MINH THƯƠNG DỄ TRÁNH, YÊU THẦM KHÓ PHÒNG

QAQ là thể hiện cho khóc và bi thương, bình thường được dùng để bán manh.

Lục Cảnh thừa nhận, cậu bị làm cho tan chảy rồi.

Nhưng Lương Thần lúc này cực kỳ nghiêm túc, cô ngồi dậy, mở đèn, nghĩ một hồi lâu, cân nhắc lựa từ.

Cái gì phải đối mặt kiểu gì cũng phải đối mặt.

Lương Thần không biết nên làm thế nào, sinh viên bây giờ sao đều kiểu dồn người khác đến chân tường không biết, một bước cũng không nhường sao?

Lương Thần nghiêm túc thế này, ngược lại khiến cho Lục Cảnh thấy có bối rối.

Cậu chính đang suy nghĩ thì căn phòng tối đen chợt xuất hiện một tia sáng, ông lục ngó đầu vào, nói: “muộn thế này rồi còn chưa ngủ? lại còn chơi điện thoại, mấy người trẻ các con chỉ có biết chơi điện thoại.”

Lục Cảnh tắt phụp điện thoại đi, nói: “con ngủ rồi mà.”

Ông lục nhẹ nhàng khép cửa lại, 2s sau, khi Lục Cảnh vừa mở điện thoại lên, ông lục đẩy cửa mạnh một cái, “bị ông bắt được rồi nhé! còn không mau đi ngủ!”

Lục Cảnh không còn cách nào đành đem điện thoại nhét xuống dưới gối, kéo chăn lên trùm kín đầu, lúc này ông lục mới hài lòng đi ra.

Nghe thấy phòng bên không còn động tĩnh gì nữa, Lục Cảnh lại mở điện thoại ra, phát hiện Lương Thần đã gửi cho cậu tận mấy tin nhắn, cảm xúc rõ ràng đã có sự thay đổi.

Lục Cảnh không thể nhịn cười được nữa.

Tâm tình lúc này giống như đứng ở dưới bầu trời đêm, nhìn lên vì sao sáng nhất kia, bạn tưởng mãi mãi chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không ngờ tới chỉ cần duỗi tay ra là liền hái được nó.

*

Nhìn thấy tin nhắn trả lời của cậu, hòn đã đè nặng trong đầu Lương Thần mấy ngày nay coi như giải quyết được rồi. fan nhỏ tuổi thật là dễ dỗ, một cái chữ kí thôi đã giải quyết xong rồi, sớm biết đã không phải đau đầu thế này rồi.

Lương Thần nhìn điện thoại, khóe miệng dần dần nở một nụ cười.

Là một buổi tối, ngủ ngon không mơ gì.

Sáng hôm sau, Lưu Dĩ Tinh cùng với Viên Khả Khả và Tiêu Vũ trở lại sau nghỉ phép đến nhà đón Lương Thần đi, đưa tới thẳng công nghệ bác viễn.

Công nghệ bác viễn nằm khu công nghiệp mạng thành tây, từ nhà Lương Thần tới đó phải mất hơn một tiếng đi xe. Lương Thần trên xe ngủ được một giấc, vừa mở mắt ra đã thấy cổng công ty rồi.

Thời gian livesstream trong hợp đồng là 2h chiều đến 4h, nhưng có một số vấn đề trong hợp đồng cần phải bàn bạc tiếp, ít nhất phải mất mấy tiếng đồng hồ, người phụ trách hạng mục đem theo người mời khách đến nhà hàng gần đó dùng cơm, sau khi tất cả ổn thỏa rồi, Lương Thần liền đi tới phòng livestream mà công ty chuẩn bị cho cô.

Người phụ trách hạng mục lần này là một người trẻ tuổi tầm 27 28 tuổi, người trong công ty đều gọi anh ta là tiểu Long, trước khi bắt đầu, anh ta rót cho Lương Thần một cốc nước ấm, Lương Thần cầm lấy uống một ngụm.

Uống xong, lại hỏi: “có nước chanh không ạ? ấm ấy.”

Tiểu Long lập tức kêu người đi mua, “dưới lầu có cửa hàng chuyên bán đồ uống nóng, mấy phút là có liền.”

Anh kéo cái ghế, ngồi ở chỗ camera không quay tới, hỏi: “căng thẳng?”

Lương Thần gật đầu, “có một chút, em chơi gà lắm.”

Không sao, anh nhìn được ra em chơi rất gà - - tiểu Long suýt chút nữa buột miệng nói ra, lời ra đến miệng liền biến thành: “không sao đâu, khán giả xem live chỉ để cho vui thôi, muốn xem đại thần thì đã đi xem quyết đấu rồi, mọi người đều vì nhân khí của em mà đến đấy.”

Lương Thần định thần lại, trong lòng nghĩ, vì mấy trăm vạn này, 2 tiếng đồng hồ nhắm mắt cái liền qua đi thôi.

Khi cách thời gian phát trực tiếp vẫn còn những 50p nhưng đã có rất nhiều người ngồi đợi rồi, một bộ phận là fan Lương Thần, một bộ phận là fan mạng đợi xem biểu diễn “thuận phong”. Số lượng hai bên vô cùng cân đối, tiểu Long nhìn con số trên màn hình không ngừng bay lên nhanh chóng liền cười híp cả mắt.

Khi còn 5p nữa, trợ lí của tiểu Long liền mang nước cam tới.

Lương Thần uống một ngụm, vị chua ngọt của nước hoa quả làm xóa tan hết căng thẳng còn xót lại, cô đăng nhập steam, mở giao diện livestream, màn chữ lập tức sôi nổi hẳn lên, tới tấp vẫy tay chào Lương Thần.

Mấy phút sau, màn chữ còn xếp thành hàng thành lối: [đầu tiên xin kính trước một bài thuận phong!]

Những dòng chữ trước mắt này không có ác ý gì, chỉ là Lương Thần cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, quả nhiên nghịch ngợm nhất vẫn là dân mạng.

Cô lấy giọng, suy nghĩ xem nên dùng phương thức gì để chào hỏi, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy cơ bản nhất vẫn là “chào mọi người, tôi là Lương Thần.”Thích hợp nhất rồi nhưng một giây sau lại cảm thấy mình gò bó quy củ quá cũng không đáng với thù lao nhận được, chính lúc đang băn khoăn thì giao diện trò chơi xuất hiện rồi.

Đã qua thời gian tốt nhất để chào hỏi, nhưng hiện tại Lương Thần càng không biết phải nói những gì, cô chỉ có thể miễn cưỡng chuyển tiếp đến ghép người chơi.

Tiểu Long ở bên cạnh biểu thị bảo cô nói gì đó đi, nhưng Lương Thần thân là người chậm nhiệt nên ở lúc này chỉ có thể gượng gạo nói một câu: “chào mọi người, tôi là Lương Thần.”

Nói xong, cô cảm thấy như này khẳng định sẽ làm không khí loãng đi nên nói thêm một câu: “không biết nên nói gì, hay là tôi hát cho mọi người nghe một bài nhé?”

Màn chữ thoáng chỗ đã sục sôi.

[tôi chọn thuận phong!]

[thuận phong!]

[hát thuận phong đi!]

……………..

Lương Thần nghĩ, hát thì hát, chính lúc sắp cất lời thì tiểu Long ra hiệu cho cô, bảo cô nhấn phím T, ý là mở toàn bộ âm thanh lên.

Lương Thần mặc dù không biết đây là thao tác gì, nhưng vẫn cứ làm theo.

Tiến vào quảng trưởng tố chất, cô mở toàn âm lên, ho hai tiếng, bắt đầu hát chay.

*quảng trường tố chất: dân chơi pubg trung đặt, là khoảng thời gian mấy phút trước khi lên máy bay, mọi người cùng nhau trò chuyện giao lưu, luyện tập, nơi mà tố chất đều được phơi bày ra. =))

Vừa bắt đầu vào, người ở quảng trường không biết đây là cái tình huống gì, vẫn cứ chạy loạn như cũ. Khoảng 20s sau, một nhóm người mới phản ứng lại, Lương Thần???

Bọn họ không ít người đều biết Lương Thần hôm nay sẽ có mặt, nhưng không ngờ tới lại chơi cùng một trận.

Qua khoảng 20s nữa, quảng trường tố chất xuất hiện một hiện tượng lạ, một nhóm người đều đứng im tại chỗ, quan sát tứ phía, nói liên hồi, đại đa số đều là đang thảo luận có phải Lương Thần thật đã tới rồi không, Lương Thần nói một cách dõng dạc: “là tôi.”

Vừa dứt lời, màn hình liền chuyển tới bản đồ.

Lương Thần không nghĩ nhiều, lập tức quan sát tuyến bay, cuối cùng quyết định chọn khu biệt thự - nơi mà cô quen thuộc nhất.

Do là chơi một mình, Lương Thần đặc biệt thận trọng, sau khi tiếp đất chơi vô cùng cẩn thận, an toàn.

Nhưng cô lại không biết rằng, ở trong trận này có không ít người cứ gặp nhau là sẽ hỏi: “chị có phải là Lương Thần không?”

Rất nhiều người chơi nước ngoài bị hỏi đến, mặt liền ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Trận này cực hòa hữu, có thể trực tiếp gọi là “tuyệt địa tìm Lương Thần”. (mà không phải là tuyệt địa cầu sinh )

Lương Thần không lâu sau gặp được một người như này.

Người đó từ thang máy lên tầng, nhẹ nhàng không chút âm thanh đứng ngay sau lưng Lương Thần, hỏi: “chị có phải là Lương Thần không?”

Lương Thần là người thứ 3 mà cậu ta hỏi rồi.

Lương Thần bị dọa liền trốn vào trong phòng không dám đi ra, “phải, là tôi, cậu đừng giết tôi a.”

Âm thanh cực kỳ đặc trưng này khiến cho người kia tin ngay lập tức không chút nghi ngờ gì, cậu liền vứt xuống bao cứu thương, “nữ thần, cái này tặng cho chị đấy!”

Giọng nói hồn nhiên chất phác, nghe có vẻ không lớn tuổi.

Lương Thần nói: “thật à?”

“không tin?”người kia vứt luôn súng xuống, “em chỉ có khẩu 98k này, chị muốn không? Nếu chị muốn em đưa cả đạn cho chị luôn.”

“không, không cần đâu.”Lương Thần từ từ dịch chuyển đến cạnh cậu ta, nhặt bao cứu thương thương, “cảm ơn nha.”

Người kia nói: “chạy độc không? Em hộ tống chị, em dùng 98k cực đỉnh đấy nhé.”

“thật á?”Lương Thần nói, “cậu không giết tôi?”

“không giết!” giọng người kia kích động, có chút run run, “em đi kiếm xe, chị đợi em!”

Nói xong liền quay người xuống lầu, Lương Thần chạy tới cửa sổ nhìn, cậu ta quả nhiên lái một chiếc xe đến, đang ở dưới đợi cô.

Lương Thần bán tín bán nghi lên xe, nghĩ dù sao cũng chỉ là game, tin một trận trước rồi tính sau.

Lúc này, người ở trong màn chữ đã cười sắp phát điên lên rồi. (???)

Người kia thấy Lương Thần lên xe, lòng vui như hoa nở, vừa lái xe vừa nói: “chị lúc nào ra ca khúc mới thế?”

Lương Thần chính đang muốn nói thì đột nhiên nhìn thấy phía trước có một người, cô kinh hãi hô lên: “có người!”

Người phía trước kia nghĩ trong trận đấu đơn này thế mà lại có hai người hỗ trợ nhau, trong lòng có một dự cảm, đi theo đường hình chữ S tới phía sau xe nói: “là Lương Thần sao?”

Lương Thần nói phải, lái xe bên cạnh cũng nói: “người anh em, gia nhập đội bảo kê của tôi không?”

“dm!trâu bò!”người kia lập tức nhảy lên xe, “tôi, tôi có phải nên nói một chút gì đó không?”

Lái xe tiếp tục lái nói: “tôi vừa dâng lên một bao cứu thương rồi, ông thì sao?”

“một lúc nữa xuống xe em cho chị 10 cái băng vết thương được không? Em nghèo lắm!”

Lương Thần: “………..”

Là thế này, từ vòng quét khu an toàn đầu tiên đến vòng cuối cùng, đội bảo kê của Lương Thần từ một người tăng lên 6 người, 4 người ngồi ở xe jeep, 2 người lần lượt lái 2 con xe mô tô mở đường, tư thế giống y như là đi duyệt binh.

Lương Thần đã không hiểu nổi tư duy của mấy người này nữa rồi.

Bọn họ trên đường không phải gặp quân hữu thì cũng là bom súng, 6 người hầu như không đối thủ, cuối cùng cũng đưa Lương Thần tới được vòng quyết đấu. dọc đường, 6 người kĩ sĩ hát lên bài , tình cảm nồng đậm, rung động lòng người, không biết còn tưởng là nghi thức tẩy não của tổ chức tà giáo nào đó.

Đến cuối cùng, trận đấu này, Lương Thần một viên đạn cũng chưa bắn, cũng sống được đến vòng quyết đấu, đồ trong túi nhiều đến không đếm xuể, đều là bọn họ “dâng” đến.

Màn kịch này không ai có thể ngờ tới, màn chữ đã bạo tác rồi, Lương Thần cười bất đắc dĩ nói: “bây giờ chỉ còn 7 người chúng ta là còn sống, làm thế nào đây?”

Lúc này, cái người đầu tiên mà Lương Thần gặp được lên tiếng nói: “em tên hà xuyên! Xuyên trong sơn xuyên, nữ thần, chị phải nhớ tên em đấy nhé!nhất định phải nhớ đấy! em đưa chị đi ăn gà!”

Nói rồi, cậu ta chạy tới bờ vực, nhảy xuống một cách bi tráng.

Lương Thần: ???

Còn chưa kịp phản ứng lại, một người khác lại nói: “em tên lưu vân hạo! vân là mây trên trời, hạo trong trời đất mênh mông! Xin hãy nhớ tên em!”

Nói xong, cũng nhảy xuống.

Mấy phút tiếp theo, 4 người còn lại sau khi xưng họ tên xong cũng lần lượt nhảy xuống, có thể nói đây là hiện trường tự sát có trình tự nhất cô từng thấy.

Khi người cuối cùng nhảy xuống, màn hình xuất hiện dòng chữ “đại cát đại lợi, buổi tối ăn gà”, Lương Thần ngơ ngơ ngác ngác chỉ có thể nở một nụ cười mơ hồ.

Bình luận

Truyện đang đọc