MINH THƯƠNG DỄ TRÁNH, YÊU THẦM KHÓ PHÒNG

Lương Thần và Lục Cảnh lần lượt ra về.

Ba Lục sau khi xuống máy bay đã được Lục Cảnh đón đến đây, đến bây giờ cả đêm chưa về nhà, ông bà nội Lục đã giục ông mau quay về nhà.

Để không bị giới truyền thông bên ngoài chụp ảnh, Lương Thần liền đi trước một bước.

Ngay khi cô vừa quay người đi ra ngoài, ba Lục đã thò đầu ra hỏi: "Con dâu, con cứ đi luôn như thế à?"

Lương Thần không hiểu, chớp mắt nhìn ba Lục.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ba Lục chỉ vào Lục Cảnh, “Đám trẻ các con ngày nay không phải rất phổ biến chuyện hôn tạm biệt sao? Thời bọn ta thì thì hôn tạm biệt rất thịnh hành nha.”

Lục Cảnh phản ứng rất nhanh, lập tức hôn một cái lên má Lương Thần, quay đầu lại cười hì hì nhìn ba cậu.

“Ai nói không phổ biến?”

Ba Lục ở bên cạnh giơ ngón cái lên.

Con ông, có hiểu biết.

Lương Thần vừa giận vừa buồn cười, đẩy đầu Lục Cảnh, nói: “Chú, con về đây.”

Ba Lục vẫy tay: “Đi thong thả, đi đường cẩn thận một chút.”

*

Trên xe, Lương Thần cắn ống hút sữa chua dâu, lặng lẽ gửi tin nhắn cho Lục Cảnh.

Quả Cam: “Ngày mai tụi mình đi rồi, anh thật không cần ở bên ba anh sao?”

Đại Thần: “Không sao, ông ấy cũng rất bận.”

Quả Cam: “À........ Ba anh làm gì vậy?”

Đại Thần: [giọng nói]

Lương Thần mở ra nghe, truyền đến chính là giọng của ba Lục.

“Con dâu, ba là phóng viên!”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Quả Cam: “Chú thực sự là phóng viên?”

Đại Thần: “Ừ.”

Quả Cam: “Sao chú khôngthường ở trong nước vậy?”

Đại Thần: “Công tác nước ngoài.”

Quả Cam: “Ok, thay em chào hỏi ông bà nhé.”

Đại Thần: “Ừ, chào hỏi ông bà.”

Quả Cam: “......... Được rồi.”

Lương Thần thở dài, nhà này cuối cùng cũng có người có công việc bình thường, nếu cậu nói ba Lục là giáo sư đại học gì gì đó, không chừng cô phải nôn ra ba bát máu.

Về đến nhà, trong lúc bước xuống xe, Lương Thần chào tạm biệt những người trong xe.

"Chúc mọi người năm mới vui vẻ, hẹn gặp lại vào năm sau!"

Viên Kha Kha dựa vào cửa kính xe hỏi: "Có lì xì năm mới không chị Thần?"

"Có có có!" Lương Thần vẫy vẫy tay, "Chị sẽ cho mọi người bao lì xì thật to nha!"

“Cảm ơn chị Thần! Năm mới vui vẻ!” Viên Kha Kha chớp chớp mắt, “Cũng chúc chị và đàn em nhỏ có một chuyến đi vui vẻ!”

Lương Thần hồn nhiên không nhận ra ý tứ trong lời nói cô ấy, “Được, chị sẽ!”

Xe đi rồi, Lương Thần quay người đi vào thang máy.

Về đến nhà, rửa mặt xong đã 11 giờ đêm. Từ phòng tắm đi ra, cô nhìn vào di động, có mấy tin WeChat chưa đọc.

Đến từ Ôn Đế.

Wendy: “Sư tỷ, chị nghỉ ngơi chưa?”

Quả Cam: “Sắp rồi, sao thế?”

Wendy: “Chuyện em nói với chị lần trước, chị có thể xem xét lại không? Trước đây em từng gặp Mục tổng, chị có thể liên hệ giúp em không? Chỉ giúp em lần này thôi được không?”

Lương Thần nhìn tin nhắn này, quả thực không muốn trả lời, nhưng xuất phát từ lễ độ, cô vẫn nên gõ mấy chữ.

Quả Cam: “Em và công ty em vẫn còn trong hợp đồng, chị làm mấy chuyện như thế này không tốt lắm đâu? Hơn nữa ngày thường chị với giám đốc cũng không liên lạc trực tiếp, nếu có việc cần, em nên đi theo con đường chính quy thì tốt hơn.”

Cô vốn đang muốn khuyên Ôn Đế vài câu đừng cả ngày ăn trong chén nghĩ trong nồi, nhưng nghĩ lại, hai người lại không thân thì sao phải bận tâm làm gì.

Vì thế, cô gửi tin nhắn đi.

Ôn Đế không trả lời.

Lương Thần không quản mà bắt đầu chuẩn bị hành lý ngày mai đi.

Chuyến đi riêng cuối cùng đã là hai năm trước nên cô háo hức không thôi, chuẩn bị hành lý cứ giống như khi học sinh tiểu học chuẩn bị đi du xuân, cái này muốn mang, cái kia cũng muốn mang, cuối cùng nhét đầy một cái vali to tổ bố.

Cô đứng lên xách thử, ừm… nặng quá, chắc sẽ làm mệt chết Lục Cảnh mất thôi.

Vì thế, Lương Thần lại lấy nhiều thứ ra, đổi sang một cái vali nhỏ hơn, lúc này mới hài lòng mà nằm xuống giường.

Nhưng cô trằn trọc trở mình phấn khích đến nỗi không ngủ được.

Rõ ràng là rất mệt, nhưng nghĩ đến chuyến đi ngày mai, cô lại có khát khao vô hạn, không cách nào đi vào giấc ngủ.

Cô liền mở di động ra chơi một chút.

Sau khi nhìn thì cô càng không ngủ được.

Có rất nhiều tin đồn trên mạng như che trời lấp đất nói cô hát nhép tối nay.

Ngoài tài khoản marketing lần trước nói cô hát nhép còn có một đám nghệ sĩ cũng góp mặt vào đội ngũ ăn dưa, tuy không thể hiện lập trường nhưng cũng góp phần lan truyền tin tức cô hát nhép.

Lương Thần ngẫu nhiên click mở một cái ra xem, hóa ra là một bài đứng ra phân tích những điểm cho thấy cô hát nhép.

Trong đó bằng chứng “rõ ràng” nhất là lúc cô xoay người khi phô diễn kỹ năng của mình.

Lương Thần phút giây này chỉ có bó tay và bó tay.

Điều cô lo sợ nhất trước giờ là những tin đồn vô cớ, không đầu không đuôi trên mạng, nói gì cũng không cần phải chịu trách nhiệm, cô là nhân vật chính lại không thể phản bác lại bằng cách giống như bọn họ được.

Cũng không thể nói một câu “Tôi không hát nhép” để làm rõ những tin đồn?

Cô bất lực nhìn “Lương Thần hát nhép” trở thành hot search.

Không chỉ vậy, nguyên nhân “Lương Thần hát nhép” bùng nổ không thể thiếu phần Ôn Đế.

Tối nay cô ta bị loại, Lương Thần “hát nhép” liền lên hot search, fans Ôn Đế bất mãn liền ồ ạt đem lửa giận trút lên người Lương Thần.

Nhất là khi cô là một ca sĩ thay thế mà cả gan chèn ép loại Ôn Đế bằng “hát nhép”, fans của cô ta tất nhiên không thể bỏ qua được.

Thế là đám fans khủng bố này mỗi lần đăng Weibo đều thêm tag “Lương Thần hát nhép”, lại còn thêm logo “Bạo” màu đỏ vào.

Không chỉ vậy, những bình luận tràn ngập trên Weibo của Lương Thần đều đến từ Weibo của một lượng lớn fans của Ôn Đế, mà toàn là những lời lẽ xúc phạm.

“Ca sĩ hát nhép, kỹ thuật thanh nhạc không có mà dám ép loại Ôn Đế hả? Bỗng trở thành ca sĩ bị đánh giá thấp nhất từ trước đến giờ mà vẫn tự tin, hóa ra là hát nhép [mỉm cười]”

“Nếu là vậy, toàn bộ người Trung Quốc đều có thể ra mắt, dù sao hát nhép ai cũng có thể hát mà [mỉm cười]”

Mấy bình luận này cũng xem như còn nhẹ nhàng, có rất nhiều bình luận chẳng quan tâm lý lẽ logic chỉ chăm chăm trút giận bằng mấy câu tục tĩu cho đã cái nư. Từ ngữ thô lỗ đến nỗi Lương Thần không thể tưởng tượng mấy người này làm sao mà có thể viết ra những lời đó, có thể lấy mẹ cô người mà chả liên quan gì ra mắng chửi xối xả.

Chỉ mới có vài giờ trôi qua, những người đang kinh ngạc về màn trình diễn của Lương Thần lại bắt đầu thay đổi thái độ.

Nếu là người có hiểu biết một chút, nhìn sơ qua có thể thấy “nội dung phân tích” của những tài khoản marketing đó chẳng qua là bịa đặt, khéo léo dùng những từ ngữ không rõ ràng để đánh lừa công chúng.

Nhưng trên mạng không thiếu nhất chính là những người không sáng suốt chỉ biết chạy theo dư luận, mặc kệ là thật hay là giả, cứ góp lửa trước đã, nếu sự thật được làm sáng tỏ thì chỉ cần phủi tay rồi lặn, không phải chịu bất kỳ trách nhiệm gì.

Dẫu cho fans của Lương Thần có cố gắng phản bác thế nào cũng không ngăn được cơn thịnh nộ đến từ đám fans của Ôn Đế.

Lúc này Lương Thần mới thấy hối hận, đúng là cô nên nghe lời Lưu Dĩ Tình, đừng xoay người, cái gì mà sợ biểu cảm dữ tợn khó coi, ca sĩ nào mà không hề có bất kỳ hình ảnh xấu chứ?

Lương Thần tức giận ngồi dậy xem nhóm chat công việc, mọi người cũng đang thảo luận chuyện này.

Lưu Dĩ Tình gửi tin nhắn riêng cho cô.

Chị Tình: “Em đừng lo lắng, chuyện này giao cho bọn chị, em cứ thoải mái nghỉ phép đi.”

Lương Thần vừa ủy khuất vừa chua xót.

Quả Cam: “Thật xin lỗi, hại chị không cách nào nghỉ ngơi yên ổn.”

Chị Tình: “Nói gì đâu không.”

Chị Tình: “Em đừng nghĩ nhiều, cứ đi chơi vui vẻ, lúc về trạng thái tốt rồi dùng thực lực lấp hết miệng bọn họ.”

Quả Cam: “Vâng.”

Lương Thần chỉ cảm thấy ngàn mũi tên xuyên qua tim cô.

Từ lúc cô ra mắt đến giờ chưa từng gặp phải bạo lực mạng quá đáng như vậy, lúc này mới nhận ra sức chịu đựng tâm lý của cô hóa ra lại thấp như vậy.

Thậm chí cô còn bắt đầu lo lắng có khi nào sự nghiệp xuôi chèo mát mái của mình phải chấm dứt tại đây không.

May thay lúc này Lục Cảnh bỗng gửi tin nhắn cho cô.

Đại Thần: “Ngủ rồi à?”

Quả Cam: “Chưa.”

Vừa trả lời xong, Lục Cảnh liền gọi điện thoại cho cô.

“Nhìn thấy tin tức trên mạng không vui?”

Lương Thần không nói gì.

Lục Cảnh lại nói: “Trễ như vậy sao còn chưa ngủ?”

Lương Thần bĩu môi, “Vừa nãy thì có chút kích động, giờ thì giận đến nỗi không ngủ được.”

Lục Cảnh hơi trầm ngâm, nói: “Anh qua với em.”

Lương Thần còn đang lưỡng lự, Lục Cảnh lại nói một câu “Chờ anh”, không giải thích gì thêm mà cúp điện thoại.

Phút giây này, lòng Lương Thần được lấp đầy bởi một dòng nước ấm áp ngọt ngào lẫn chua xót.

Cô rất cần có người ở bên cạnh, dù cho đối phương không thể làm gì nhưng ít ra cô không chỉ có một mình.

Thời gian chờ đợi như bị kéo chậm đi rất nhiều, những động tĩnh dù rất nhỏ trong phòng khách đều làm cho Lương Thần lầm tưởng là Lục Cảnh đã đến.

Cô đứng lên đi ra xem màn hình chỗ hành lang ba lần, lần nào cũng thất vọng quay lại.

Mãi đến nửa giờ sau, tiếng chuông cửa mới thật sự truyền đến tai Lương Thần.

Lương Thần chạy như bay ra mở cửa, ngay lúc gió lạnh tràn vào, đại não thiếu oxy cuối cùng cũng được nạp đầy dưỡng khí.

Người trước mặt này chính là dưỡng khí của cô.

Lương Thần liền dụi đầu vào lòng Lục Cảnh Thâm, túm chặt quần áo của cậu, không để cho cậu thấy biểu tình của bản thân vào lúc này.

Quần áo của anh vẫn còn lạnh, có vẻ như tuyết lại rơi. Thứ lạnh lẽo trên quần áo của cậu có lẽ là những bông tuyết.

Nhưng Lương Thần cực kỳ khát khao nhiệt độ cơ thể của cậu.

Lục Cảnh ôm cô, nhẹ giọng nói: “Hộp nhỏ của anh bị sao vậy nè.”

Lương Thần im lặng nhưng ngón tay càng bấu chặt hơn nhằm phát tiết cảm xúc của cô.

Lục Cảnh xoa đầu cô, “Em sao lại không mang giày mà đã chạy ra rồi.”

Nói xong, cậu đỡ mông, ôm Lương Thần lên.

Lương Thần ôm cổ cậu, vùi đầu vào cổ cậu, hai chân cong lên quấn lấy eo cậu.

Lục Cảnh giữ tư thế này ôm cô đi vào phòng khách.

Cậu vừa đi vừa nói: “Anh đây, anh ở đây với em.”

Mãi lâu sau, Lương Thần cảm thấy đau nhức ở tay mới nỉ non nói: “Em muốn ngồi xuống.”

Lục Cảnh liền cúi người đặt cô lên sô pha.

Lương Thần bó gối ôm chân, gác cằm lên cánh tay, ngẩn người nhìn đất.

Lục Cảnh ngồi bên cạnh cô, một tay ôm cô, một tay bao lấy ngón chân của cô, từ từ làm ấm chân cô.

Lương Thần cũng không muốn nói chuyện, dựa vào lòng cậu, tự mình đấu tranh tư tưởng.

Lục Cảnh nói: “Nếu em vì chuyện trên mạng mà tức giận thì hoàn toàn không cần thiết.”

Lương Thần nhướng mắt nhìn cậu.

Lục Cảnh lại nói thêm: “Ba anh là một phóng viên, ông bà anh trước khi về hưu cũng làm trong ngành truyền thông. Họ thấy rất nhiều tin tức xuyên tạc, bất kỳ lời vu khống nào cũng đều có mục đích cả, chỉ cần nắm thóp được mục đích của họ, vạch trần điều bịa đặt là chuyện sớm hay muộn thôi.”

Lục Cảnh lại sờ lên má cô, “Em là Lương Thần, Lương Thần tỏa sáng, phía sau em có một công ty và đội ngũ hùng hậu bảo vệ em, dẫu cho tình hình có tệ đến thế nào thì anh cũng ở bên em, tinh thần sa sút như vậy thật không giống em chút nào."

Lương Thần cuối cùng cũng mấp máy môi, cô nói: “Anh vừa mới dùng tay sờ chân để sờ mặt em hả?”

Lục Cảnh: “……”

Cậu lại nắm mũi chân Lương Thần một lần nữa, “Đúng vậy thì sao nào, em từ đầu đến chân đều sạch sẽ.”

Lương Thần cúi đầu, nói: “Em hiểu đạo lý nhưng mà em vẫn giận.”

“Hay là anh mang em đi chơi game một chút?” Lục Cảnh nói, “Giết đám tiểu nhân kia cho hả giận?

Bình luận

Truyện đang đọc