MINH THƯƠNG DỄ TRÁNH, YÊU THẦM KHÓ PHÒNG

Nghe vậy, Lục Cảnh tắt vòi nước, xoay người lại nắm tay Lương Thần.

“Làm sao vậy?”

Lương Thần nhìn thoáng ra bên ngoài, Lục Cảnh duỗi tay chặn cửa buồng vệ sinh lại.

Eo sau cậu dựa vào bồn rửa mặt, chân duỗi thẳng, hơi cúi người, đem Lương Thần ôm vào trong lòng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lương Thần dựa vào bờ vai của cậu không nói lời nào, lại nghĩ đến lời nói chính mình nói ra, mặt lại đỏ tim đập nhanh, cũng không thể giả vờ không nói gì.

Yết hầu giống như bị kẹp chặt, trong lòng cũng trướng trướng, Lương Thần ma xui quỷ khiến mà há miệng cắn đầu vai Lục Cảnh một cái.

Cách lớp quần áo mùa đông thì có thể có bao nhiêu đau chứ, Lục Cảnh “Hừ ——” một tiếng.

“Đàn chị, em đây là muốn ăn anh nha.”

Lương Thần co chân đá, chính là đá vào đùi Lục Cảnh.

Cậu khom lưng che chân, hai mắt lại nhìn Lương Thần.

Mùi rượu tỏa ra như lửa đốt, nhiệt độ trên mặt Lương Thần lại một lần nữa tăng vọt.

“Đi thôi!” Lương Thần kéo cửa ra, lẩm bẩm nói nhỏ, “Cậu nhỏ này sao lại nói nhiều quá vậy.”

“Ầy, là em chạy vào nói chuyện với anh nha.” Lục Cảnh sải bước tới ôm lấy vai cô, Lương Thần lảo đảo, kéo cánh tay cậu, trừng với cậu.

Hai người ầm ĩ về tới bàn, ly rượu trước mặt không biết đã đầy lại từ lúc nào.

Tiểu Quan đã rời bàn, đang xem TV ở phòng khách với Mã Sơn Sơn, trên bàn chỉ còn Tôn Bân Úc và Đinh Gia Vận còn uống.

Lương Thần thấy Tôn Bân Úc đã sắp ngủm, từng ngụm từng ngụm uống vào không khác gì uống thuốc độc.

“Đủ rồi, đừng uống nữa.” Lương Thần giật lấy cái ly của Tôn Bân Úc, “Chưa từng thấy anh uống nhiều như vậy.”

Tôn Bân Úc mắt say lờ đờ nhìn Lương Thần, chợt nở nụ cười, há miệng thở dốc tính nói.

“Cậu cười cái gì mà cười?” Đinh Gia Vận chột dạ như muốn che lấp đi lời Tôn Bân Úc nói, quơ quơ chai rượu, “Em còn uống nữa không?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Không uống nữa.” Lương Thần nói, “Nếu say thì sáng mai khó chịu lắm.”

Đinh Gia Vận không nói với Lương Thần nữa, trực tiếp nhìn về phía Lục Cảnh, “Còn uống không?”

Lục Cảnh nghiêng người, đang chơi đùa với ngón tay Lương Thần, đột nhiên nghe được lời Đinh Gia Vận nói với mình, bỗng chốc ngẩng đầu.

Đáy mắt Đinh Gia Vận cảm xúc không ổn định, giống như có thứ gì kích động sắp thoát ra ngoài.

“Không uống.” Lục Cảnh nói, “Bất khả chiến bại.”

Ngay khi Lục Cảnh mở miệng, cảm xúc trong mắt Đinh Gia Vận không bùng nổ như dự tính mà ngược lại giống như một trái bóng bị xì hơi nhanh chóng xẹp xuống lặng yên.

“Được thôi.” Đinh Gia Vận nhìn nhìn đồng hồ, “Cũng không còn sớm, tôi phải về nhà.”

Tôn Bân Úc vẫy vẫy cánh tay, “Tôi không tiễn cậu.”

Nói xong liền nằm bò trên bàn.

Đinh Gia Vận đứng lên nhìn anh một cái, xách áo khoác lên, không nói một lời mà đi ra ngoài.

Mãi đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Tiểu Quan thở hắc ra thật mạnh, bầu không khí khó xử của cả căn phòng bị đè nén cả đêm cuối cùng cũng tan biến.

Tôn Bân Úc ngẩng đầu, xoa mày, nói: “Ai da, tôi đi đây, tôi đã làm ra chuyện gì thế này?”

Mọi người tự nhiên cũng biết Tôn Bân Úc đang nói cái gì nhưng trách ai bây giờ.

Đều là bạn bè lâu năm, có một số việc không cách nào nói rõ, cũng chỉ có thể chờ thời gian từ từ hóa giải ngượng ngùng.

Trong lòng Lương Thần tự nhiên cũng biết, nhưng Đinh Gia Vận chưa từng trực tiếp nói với cô về chuyện này, bạn bè xung quanh cũng không thể lần nào cũng bận tâm đến cảm nhận của anh ấy.

“Được rồi, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Bữa ăn bỗng chốc trở nên tẻ nhạt, Lương Thần ý thức được chính cô là nguyên nhân, nhưng nếu sau này Đinh Gia Vận cứ như vậy thì đúng là ngay cả làm bạn bè cũng không làm nổi nữa rồi.

Mã Sơn Sơn vừa châm điếu thuốc vừa lắc tro tàn, khóe miệng kéo lên.

“Các người ở đây nói cái gì đâu không? Mau về nhà ngủ, sáng mai không có chuyện gì nữa đâu.”

Lúc này, Lục Cảnh đưa mắt liếc cái bàn một cái, trên đó có một cái di động màu đen.

Cậu cầm lấy di động, nói: “Đinh tiên sinh bỏ quên di động, tôi đi đưa cho anh ấy.”

Nói xong liền xoay người đi ra ngoài, người trong phòng cũng chưa kịp phản ứng.

Lương Thần lập tức muốn đuổi theo ra ngoài, Tôn Bân Úc lảo đảo xiêu vẹo mà giữ chặt cô, “Em làm gì vậy? Chuyện của đàn ông để tự bọn họ giải quyết không được sao?”

Lương Thần đứng lại nhưng trong lòng khó tránh khỏi bất an.

Cô nhìn về hướng cửa, đã sớm không thấy bóng dáng Lục Cảnh đâu.

*

Thang máy vẫn chưa đi lên, Đinh Gia Vận sờ sờ hộp thuốc, nhìn thấy bảng cấm hút thuốc trên tường thì dừng lại.

Trong lòng bực bội mà không có chỗ phát tiết, vì thế đá chân vào thùng rác.

Lúc này, một giọng nói vang lên —— “Đinh tiên sinh.”

Đinh Gia Vận quay đầu lại nhìn thấy Lục Cảnh, lập tức xấu hổ lên đến tột đỉnh.

Động tác đá thùng rác kia tựa như đem toàn bộ tâm tư của bản thân viết lên mặt, lại còn bị cậu ta thu hết vào trong đáy mắt.

Ngữ khí Đinh Gia Vận có chút không tốt: “Có việc gì?”

Cánh tay Lục Cảnh mới vừa nâng lên, Đinh Gia Vận lại nói: “Cậu có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi, nếu cậu muốn diễu võ dương oai với tôi thì ngại quá, tôi bận lắm, không rảnh tiếp cậu.”

Lời này vừa nói ra, Đinh Gia Vận liền hối hận.

Thật đúng là sau khi uống rượu thì đầu óc không còn thanh tỉnh mà.

Lục Cảnh lại nhẹ nở nụ cười.

Trong lòng Đinh Gia Vận càng khó chịu, cả tối nghẹn khuất, hơn nữa sau khi uống rượu, cảm xúc liền có chút khó khống chế.

Anh nhìn chằm chằm Lục Cảnh, cằm khẽ nhếch nhưng trong mắt lại lộ ra ý khiêu khích.

Tuy rằng anh cũng không biết bản thân có cái gì để mà khiêu khích.

“Đinh tiên sinh ——” Lục Cảnh lại nhàn nhạt nói, “Di động của anh bỏ quên, tôi mang lại cho anh.”

Cậu vươn tay, quả nhiên đang cầm di động của Đinh Gia Vận.

Trong nháy mắt, cả đầu Đinh Gia Vận đều tê dại.

Anh không biết vừa rồi nghĩ gì mà lại nói những lời này với người khác, lại còn mang vẻ mặt như vậy. Lần này thì hay rồi, một đấm đấm vào bông, mà đối tượng, mẹ nó, còn là một sinh viên, thật không dám nghĩ cậu ta sẽ cười nhạo mình như thế nào.

Hiếm khi nào mà thất thố như vậy lại còn bị tình địch xem như trò cười. Thật không còn gì xấu hổ hơn điều này.

Đinh Gia Vận nhận lấy di động, gom hết sức mới nói lời cảm ơn, sau đó xoay người bước vào thang máy.

Khi cửa thang máy từ từ đóng lại, anh nghe thấy Lục Cảnh nói: “Đinh tiên sinh, anh là một tiền bối rất tốt, cảm ơn anh đã chiếu cố Lương Thần.”

Đinh Gia Vận: “……”

*

Khi Lục Cảnh quay lại nhà Tôn Bân Úc, Lương Thần đang mặc áo khoác chuẩn bị về nhà.

Cô thuận tay lấy áo khoác của Lục Cảnh mang qua, vừa giúp cậu mặc vừa nói: “Anh mới nói gì với lão Đinh vậy?”

Lục Cảnh mặc xong quần áo, kéo khăn quàng cổ treo trên giá xuống nghiêm túc quấn lên cổ cho Lương Thần, “Không có nói gì hết, chỉ mang trả di động cho anh ta.”

Lương Thần cũng không nghĩ nhiều, tạm biệt Tôn Bân Úc rồi đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa là thấy nhà bà Lục Cảnh, Lục Cảnh đi qua gõ cửa, bà nội ló đầu ra mở cửa.

“Bà nội.” Lục Cảnh nói, “Tụi con ăn xong rồi.”

Bà nội Lục cười cong đôi mắt, nhìn Lương Thần bên cạnh Lục Cảnh.

Lương Thần đứng thẳng lưng chào một tiếng bà nội.

Bà nội Lục hỏi: “Ăn xong rồi? Muốn vào trong ngồi không?”

Lương Thần vừa định nói được, Lục Cảnh liền cướp lời: “Trễ rồi, con đưa cô ấy về trước, lần sau sẽ đến ở cả ngày.”

Ánh mắt bà nội Lúc trên hai người có chút băn khoăn rối rắm, mãi lâu sau mới nói: “Được được được, lần sau bà sẽ làm đồ ăn ngon cho mấy đứa.”

Vì thế Lục Cảnh dẫn Lương Thần đến nói lời tạm biệt với ông nội Lục, sau đó xuống lầu.

Tài xế chờ ở dưới lầu, sau khi Lương Thần lên xe, nói: “Sao anh không cho em vào trong ngồi?”

Lục Cảnh vừa chỉnh lại quần áo vừa nói: “Không phải em nói muốn gặp mặt chính thức một chút sao?”

“Thì vào ngồi một chút cũng không sao mà.”

“Ông bà anh thường đi nghỉ sớm, hôm nay không quấy rầy ông bà, dù sao tương lai còn dài.”

Lương Thần liếc cậu một cái, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của cậu, nhìn thấy trong mắt có ý cười, lập tức không dám quay đầu lại..

Cô cảm giác được Lục Cảnh đang cười.

Lục Cảnh duỗi tay ôm lấy cô, “Được rồi, là anh không muốn bị quấy rầy.”

Lương Thần đột nhiên thấy hối hận hôm nay ở buồng vệ sinh vì cái gì lại nói một câu như vậy, quả thực là dẫn sói vào nhà.

Thế nên suốt quãng đường đi, Lương Thần đều không nói chuyện, cách vài phút lại lấy di động ra xem để che giấu sự ngượng ngùng của bản thân, mà Lục Cảnh ở bên cạnh lại lẳng lặng nhắm mắt nghỉ ngơi, hô hấp vững vàng, ngược lại nhìn không có chút gì khẩn trương.

Chỉ lát sau, Lục Cảnh thế mà lại ngủ rồi.

Lương Thần nhẹ nhàng gọi cậu một tiếng, cậu không trả lời, còn chép chép miệng.

Lương Thần sờ sờ mặt cậu, còn có chút nóng, có vẻ là vẫn chưa hết say.

Vì thế, cô kêu dừng xe, “Chú Lưu, dừng xe ở tiệm thuốc phía trước, tôi đi mua ít thuốc giã rượu.”

Lão Lưu dừng xe, nói: “Tôi giúp cô đi mua, cô ra ngoài không tiện đâu.”

Lương Thần tính nói “Được”, nhưng bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện khác liền thu hồi chữ “Được” kia vào trong.

“Không sao đâu, buổi tối không có nhiều người lắm.”

Vì thế, cô mang khẩu trang, xuống xe đi đến tiệm thuốc.

Vài phút sau cô đã quay lại, Lục Cảnh trợn tròn mắt nhìn cô, “Em đi đâu vậy?”

Lương Thần giơ túi nilon trong tay, “Em đi mua cho anh thuốc giã rượu.”

Ngồi trên xe, Lương Thần so với lúc nãy càng khẩn trương hơn.

Cô cứ chốc chốc lại kéo kéo khăn quàng cổ, chốc chốc lại vò vò túi nilon, rất nhiều lần cô không nghe được chuyện lão Lưu đang nói với mình.

Lương Thần không biết bản thân làm sao mà về đến nhà, tóm lại trên suốt quãng đường đi cô đều mất hồn mất vía.

Lục Cảnh mở đèn phòng khách, ngồi trên sô pha, day day huyệt Thái Dương.

“Khó chịu à?” Lương Thần cởi khăn quàng cổ, nói, “Em đi lấy thuốc cho anh.”

Lục Cảnh giữ chặt tay cô, “Không khó chịu, chỉ có chút bồn chồn.”

Lương Thần: “……”

Cô giả vờ nghe không hiểu, “Có cái gì mà bồn chồn, anh uống nhiều quá à?”

Lục Cảnh cười cười, buông tay cô ra.

Lương Thần xoay người đi vào bếp, Lục Cảnh cúi đầu, nhìn thấy lịch trình hàng ngày của cô trên bàn,

Đàn chị của cậu thật sự rất bận nha.

Chỉ một lát sau, Lương Thần mang thuốc lại, “Uống đi, sẽ tốt hơn một chút.”

Lục Cảnh nhận lấy, sau khi uống một ngụm thì nhìn Lương Thần.

Lương Thần lảng tránh ánh mắt cậu, nhìn máy tính, “Anh muốn chơi game không?”

“Không chơi.” Lục Cảnh nói, “Em đi tắm đi.”

Hô hấp Lương Thần căng thẳng, ánh mắt lóe lên, ngẩn người, không hiểu.

Lục Cảnh đứng lên, ôm lấy Lương Thần.

Người trong lồng ngực đột nhiên toàn thân cứng đờ, tim đập thịch thịch thịch.

Lục Cảnh hôn lên vành tai cô, nói: “Nhanh đi nghỉ đi, ngày mai em phải dậy sớm.”

“Vậy ——” Lương Thần chậm rãi nhả từng chữ một, “Anh thì sao?” “Anh ngủ trong phòng khách, sẽ không quấy rầy em.”

“À…… Được……”

Sau khi Lục Cảnh buông tay ra, Lương Thần xoay lưng lại để không cho cậu thấy khuôn mặt của cô đang đỏ lên..

“Em đi tắm đây.”

Nói xong, cô cởi áo khoác, xách quần áo đi về phòng.

Đột nhiên, một món đồ rơi ra khỏi áo khoác, rớt xuống đất một tiếng "cạch".

Trên sàn nhà màu trắng, mọi thứ đặc biệt dễ thấy.

Lúc này, Lương Thần thật sự là không thể thở nổi.

Cô cảm thấy từng đường gân trên cơ thể mình đều căng ra. Nếu có một cái gương, biểu cảm của cô hẳn là rất đẹp.

Lục Cảnh bước tới một bước, sau đó khom lưng, nhặt đồ lên, cầm ở trong tay thưởng thức.

Cậu nhướng mắt, cười như không cười mà nhìn Lương Thần.

“Em mua bao giờ thế?”

Tiêu rồi, Lương Thần nghĩ thầm.

Mất mặt quá thể.

“Không, không phải……” Lương Thần lắp bắp nói, “Em không biết!”

Cô xoay người định bỏ chạy, lại bị Lục Cảnh ở phía sau gắt túm chặt lại, xoay vòng cô vào ngực.

Lương Thần vẫn còn đang giãy giụa, đột nhiên bị Lục Cảnh bẻ vai xoay người, sau đó hôn xuống.

Không phải là nhẹ nhàng lướt qua mà trực tiếp cạy răng môi cô, như sói như hổ.

Hơi thở nóng rực thiêu đốt lý trí của Lương Thần hồi lâu, khó khăn lắm cô mới đẩy được Lục Cảnh ra, nói: "Lúc nãy không phải nói để em nghỉ ngơi sớm một chút sao?"

“……”

Lời này nói ra, bản thân cô cũng đỏ mặt.

Lục Cảnh đẩy mạnh cô xuống sô pha.

Tim Lương Thần đột nhiên treo nơi cổ họng.

Cậu nhìn Lương Thần, hầu kết lăn lên lộn xuống, từng đợt hơi thở hỗn loạn phả lên mặt Lương Thần.

Hai người nhìn nhau, trong mắt thiếu niên có lửa.

Có mùi hương của cô trên mũi cậu, giống như hoa trà lẫn hoa nhài, nhưng trong giác quan của cậu đã biến thành hơi thở quyến rũ.

Không còn là hương thơm mà là ham m.uốn.

“Thần Thần ——” Lục Cảnh mở miệng, giọng nói trở nên trầm và khàn khàn, “Anh muốn em.”

Lương Thần cúi đầu, thật lâu không lên tiếng, hai tay chống trước ngực chậm rãi trượt đến eo của cậu.

Đây là tư thế của sự chấp thuận.

Lục Cảnh phát hỏa, lập tức ngậm chặt môi Lương Thần, sức lực càng nặng nề hơn bao giờ hết.

Cậu hôn điên cuồng, đôi môi nóng bỏng chậm rãi lướt qua sau tai, giữa cổ, và trên xương quai xanh xinh đẹp của cô.

Cậu muốn hôn từng tấc trên da thịt của cô.

Hơi thở của cậu ngày càng hỗn loạn, càng lúc càng khó chịu. Nơi nào cậu đi qua đều có dấu đỏ.

Cuối cùng, khi cậu không thể kiểm soát được sức lực của mình, Lương Thần rên lên một tiếng.

Lục Cảnh ngẩng đầu, hỏi: “Đau không?”

“Anh muốn cắn chết em hả?”

Lương Thần nói lời này, trong mắt xác thật mông lung mê loạn.

Ngay cả câu hỏi này cũng chảy ra mật ý hệt như câu dẫn.

Lục Cảnh đột nhiên nhấc chân, để cô ở dưới thân, gặm cắn môi, nhưng vô tình, tay cậu đã thò vào từ gấu áo len lỏng lẻo của cô.

Lương Thần khẽ r.ên rỉ như có dòng điện đang chạy xuyên qua người cô.

Lục Cảnh nuốt xuống tiếng r.ên rỉ của cô, đưa lòng bàn tay lướt qua điểm nóng trên ngực, trượt về phía sau lưng.

Vài phút qua đi, Lương Thần dừng lại, đột nhiên bật cười.

Lục Cảnh nhíu mày, nhéo cô một cái.

“Em cười gì vậy?”

Lương Thần trở tay, phủ lên tay phải cậu.

Từng cái từng cái, dẫn dụ ngón tay cậu cởi bỏ nút thắt áo lót của mình.

Khoảnh khắc sự kiềm chế được giải phóng, Lục Cảnh thở hổn hển.

Cậu đã không cho mình thời gian điều chỉnh lại nhịp thở, dùng tay và chân đẩy Lương Thần xuống cùng lúc, giam cô lại, cúi người hôn cô.

Đồng hồ trong phòng khách đang tích tắc trôi, đồng hồ cát lặng lẽ chảy, mọi thứ đều yên tĩnh và nhẹ nhàng.

Mà đôi nam nữ trên sô pha kịch liệt không yên, âm thanh ngày càng cuồng bạo. Một tiếng "rầm", cốc nước trên bàn rơi xuống đất lúc nào họ cũng không hề hay biết.

Bình luận

Truyện đang đọc