MINH THƯƠNG DỄ TRÁNH, YÊU THẦM KHÓ PHÒNG

Trở về phòng ngủ, người cũng vắng vẻ.

Ba tên kia vẫn liên tục hỏi Lục Cảnh làm sao mà theo đuổi được Lương Thần, ồn ào đến tận cửa ký túc xá, lúc nhìn thấy một hình bóng quen thuộc mới im miệng.

“Cố Phi Minh?” Chu Châu bước đến, “Cậu ở đây chờ ai vậy?”

Mặt Cố Phi Minh đầy tang thương, nhìn chằm chằm Lục Cảnh: “Người anh em, nói chuyện một chút.”

Lục Cảnh hất hàm, “Ở đây nói đi.”

Cố Phi Minh thấy phía sau cậu còn có mấy người, không thể để mất mặt được, nháy mắt với Lục Cảnh: “Ai da, tôi có chuyện muốn nói riêng với cậu.”

Lục Cảnh: “……?”

Cố Phi Minh không đoái hoài xung quanh, lôi kéo Lục Cảnh đến một ven một con đường nhỏ, thấy bốn phía không có người, mới nói: “Người anh em, làm người tốt thì làm đến cùng, đưa Phật thì đưa đến tây phương.”

Lục Cảnh nhìn cậu đề phòng: “Cái gì?”

Cố Phi Minh gãi gãi lỗ tai, nhỏ giọng nói: “Tôi sắp không giả được nữa rồi, mỗi ngày Tề Kỳ đều bắt tôi mang cô ấy chơi game, tôi sắp lộ tẩy!”

Lục Cảnh bình tĩnh nói: “Cho nên?”

“Tối mai cậu giúp tôi với!” Cố Phi Minh kéo cánh tay Lục Cảnh, “Đánh hai trận.”

Lục Cảnh: “Không được.”

Lục Cảnh dứt khoát cự tuyệt, Cố Phi Minh thật cảm thấy đất trời sụp đổ: “Tại sao?!”

“Tôi không mang theo con gái khác.” Lục Cảnh nói.

“Cậu không phải mang mà!” Cố Phi Minh nói, “Cô ấy cũng không biết là cậu, giống như chúng ta lần trước vậy, được không? Sau này tôi sẽ báo đáp cậu hậu hĩnh.”

“Không được.” ngữ khí Lục Cảnh vẫn không thay đổi, “Bạn gái tôi sẽ không vui.”

Cố Phi Minh: “……”

Cậu suy nghĩ một lát, giơ ba ngón tay lên thề thốt: “Tôi tuyệt đối không nói ra ngoài, bạn gái cậu tuyệt đối sẽ không biết.”

“Nhàm chán.” Lục Cảnh lười nhác lui về một bước, “Chi bằng cậu đi mua thòng lọng đi.”

Linh cảm Cố Phi Minh chợt lóe lên, vỗ vỗ đầu: “Đây cũng là một cách!”

Lục Cảnh: “……”

Cậu lười dây dưa nói với Cố Phi Minh, quay đầu bỏ đi.

Cố Phi Minh không đùa nữa, bước theo, nói: “Nếu không thì vầy đi, cậu có rảnh mang tôi theo! Tôi nhất định học chăm chỉ!”

Lục Cảnh bước càng nhanh hơn, “Cậu rảnh à? Không mang, cậu tự chơi đi.”

“Đừng vậy chứ!” Cố Phi Minh dùng sức bám riết Lục Cảnh, “Nếu không chắc chắn Tề Kỳ sẽ đòi chia tay với tôi! Cậu nhận tôi làm đệ tử, về sau tôi mặc cho cậu sai bảo!”

Bước chân Lục Cảnh chậm lại, như đang suy nghĩ gì mà nhìn về phía trước.

Cố Phi Minh tưởng rằng cậu đã mủi lòng, lập tức chắp tay gọi: “Sư phụ! Xin nhận của đệ tử một lạy!”

Động tác buồn cười của cậu cũng không chọc cười được Lục Cảnh, Lục Cảnh chậm rãi quay đầu lại, nhìn trêи đỉnh đầu Cố Phi Minh, nói: “Cậu thật không tính nói cho cô ấy biết à?”

“Bà nó làm sao mà nói được!” Cố Phi Minh hoảng hốt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lục Cảnh.

Lục Cảnh nói: “Chuyện này cũng không phải chuyện to tát gì.”

“Chính bởi vì chuyện này mà tôi đã nói dối không đếm xuể!” Cố Phi Minh nói, “Tôi mà nói thì sẽ chết không có chỗ chôn đó!”

Lục Cảnh ừ một tiếng.

Cố Phi Minh không hiểu nguyên nhân, “Cậu đây là đáp ứng rồi?”

“Không phải.” Lục Cảnh trả lời cộc lốc hai chữ, cảm thấy không cần nói nữa, vì thế tiếp tục đi về phòng.

Nhìn Cố Phi Minh lúc này cũng giống như chính mình.

Muốn đập.

Dì quản lý ký túc xá gọi bọn họ nhanh chóng đi vào, vì thế Lục Cảnh không để ý Cố Phi Minh, hai ba bước chạy về phòng.

*

Lương Thần về đến nhà, đèn sáng ngời, đồng hồ vừa vặn chỉ đúng 11 giờ.

Lục Cảnh gửi một tin nhắn đến, thời gian cực kỳ chuẩn.

Đại Thần: “Về đến nhà rồi?”

Quả Cam: “Tới rồi.”

Đại Thần: “Vậy giờ em có bận gì không?”

Quả Cam: “Không bận.”

Đại Thần: “Ừ.”

Đại Thần: “Vậy…… Chúng ta bây giờ xem như đã làm hòa à?”

Quả Cam: “Anh thấy sao?”

Đại Thần: “....... Anh sợ em còn giận.”

Quả Cam: [đầu heo]

Đại Thần: “Lầu trêи là heo.”

Quả Cam: “Ấu trĩ.”

Đại Thần: “Thần Thần.”



Quả Cam: “Hừ, không biết lớn nhỏ.”

Đại Thần: “Em thật tốt bụng.”

Quả Cam: “Biết vậy là tốt.”

Đại Thần: “Anh giờ rất nhớ em.”

Quả Cam: “Em vừa mới đến gặp anh, đừng trắng trợn nói xạo.”

Lục Cảnh không trả lời mà trực tiếp gọi điện qua.

“Giống như là nhiều năm chưa được gặp em, suýt chút nữa đã muốn không cho em đi rồi.”

Lương Thần hừ hừ hai tiếng, “Tiếp tục đi.”

Lục Cảnh: “Thật mà, sau này anh sẽ không chọc giận em nữa, cảm thấy giống như là sắp chết đến nơi vậy.”

“Được rồi được rồi.” Lương Thần vừa kéo áo khoác vừa bước vào phòng, “Đúng rồi, hôm nay lúc em nói chuyện với Ôn Đế, nhắc tới anh, cô ấy nói là bạn cấp ba của anh.”

“Cái gì?” trong giọng Lục Cảnh tràn đầy kinh ngạc, “Bạn cấp ba? Anh không nhớ anh có bạn cấp ba nào họ Ôn hết á.”

Lương Thần bĩu môi, “Bệnh mất trí của anh cũng nặng lắm.”

“Anh nói thật.” Lục Cảnh nói, “Thật không có người này.”

“Vậy anh đi hỏi một chút đi.” Lương Thần thản nhiên nói, “Lỡ đâu anh quên thật thì cũng không tốt.”

Lục Cảnh: “Được.”

“Em đi tắm đây, anh tự hỏi đi.” Lương Thần xoa xoa bả vai, “Anh cũng đi ngủ sớm một chút.”

“Ừ, ngủ ngon.”

*

Mới vừa tắm xong, nằm xuống giường, điện thoại Tôn Bân Úc gọi đến, không cho người ta yên tĩnh mà.

Lương Thần mắt trợn trắng, nhận cuộc gọi.

“Có chuyện gì?” Lương Thần yếu ớt nói.

“À……” Tôn Bân Úc ở bên kia điện thoại thở dài, “Anh mới đi ăn về.”

“Ăn gì đến giờ này?” Lương Thần ngáp một cái, “Anh chắc không phải đêm khuya tìm em tám nhảm hả? Ngại quá không rảnh.”

“Ui sao em lại như vậy hả?” giọng Tôn Bân Úc dần dần nhỏ lại, “Tâm sự chút đi.”

“Nói đi, nói đi!” Lương Thần bỗng bật ngồi dậy, “Cho anh mười phút, muốn nói gì thì mau nói!”

“Được rồi được rồi…… Em đừng vội, anh muốn hỏi em một, Mã Sơn Sơn và bạn trai cũ sao lại thế này vậy?”

“Hả? Anh hỏi chuyện này làm gì?” Lương Thần nói.

“Hôm nay cô ấy có nói qua.”

“Hôm nay anh ăn cơm với cô ấy?”

“Đúng vậy, cô ấy mời anh ăn để cảm ơn anh.”

“Thì ra là vậy……” Lương Thần lại nằm xuống, “Chuyện thường thấy thôi, quen từ cấp ba đến đại học, sau đó tên kia đề nghị chia tay, không có gì đặc biệt.”

Hồi lâu sau Tôn Bân Úc mới à một tiếng, “Đúng rồi, em và Lục Cảnh sao rồi?”

“Không có chuyện gì.” Lương Thần nói, “Vẫn tốt.”

“Vậy đi, vậy là tốt rồi, vậy em ngủ đi.”

“Ừ.”

Cúp điện thoại, suy nghĩ Lương Thần vẫn dừng lại ở vừa đoạn đối thoại kia.

Tôn Bân Úc là loại người không thích nhúng tay vào chuyện tình cảm của bạn bè, thí dụ như cô và Lục Cảnh, Tôn Bân Úc cũng chưa bao giờ hỏi nhiều, hôm nay mới đề cập một chút.

Lúc này, di động vang lên một chút, Lục Cảnh gửi cho cô một tấm hình chụp màn hình lịch sử trò chuyện.

Đại Thần: “Quả thật là bạn cấp ba [che mặt]”

Lịch sử trò chuyện chỉ có vài câu ít ỏi:

Lục Cảnh: “Xin hỏi cậu là?”

Ôn Đế: “Ặc…… Trước kia mình ngồi sau cậu, cậu không nhớ sao?”

Lục Cảnh: “Hà Tuệ?”

Ôn Đế: “Ừ ừ!”

Lục Cảnh: “…… Cậu thay đổi rất nhiều.”

Ôn Đế: “Ha ha, đúng vậy.”

Lịch sử trò chuyện đến đây kết thúc, Lục Cảnh không nói tiếp.

Lúc này cậu gửi tin nhắn cho Lương Thần.

Đại Thần: “[che mặt] cô ấy như thế nào đổi tên, hơn nữa còn phẫu thuật thẩm mỹ, hoàn toàn không nhận ra.”

Quả Cam: “Hóa ra là vậy.”

Đại Thần: “Được rồi, đã hỏi rõ, em cũng mau đi nghỉ nha.”

Quả Cam: “Vâng.”

Lương Thần tắt di động, nhìn trần nhà suy nghĩ gì đó.

Ôn Đế, Hà Tuệ, Hàn Quốc, phẫu thuật thẩm mỹ.



Mỗi thứ một chút, rối tinh rối mù.

Suy nghĩ không thắng nổi mệt mỏi liền ngủ từ lúc nào không hay.

Hôm sau khi tỉnh dậy, cô mở to mắt, bấm tắt đồng hồ báo thức trêи di động, trêи màn hình lập tức xuất hiện một tin nhắn chưa đọc.

Đại Thần: “[hình ảnh]”

Trong hình là một miếng giấy ghi chú màu vàng, chữ viết rời rạc:

8 giờ đến 12 giờ —— thư viện

12 giờ đến 2 giờ —— cơm trưa, nghỉ trưa

2 giờ đến 5 giờ —— chơi bóng

5 giờ đến 7 giờ —— cơm chiều

7 giờ đến 10 giờ —— chơi trò chơi

Quả Cam: “Đây là cái gì?”

Đại Thần: “Kế hoạch của anh hôm nay, cho em xem.”

Quả Cam: “Cho em xem làm gì?”

Đại Thần: “Hôm nay không phải em rất bận sao? Anh báo cáo kế hoạch cho em.”

Quả Cam: “Anh thật ngốc.”

Đại Thần: “Ngốc thì ngốc, buổi sáng mỗi ngày anh sẽ gửi cho em.”

Quả Cam: “Chỉ có một tờ giấy, ai biết anh có thể lén làm chuyện gì khác không.”

Đại Thần: “.......................”

Đại Thần: “Em nói đúng, nên lén làm chuyện khác.”

Quả Cam: “?”

Đại Thần: “Em chờ chút.”

Hai phút sau, Lục Cảnh lại gửi tới một tấm hình, vẫn là miếng giấy ghi nhớ, chữ viết giống nhau:

8 giờ đến 12 giờ —— thư viện, lén nhớ em

12 giờ đến 2 giờ —— cơm trưa, nghỉ trưa, lén nhớ em

2 giờ đến 5 giờ —— chơi bóng, lén nhớ em

5 giờ đến 7 giờ —— cơm chiều, lén nhớ em

7 giờ đến 10 giờ —— chơi trò chơi, lén nhớ em

Lương Thần nằm trong ổ chăn cười ra tiếng.

Quả Cam: “[đầu heo]”

Quả Cam: “Anh mau đến thư viện đi, em muốn đi tập luyện.”

Đại Thần: “Được.”

Đại Thần: “Đúng rồi, tối nay khi nào về nhà?”

Quả Cam: “Chưa biết, chi vậy?”

Đại Thần: “Muốn nuôi thú cưng không?”

Quả Cam: “Cái gì?”

Đại Thần: “Nếu tối nay em không mệt quá thì nói, lên trò chơi một chút, cho em một con thú cưng, nếu mệt quá thì thôi.”

Quả Cam: “Hả? Thú cưng? Trong trò chơi có thú cưng hả?”

Đại Thần: “Đến lúc đó em sẽ biết.”

Quả Cam: “Biết rồi [xem thường]”

Buông di động, Lương Thần rời giường rửa mặt, trang điểm thay quần sao xong cũng mới 8 giờ.

Tài xế đúng giờ chờ cô ở dưới lầu, mờ ảo trong sương sớm, Lương Thần chạy đến phòng tập hát.

Khi đi qua một cái bảng thông báo, cô thấy mấy công nhân đang gỡ bỏ poster tuyên truyền Đại hội Đảng lần 19, từng tấm băng rôn màu đỏ bị ném qua một bên.

Ừ nhỉ, đại hội Đảng lần 19 đã qua lâu rồi.

Lương Thần đột nhiên nhớ tới Lục Cảnh, không biết tên WeChat của cậu có sửa lại chưa.

Mở di động ra, kéo đến WeChat của Lục Cảnh, bấm vào phần thông tin chi tiết……

Lương Thần nghẹn cứng họng.

Thông tin chi tiết của Lục Cảnh kỹ càng tỉ mỉ tư liệu, cột nick name viết: Trai 98k dũng mãnh..

Lương Thần:…………………………………………

Không biết cậu sửa lúc nào, nhưng cái này cũng quá ngây thơ và thô thiển đi!

Lương Thần muốn đập đầu vào cửa xe.

Một lát sau, Lương Thần cảm thấy cái tên này thật ra cũng khá thú vị.

Vì thế Lương Thần động động ngón tay, sửa nickname đã dùng nhiều năm của bản thân lại.

—— Gái 98k đáng yêu.

Bình luận

Truyện đang đọc