Thần thay quần áo, lát nữa còn phải lên sân khấu nghe công bố xếp hạng nữa, Lương Thần vội vàng nói: “Chú ngồi ở đây trước, con đi thay quần áo.”

“Được rồi, mau đi đi, đừng lo cho ba.”

Lương Thần đi về phía phòng thay đồ, nhìn chằm chằm Lục Cảnh, nháy mắt một cái, cậu liền hiểu ý đi theo.

Trong phòng thay đồ, Lương Thần đánh cậu một cái, "Sao anh không nói trước với em?"  “Không phải nói với em rồi sao?" Lục Cảnh bắt được tay cô, ấn vào ngực, “Sợ em lo lắng.”

“Sao em lại lo lắng, đùa à.” Lương Thần nói, “Em từng biểu diễn trước một vạn khán giả đó.”

“À, cũng đúng.” Lục Cảnh hiểu rõ gật đầu, “Vậy lần sau anh dẫn mẹ đến sẽ nói với em trước?”

Lương Thần: “……”

Cô lại đánh Lục Cảnh một cái.

“Anh lấy vé ở đâu ra?”

Lục Cảnh không trêu cô nữa, nói: "Lúc trước nhờ người mua giúp hai vé, ba tên ở ký túc xá đánh nhau kinh khủng. Không ngờ ba đột nhiên trở về nên anh liền đưa ông đến đây."

"Ba anh…", giọng Lương Thần hơi do dự, "Hành động của em không làm ba anh hoảng sợ chứ?"

"Em thấy ông ấy có vẻ gì hoảng sợ không?"

Lục Cảnh cúi đầu nhìn Lương Thần, "Em với mẹ anh có rất nhiều điểm giống nhau."

"Hả?" Lương Thần hỏi, "Mẹ anh như thế nào?"

"Anh không nói." Lục Cảnh dẫu môi, "Ngày nào đó em tự mình trải nghiệm đi."

Lương Thần mơ hồ, đúng lúc này Viên Kha Kha dẫn stylist lại, Lương Thần vội vàng đẩy Lục Cảnh ra, “Em cần chuẩn bị, anh ra tiếp chuyện ba đi.”

Sau mười phút, Lương Thần đổi quần áo xong, về phòng nghỉ.

Ba Lục và Lục Cảnh ngồi trên sô pha xem chương trình biểu diễn thông qua màn hình TV.

Lúc này lại vừa vặn là lúc Ôn Đế đang biểu diễn.

Ba Lục xem say sưa, thậm chí không phát hiện Lương Thần từ sau đi đến.

Ông cầm điện thoại phát giọng nói: “Chị Lộ, anh đến gặp con dâu, quả thực rất xinh đẹp.”

Bên kia điện thoại không biết nói cái gì, dù sao ba Lục trước sau vẫn cầm di động mà cười tủm tỉm

Lương Thần túm tay áo Lục Cảnh, “Chị Lộ là ai vậy?”

Lục Cảnh nói: “Mẹ anh.”

Lương Thần: “………… Ba anh ngày thường gọi mẹ anh như vậy à?!”

Lục Cảnh nâng mí mắt, “Có gì không đúng sao? Ông nội anh còn gọi bà nội là chị Tiểu Quân nữa.”

Lương Thần nghe thấy cực kỳ sửng sốt, “Vậy về sau anh cũng muốn gọi em là chị Thần à?"

“Đúng đúng đúng! Nhà chúng ta vẫn luôn có truyền thống như vậy.” Ba Lục đột nhiên xen vào, dọa cho Lương Thần nhảy dựng.

Sau một lúc hoàn hồn, cô phát hiện đoạn đối thoại kia có chỗ nào đó không đúng lắm.

"Em, em không phải có ý kia…"

Cô nhìn mắt Lục Cảnh, quả nhiên, tên nhóc này đang cười.

“Vậy chứ ý em là gì?" Lục Cảnh nói, “Em gả cho anh, cả đời anh gọi em là chị Thần.”

“Ba anh còn ở đây mà anh nói cái gì đâu không……” Lương Thần thấp giọng nói.

“Ba anh không nghe thấy, đúng không, ba?” Lục Cảnh quay đầu hỏi.

Ba Lục nhìn chằm chằm màn hình gật đầu, “Ừ, ba không nghe thấy.”

Kỳ thật Lương Thần cảm nhận được ba Lục Cảnh thật sự thích cô.

Nghĩ như vậy, cô trộm vui vẻ.

Mấy năm nay thường nghe mấy người bạn bè cô nói gia đình phần tử trí thức khó đối phó như thế nào, sợ tới mức Lương Thần thường nghĩ không biết ba mẹ Lục Cảnh có thể đến gặp cô rồi diễn cảnh "Cho cô 500 vạn, rời khỏi con trai chúng tôi" hay không? Chắc là không, dù sao cô cũng không thiếu tiền, vậy sợ rằng ba mẹ Lục Cảnh sẽ nói "Làm một đề toán cao cấp, không được điểm tối đa thì phải rời khỏi con trai chúng tôi", dùng cách này để chia rẽ cô và Lục Cảnh cũng thật tàn nhẫn quá đi.

Nhưng hiện tại xem ra cô đã lo lắng nhiều rồi.

Nghĩ đến đây, Lương Thần bất giác bật cười, không thể tập trung vào phần biểu diễn của Ôn Đế trên màn hình, mãi đến khi có quảng cáo chen vào, tiếng bước chân hỗn độn của người trước mặt thì cô mới phát hiện chương trình biểu diễn hôm nay đã kết thúc.

Quảng cáo đang chiếu, Lương Thần vội đi lên.

Trước khi cô đi lên khu vực chờ lên sân khấu, cô nói với Lục Cảnh: "Hay là mọi người chờ em ở đây đi? Lát nữa khi kết thúc chương trình thì khán phòng tương đối hỗn loạn." 

Lục Cảnh làm theo lời cô nói nhưng ba Lục lại dẫu môi, ủy khuất nói: "Vậy thì có khác gì ở nhà xem biểu diễn trong CD đâu."

Lương Thần dừng bước, quay đầu lại hỏi: “Chú, chú cũng xem sao?”

Ba Lục chỉ vào Lục Cảnh nói, “Nó thích xem.”

Hiếm khi Lục Cảnh lại đỏ mặt.

Lương Thần vui vẻ nói: “Chú, con sẽ giữ cho chú một vé VIP ngồi hàng ghế đầu cho buổi biểu diễn sau."

Hai mắt ba Lục sáng ngời, giơ hai ngón tay lên, "Ba muốn hai vé, chị Lộ cũng muốn."

"Được ạ." Lương Thần nói, “Muốn bao nhiêu vé cũng có ạ.”

*

Cuối cùng là phần công bố thứ hạng, Lương Thần giành giải nhất giống như mong đợi, mà Ôn Đế lại không may xếp hạng chót nên bị loại.

Với đôi mắt đỏ hoe, cô ấy cầm micro nói với khán giả: "Cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ tôi trong suốt thời gian qua. Tôi rất mãn nguyện khi có thể đi đến ngày hôm nay."

Cô ấy quay đầu cúi chào các ca sĩ khác trên sân khấu, "Cảm ơn các tiền bối đã chăm sóc cho em, do còn thiếu kinh nghiệm, lần này đã làm phiền mọi người rồi."

Giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, nói xong lời cuối cùng cũng nghẹn ngào.

Lương Thần không hiểu, không phải chỉ là một buổi biểu diễn sao, sau khi bị loại thì sao có thể như trời sập vậy.

Ôn Đế lần lượt ôm mọi người trên sân khấu, đến phiên Lương Thần thì cô cảm thấy vai Ôn Đế hơi run.

"Cố lên." Lương Thần không nghĩ ra được gì khác nên chỉ có thể nói một câu này.

Ôn Đế nói cảm ơn.

Chương trình chính thức kết thúc, Lương Thần đi theo trợ lý quay lại phòng chờ.

Khi cô đi qua phòng chờ của Ôn Đế, cô nghe thấy tiếng khóc từ bên trong.

"Sao khóc dữ vậy?"  Lương Trần hỏi.

Lưu Dĩ Tình bĩu môi nói: "Ai mà biết."

Cô kéo kéo áo của Lương Thần, "Đừng nhìn nữa, trợ lý lẫn người đại diện đều ở đó, không sao đâu."

Lương Thần nói được rồi quay trở lại phòng chờ của cô.

Cô chào ba Lục rồi đi thay quần áo, khi bước ra thì thấy Mã Minh Huy đang ở trong phòng chờ.

Mã Minh Huy đến đây tìm Lương Thần.

Ông nhìn thấy hai người đàn ông xa lạ, một già một trẻ trong phòng chờ, ông hỏi Lương Thần, "Hai người này là...?"

"Đây là bạn trai của tôi."  Lương Thần nói: "Đây là bố của bạn trai tôi."

Mã Minh Huy "À" một tiếng thật dài, hết nhìn Lương Thần rồi lại nhìn Lục Cảnh, cuối cùng nói: "Thật xứng đôi."

Lương Thần cười, "Cảm ơn."

Cô hỏi: "Đạo diễn Mã, ông tìm tôi có việc gì sao?"

Mã Minh Huy vỗ trán nói: "Cũng không có việc gì nghiêm trọng, vừa rồi bên truyền thông liên lạc với tôi để phỏng vấn cô. Tôi đã nói họ liên hệ với người đại diện của cô. Chương trình sẽ dừng phát sóng một tuần nên chắc cô không bận đúng không?"

"Bận mà cũng không bận."  Lương Thần chỉ vào Lục Cảnh, "Tôi dự định cùng anh ấy đi du lịch."

"Ồ, tình cảm vợ chồng son thật tốt, đi đâu vậy?"

"Thái Lan."

"OK." Mã Minh Huy nói, "Cô nói với bên truyền thông một tiếng, đừng lo lắng."  

Khi Mã Minh Huy đi ra cửa, quay đầu lại nhìn thoáng qua Lục Cảnh.

Lục Cảnh nhìn thẳng ông, Mã Minh Huy lập tức xoay người bước ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc